Truyện Ngắn

Truyện Ngắn 2

Hứa Thanh Viễn và Trần Nhược là bạn thân từ nhỏ, gia đình cũng rất thích cả hai. Ngày càng lớn lên, Thanh Viễn phát hiện mình thích Tống Hà.

Khi 18, Trần Nhược nói mình có bạn gái, nàng có nhan sắc vô cùng đẹp, chỉ có điều từ khi nàng xuất hiện thì cả hai từ từ xa cách, không còn chơi thân như xưa nữa.

Tống Hà thường hay ghen tuông vô cớ, không cho Trần Nhược gặp mặt Thanh Viễn khiến cô rất ghét nàng

Trần Nhược lại vô cùng yêu thích Tống Hà, không biết vì cái gì, có thể là do túi da. Thanh Viễn nghĩ như thế để tự an ủi bản thân. Nàng đau lắm, người con gái mình yêu lại yêu người khác ai mà không đau được. Nhưng nàng chẳng làm được gì, nàng không có tư cách ngăn cản.

Thanh Viễn cố gắng tránh mặt Trần Nhược, không để bản thân gặp nàng nhưng ai biết được, ông trời không thương người, đi đâu cũng gặp hai bọn họ âu yếm.

Một buổi tối, đột nhiên Trần Nhược gọi Thanh Viễn ra ngoài gặp mặt, Thanh Viễn rất bất ngờ vì từ khi Trần Nhược quen Tống Hà thì không liên lạc với Thanh viễn nữa.

Nhưng Thanh Viễn lại nghe được giọng điệu của Trần Nhược không đúng, nàng đang say?

Thanh Viễn tức tốc đi tìm Trần Nhược, thì ra Trần Nhược phát hiện ra Tống Hà nɠɵạı ŧìиɧ nên mới uống say thế này.

Thanh Viễn đau lòng cho người con gái mìn yêu, người mình không có được mà người khác lại không biết trân trọng.

Thanh Viễn đưa Trần Nhược về đếm nhà nhưng nhà Trần Nhược lại không có ai nên cô đành phải ở lại chăm sóc Trần Nhược.

Đột nhiên Trần Nhược ôm lấy cô, nhưng trong miệng lại lẩm bẩm tên của Tống Hà, Thanh Viễn lòng đau như cắt lại ngưỡng mộ Tống Hà, nàng vì cái gì lại chiếm được Trần Nhược.

Đêm hôm đó Thanh Viễn đầu óc không thể thanh tỉnh được nữa, du͙© vọиɠ chiếm lấy nàng, nàng muốn đoạt lại Trần Nhược, muốn chiếm lấy Trần Nhược. Suy nghĩ như thế khiến nàng đưa ra một quyết định say lầm.

Sáng hôm sau Trần Nhược tỉnh lại thì đầu đau như búa bổ, cơ thể mệt rã rời, trên người không mảnh vải che thân. Sau đó nhìn thấy Thanh Viễn cũng như bản thân thì nàng hiểu chuyện gì rồi, nàng rơi vào tuyệt vọng.

Thanh Viễn lúc này cũng tỉnh lại, nhớ lại những gì mình đã làm thì muốn tự tát bản thân một cái, cô có lỗi với Trần Nhược.

Thanh Viễn muốn chịu trách nhiệm, Trần Nhược cũng cho nàng cơ hội. Cả hai sống với nhau rất hạnh phúc, Thanh Viễn rất vui vẻ nhưng càng về sau, Trần Nhược càng lạnh nhạt với Thanh Viễn hơn. Cô không hiểu vì sao cho đến khi bạn của cô gửi một bức ảnh, Trần Nhược vô cùng thân mật cùng Tống Hà.

Cô không thể tin được nhìn bức ảnh, không thể tin được Trần Nhược lại phản bội mình.

Cô không tin lấy ảnh hỏi Trần Nhược nhưng không ngờ nàng lại thừa nhận. Nàng nói từ trước đến nay chưa hề yêu cô, người nàng yêu chỉ có một mình Tống Hà. Khi Tống Hà nhận lỗi với Trần Nhược thì nàng đã tha thứ.

Trần Nhược nói mà ánh mắt không hề xuất hiện một tia áy náy, ánh mắt lãnh khốc vô tình khiến Thanh Viễn suy sụp, suy sụp không còn vì mình bị phản bội, mà là biết được bộ mặt thật của người mình yêu.

Cô mang theo tâm trạng nặng nề đi ra ngoài, ngoài trời mưa nhưng nàng không để ý, những giọt nước mắt của cô và nước mưa hòa vào với nhau. Khi những tia sáng đầu tiên chiếu xuống sau cơn mưa thì ánh sáng của đời cô cũng xuất hiện.

Người đó là Liễu Y, nàng thấy cô tâm trạng không vui thì lại hỏi thăm Liễu Y từ nhỏ tính tình hoạt bát, vui vẻ, lúc cô nói chuyện với nàng thì cũng vui theo.

Hai người từ bạn trở thành người yêu, cuộc sống vô cùng hạnh phúc. Một ngày hai người gặp được Trần Nhược, giờ phút này Thanh Viễn không còn một tia cảm xúc nào với Trần Nhược nữa.

Trần Nhược ngồi ở băng ghế ánh mắt vô thần, thì ra Tống Hà nói muốn quay lại là do muốn tài sản của nàng, khi chiếm được hết đã rời bỏ nàng, kết cục này là nàng đáng phải chịu.