ần Nhạc mặc thường phục đi tới, Diêu Xuyên và Phương Chi Hành liếc mắt nhìn nhau, vừa vui mừng vừa ngạc nhiên đứng dậy. Diêu Xuyên vỗ vai Tần Nhạc, “Sao lại rảnh rỗi tới đây chơi thế, bộ phim của lão Trịnh đóng máy rồi à?”
“Ừm, sáng sớm đã đóng máy rồi. Tề Ngạn nói đoàn phim của anh đang ở gần đây nên thừa dịp chưa rời khỏi Hoành Thành mới đến thám thính lớp học của đạo diễn lớn xem sao.” Tần Nhạc nhìn chung quanh một vòng, cười hỏi, “Không quấy rầy mọi người đấy chứ? Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi à?”
Trong suốt quãng thời gian vào nghề cho tới nay, bộ phim truyền hình duy nhất mà hắn tham gia chính là《Thợ Săn》do Diêu Xuyên và Phương Chi Hành hợp tác cho ra mắt. Năm đó, hắn còn dựa vào bộ phim này lấy được cúp thị đế.
Diêu Xuyên nhớ tới trò hề ban nãy, lông mày vừa giãn ra bỗng nhíu lại, “Đừng nói nữa, cái cậu nhà sản xuất Hưng Nguyên này chẳng đáng tin chút nào. Dúi vào đoàn một diễn viên mới sợ khổ sợ mệt, lên dây cáp quay mấy lần mà vẫn không xong.”
“Ồ?” Tần Nhạc ghét nhất thái độ như vậy trong diễn xuất.
“Nào nào nào, mời mọi người uống nước nhé.” Tề Ngạn sải bước đi tới, phía sau anh là vài trợ lý, trong tay mỗi người đều cầm túi lớn túi nhỏ.
“Cảm ơn anh Tề, cảm ơn anh Nhạc!”
“Thầy Tần vạn tuế!”
Tiếng hoan hô của nhân viên đoàn phim vang lên bốn phía, trước giờ Tần Nhạc luôn sống thật không hề giả tạo cho nên mới tích lũy được nhiều tiếng thơm và các mối quan hệ tốt.
Advertisement
Diêu Xuyên nghe thấy tiếng cười xung quanh, cảm xúc buồn bực cũng coi như hoàn toàn giảm bớt, “Cậu còn không phải người của đoàn phim bọn tôi, sao tôi lại để cậu tốn kém được?”
“Có gì đâu, cũng chẳng đáng là bao.”
“Đi thôi, chúng ta trò chuyện một chút nhé?” Diêu Xuyên hỏi.
Tần Nhạc gật đầu, cùng nhau đi về lều đạo diễn.
Kỷ Li không ngờ thân phận “diễn viên đóng thế” này lại có đất dụng võ vào ngay ngày đầu tiên. Giờ đây y chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trên ghế, tùy ý để thợ trang điểm đội tóc giả cho mình.
“Như thế này có chặt quá không?” Thợ trang điểm nhìn khuôn mặt tuấn tú trong gương, lòng vui đến nở hoa.
Cô thề rằng đây tuyệt đối là thế thân đẹp trai nhất mà cô từng gặp, đẹp đến mức hoàn toàn có khả năng thay thế chính chủ Hạ Linh!
“Dạ không, thoải mái lắm.” Kỷ Li lễ phép nở nụ cười với cô.
Thợ trang điểm bị nụ cười này làm cho điên đảo, bề ngoài giả bộ bình tĩnh hỏi, “Sao lại muốn làm diễn viên đóng thế vậy? Với tướng mạo này của cậu, hoàn toàn có thể ký hợp đồng với công ty giải trí rồi debut.”
“Tôi và Hạ Linh thuộc cùng một công ty, chỉ là hiện tại tôi tạm thời không nhận phim nào, đi cùng cậu ta đến đoàn phim để mở mang tầm mắt.” Kỷ Li trả lời đơn giản.
Thợ trang điểm như có điều suy nghĩ, gật gật đầu.
Việc Hạ Linh mang tiền vào đoàn là bí mật công khai, hơn nữa vừa mới tới ngày đầu tiên đã giở thói ngôi sao, ấn tượng của cô với cậu ta thực sự không được tốt cho lắm.
Rõ ràng Kỷ Li đẹp hơn, khiêm tốn lễ độ hơn, thế mà chỉ có thể làm một diễn viên không tên không tuổi trong đoàn.
Hiện thực trong giới giải trí quá tàn khốc.
Trong lòng thợ trang điểm bỗng có chút tiếc nuối khó hiểu, cô cột tóc cho Kỷ Li thật chặt, vòng ra đằng trước nói: “Trợ lý sản xuất còn chưa tới giục, để tôi trang điểm cho cậu nhé.”
“Phải trang điểm à?” Kỷ Li tạm thời buông kịch bản xuống, hơi kinh ngạc, “Tôi chỉ là thế thân thôi, cảnh này cũng phải đội mũ sa.”
Huống hồ, thế thân không thể quay trực diện, trước giờ không ai trang điểm cho diễn viên đóng thế nam bao giờ cả.
“Không sao cậu cứ ngồi đi, tôi chỉ trang điểm đơn giản thôi.” Cô giấu tư tâm, phải nói mười make up artist thì chắc cả mười người đều là nhan cẩu.
Dựa vào ánh mắt nhìn người đã nhiều năm, Kỷ Li hoàn toàn là hòn ngọc thô chưa được mài dũa. Bây giờ cô giúp thanh niên tút tát biết đâu lại được tai to mặt lớn trong đoàn phim coi trọng, để y đóng vai nào đó chính thức thì sao?
Cô đang cam tâm tình nguyện làm việc tốt.
Không bao lâu sau, thợ trang điểm bỗng cảm thấy quyết định của mình quá “mạo phạm” đối phương.
Lúc cô quan sát thật kỹ mới phát hiện khuôn mặt y trời sinh đã đẹp, đâu cần cô phải trang điểm! Làn da này như được tắm bằng sữa bò vậy, sao lại có thể trắng nõn mịn màng đến thế nhỉ? Ngay cả lỗ chân lông cũng không thể nhìn ra.
Đôi mắt long lanh ánh nước tựa vô tình cũng như hữu tình, rất dễ khiến người khác sa vào đó. Màu môi hồng nhạt, hài hòa, đẹp nhất vẫn chính là nốt ruồi trên mũi chẳng khác gì nét bút trời ban, đồng thời làm cho khuôn mặt thanh thuần đầy tiên khí lờ mờ hiện ra vài phần quyến rũ, mê hoặc.
—— Muốn phạm tội!
Trong đầu thợ trang điểm hiện lên ba từ này, vô thức hít sâu một hơi.
“Làm sao vậy?”
“Cậu đẹp quá tôi không xuống tay được.” Thợ trang điểm khen ngợi thật lòng.
Kỷ Li bị cô chọc cười, “Cảm ơn nhé.”
Thợ trang điểm vẫn không dám ‘Phá hoại’ khuôn mặt này, chỉ dặm cho y chút phần và kẻ mắt.
Kỷ Li vừa đổi trang phục diễn xong, trợ lý sản xuất bèn đi tới: “Đã xong chưa?”
“Xong rồi.” Thợ trang điểm giúp Kỷ Li vuốt tóc cho mượt, cười híp mắt khoe khoang, “Anh Lâm, anh thấy thế nào?”
Trợ lý sản xuất nhìn thấy tạo hình cổ trang của Kỷ Li, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Rõ ràng là kiểu cách tương đồng nhưng khí chất giữa Kỷ Li và Hạ Linh lại khác nhau một trời một vực.
Tạo hình hiện đại của Hạ Linh rất xuất sắc, sau khi đội tóc giả sẽ khiến cho khuôn mặt cậu ta dài hơn. Ngoài ra vẻ mặt còn nóng nảy như thể ai cũng nợ tiền cậu ta, chuẩn phong thái công tử bột.
Mà Kỷ Li mặc bạch y thì quý khí mười phần, ngũ quan xinh xắn nhìn qua cực kì dịu dàng, đường kẻ nơi đuôi mắt phác hoạ lên một chút sắc bén, tạo cảm giác không chính không tà của “Cẩm Vương”.
Đáng tiếc, người phù hợp với hình tượng nhất lại là diễn viên đóng thế.
Trợ lý sản xuất kìm nén tâm tư, nói: “Đừng chậm trễ thời gian, trước tiên cậu đi với tôi đến chỗ phó đạo diễn thử mấy động tác trên cáp treo. Nếu không có vấn đề gì mới tìm đạo diễn Diêu để chính thức quay phim.”
Không thể tiếp tục xảy ra sự cố khiến đạo diễn bực bội nữa.
“Tình huống vừa rồi của Hạ Linh chắc cậu cũng thấy, chúng ta phải tranh thủ lúc quay phim chỉ một lần là qua, hiểu không?” Trợ lý sản xuất yêu cầu.
Đối với Kỷ Li, việc treo người lên dây cáp là chuyện thường như cơm bữa. Y bình tĩnh gật đầu: “Vâng, đã hiểu.”
Dứt lời Kỷ Li liền đội mũ sa, đi đến trường quay.
Trong lều được dựng tạm để che nắng, Tần Nhạc đang cùng đám người Diêu Xuyên trò chuyện. Đột nhiên, khóe mắt bỗng chú ý tới bóng hình màu trắng ở xa xa, “… Kia là diễn viên nào vậy?”
Nhất thời Diêu Xuyên không thể nhớ ra, “Chắc là thế thân, tên gì ấy nhỉ?”
“Không biết, người do Hạ Linh dẫn tới đấy.” Phương Chi Hành thuận miệng giải thích, nhìn về phía Tần Nhạc, “Làm sao thế?”
“À, tùy tiện hỏi chút thôi.” Tần Nhạc giấu đi ý nghĩ chân thật, nếu là diễn viên đóng thế thì chắc không phải người nọ.
Mấy phút sau, phó đạo diễn chạy tới, “Đạo diễn Diêu, bên kia thử xong hết rồi. Đã kêu người đi gọi chị Miểu, ngài xem có muốn chính thức ghi hình luôn không?”
“Ừm, thời gian không thể kéo dài thêm nữa.” Diêu Xuyên gật đầu, bước nhanh về phía màn hình theo dõi.
Đám người Tần Nhạc không lên tiếng, theo sau xem trò vui.
Nữ chính Từ Miểu Miểu đang dặm lại lớp trang điểm, lúc này mới tiến tới chỗ Tần Nhạc. Trong nụ cười hiếm thấy mang theo vẻ dè dắt ngượng ngùng, “Anh Nhạc, đã lâu không gặp.”
Trước khi cô debut vẫn luôn rất thích Tần Nhạc.
“Đã lâu không gặp.” Tần Nhạc khẽ mỉm cười, ẩn sâu bên trong là ý tứ lạnh nhạt, từ chối người tiếp cận.
Tề Ngạn đứng bên cạnh nhìn thấu nhưng không nói toạc.
Bạn tốt là kiểu người ngoài nóng trong lạnh điển hình, khắp giới giải trí đều khen hắn rất dễ ở chung nhưng người chân chính có thể bước vào nội tâm hắn lại lác đác chẳng có mấy ai.
“Miểu Miểu, cô chuẩn bị ghi hình đi.” Diêu Xuyên cắt ngang, nhắc đến chính sự.
“Vâng.” Từ Miểu Miểu đi đến chỗ thân cây, để tổ đạo cũ trói mình vào đó.
Cổ tay bị dây thừng lớn ma sát đến phát đau, cô vô thức nhíu mày, “Cậu thế thân này diễn được à? Đừng bắt tôi NG mười mấy lần đấy, ai mà chịu nổi.”
“Hôm nay chị Miểu Miểu vất vả rồi.” Tổ đạo cụ vội vàng lên tiếng an ủi, “Vừa nãy thử thấy cũng ổn lắm, chắc là không thành vấn đề.”
Lúc này Kỷ Li đã sớm được treo lên dây cáp, vững vàng tựa trên thân cây. Hai mắt đằng sau lớp màn sa nhắm chặt, nhanh chóng đắm chìm vào tâm trạng của nhân vật, chờ tiếng dập slate vang lên.
Trường quay được sắp xếp rất nhanh, chưa đầy mười phút tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng.
Trong rừng, từng cơn gió cuốn theo mùi máu tanh.
Từ Miểu Miểu đóng vai nữ chính Tiểu Khả Nhi đỏ cả vành mắt, kinh hồn bạt vía nhìn thi thể sơn tặc dưới đất.
Cách đây không lâu cô lỡ mắc phải cạm bẫy trong rừng, đám sơn tặc này thấy sắc nổi lòng tham, hùa nhau ức hϊếp cô. Giữa lúc nguy cấp, mấy mũi tên màu đỏ sẫm từ trên cao phóng tới đâm thẳng vào giữa trán khiến chúng chết ngay tại chỗ.
Cô mừng vì thoát nạn nhưng kéo theo đó là cảm giác càng khủng hoảng hơn nữa.
Cô không biết sát thủ lạnh lùng gϊếŧ người trong bóng tối kia là ai, lại sợ kẻ tiếp theo phải chết chính là mình.
Từ Miểu Miểu cố nén nước mắt đang sắp trào ra, cảnh giác nhìn xung quanh, “Ai…Ai vậy?”
Giọng nói run rẩy thấy rõ, ngay cả khi bị trói hai tay cũng vẫn không ngừng giãy dụa.
Ống kính zoom thẳng vào vết trói màu đỏ chân thực trên cổ tay cô, Diêu Xuyên ngồi ngay ngắn trước camera theo dõi thấy vậy, đáy mắt lướt qua một tia tán thưởng.
Như vậy mới đúng là diễn viên chân chính chứ, còn cái loại để cho thế thân lên thay mình vào cảnh đầu tiên của nhân vật thì chẳng đáng để nhắc tới.
Trong lúc thất thần, một giọng nói dịu dàng dễ nghe lọt vào tai của mọi người, “… Xin lỗi, xem ra là ta ra tay đường đột, dọa cô nương sợ rồi?”
Bộ phim này áp dụng hình thức thu tiếng trực tiếp tại hiện trường hậu kì chỉ cần bổ sung thêm. Câu thoại kia vừa được thốt ra đã hoàn toàn hấp dẫn sự chú ý của Diêu Xuyên và Phương Chi Hành.
Tuy là một câu nói đơn giản nhưng trên thực tế đã nắm rất vững vẻ đắn đo của nhân vật một cách cực kì chính xác.
Cẩm Vương Tạ Ngạn là người có bề ngoài ôn hòa song bụng dạ lại vô cùng khó lường.
Về sau sẽ nhắc đến chuyện đám sơn tặc là thuộc hạ của Tạ Ngạn cải trang mà thành. Tình huống ngẫu nhiên gặp mặt này đều do y cố tình sắp xếp, mục đích là để lấy được tín nhiệm của nữ chính, gia nhập nhóm của cô.
Đám thuộc hạ chỉ theo diễn kịch, Tạ Ngạn bèn lợi dụng lòng trung thành của bọn họ.
Rõ ràng vừa mới gϊếŧ người xong mà thoáng một cái đã có thể nói những lời hư tình giả ý, âm cuối còn mang theo nụ cười nhạt. Người nào không rõ chân tướng chắc cũng sẽ bị âm thanh ấy lừa.
Tại sao một diễn viên đóng thế lại có bản lĩnh lời thoại cao như vậy?
Diêu Xuyên bỗng thấy hứng thú, ánh mắt tập trung vào camera đang quay ‘Tạ Ngạn’.
Kỷ Li canh đúng thời cơ nhảy từ trên cây xuống nhờ sự hỗ trợ của nhân viên công tác. Thân hình y thẳng tắp, tư thế thoải mái tự nhiên như cao thủ khinh công thực thụ, đào không ra bất cứ sai lầm gì.
Bóng cây loang lổ rơi trên người y, vạt áo bị cơn gió hất lên một độ cong nhẹ nhàng.
Kỷ Li đứng ổn định dưới đất, không nghiêng không lệch, vừa vặn lọt vào nơi có ánh sáng tuyệt đẹp chiếu xuống. Trong chớp mắt, tấm lụa trắng nhẹ như cánh ve bị gió thổi lên, để lộ khuôn mặt thanh niên giấu bên dưới màn sa và gò má khiến người khác phải ước ao.
Còn chưa kịp để mọi người nhìn cho rõ, gương mặt kia đã được lụa trắng che kín.
Nhân viên công tác tại hiện trường hoảng hốt chớp mắt, đột nhiên cảm thấy vô cùng bứt rứt —— Đậu má, gì thế này! Một giây vừa rồi cũng tuyệt quá!
Đâu chỉ là tuyệt.
Mà chính là Tạ Ngạn đang sống sờ sờ!
Trong mắt Phương Chi Hành tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Thân là biên kịch, anh hiểu được sức hấp dẫn của Tạ Ngạn hơn ai hết.
Cẩm Vương Tạ Ngạn xuất hiện là phải đẹp, thậm chí là được thần thánh hóa. Chỉ có như vậy mới tạo nên lực tương phản với kết thúc bi thảm cuối phim, thu hút được sự đồng tình của khán giả.
Y vừa là nhân vật phản diện tuyệt tình mất nhân tính vừa là nhân vật mang đậm sắc thái bi kịch.
Vào khoảnh khắc ngắn ngủi kia, những người khác chỉ thấy gò má Kỷ Li còn Tư Miểu Miểu đứng ở chính diện lại có thể nhìn rõ cả khuôn mặt. Cô cố gắng duy trì biểu cảm lúc diễn xuất, đáy lòng đã sớm gào thét ——
A a a, diễn viên đóng thế gì mà tỏa sáng bling bling vậy???
Sắc đẹp này là do đoàn phim cố tình tìm đến để “đả kích” nữ chính hả?
“Cô nương không sao chứ?” Kỷ Li thấy đạo diễn không hô cut, tiếp tục đắm chìm trong nhân vật. Thân thể y hơi nghiêng về phía trước, vươn tay cởi dây trói cho Từ Miểu Miểu.
Lụa trắng nơi vành mũ lướt qua khuôn mặt Từ Miểu Miểu, tê tê dại dại. Cô vô thức liếc mắt, nhìn thân ảnh đang ở gần trong gang tấc.
Khuôn mặt giấu dưới lớp lụa trắng như ẩn như hiện, tạo không gian tưởng tượng đầy mơ màng.
“Ừm, ổn rồi.” Kỷ Li nhìn chằm chằm vết trầy trên cổ tay cô, giọng nói dịu dàng như mê hoặc: “Vết thương đau lắm à? Cần ta giúp nàng xử lý không?”
“… Đau.” Từ Miểu Miểu cố chịu đựng, “Không, không cần, ta không sao.”
Lúc mới gặp nhau Tạ Ngạn luôn âm thầm trêu chọc cô, cố gắng tiếp cận. Còn Từ Miểu Miểu được cứu lại bị y hấp dẫn.
Biểu hiện của hai diễn viên vô cùng tốt. Giây lát sau, Diêu Xuyên bèn hô, “Cut, qua!”
Nhân viên công tác xông tới, Kỷ Li thở phào nhẹ nhõm, lùi hai bước để duy trì khoảng cách với Từ Miểu Miểu.
Từ Miểu Miểu dần hoàn hồn, nhanh chóng kéo trợ lý về phòng nghỉ ngơi, đồng thời che đi hai má nóng bừng của mình ——
Thế mà cô lại bị một diễn viên đóng thế làm cho đỏ mặt! Chẳng có tí tiền đồ gì cả!
Tề Ngạn lặng lẽ tới gần bạn tốt, thấp giọng hỏi, “Mới bao lâu không gặp mà Kỷ Li đã chạy tới chỗ đạo diễn Diêu làm thế thân vậy?”
Khoảnh khắc tấm lụa trắng được vén lên, bọn họ lập tức nhận ra đối phương chính là Kỷ Li.
Tần Nhạc lắc đầu, tầm mắt vẫn luôn dừng trên người thanh niên.
Đúng thế, đang yên đang lành sao phải chịu tội làm diễn viên đóng thế? Chẳng nhẽ bị ai đó trong công ty nhắm vào ư?
Dây cáp trên người được tháo ra, Kỷ Li bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm. Y cởi mũ, tìm phương hướng màn hình theo dõi của đạo diễn.
Một giây sau, y bất ngờ va phải một ánh mắt thâm thúy quen thuộc.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
# Thâm tình liếc mắt một cái tình cảm chân thành vạn năm (đầu chó.jpg)
# Anh Nhạc (bắt đầu khởi động hình thức tưởng tượng): Cục cưng bị bắt nạt!