Editor: conmeoluoi_289
Kỷ Ly đến phim trường lúc 8 giờ hơn.
Bởi vì thời gian còn sớm, tổ nhân viên đoàn phim còn đang thực hiện công tác chuẩn bị, khu vực quay phim trung tâm bị chặn lại, người ngoài không thể tùy ý ra vào.
Công ty không phái cho Kỷ Ly bất kỳ nhân viên trợ giúp nào, chỉ ném cho hắn một tấm giấy thông hành của diễn viên đoàn phim.
Kỷ Ly lúc này đang đứng ở ngoài cùng của phim trường, lòng bàn tay siếc chặt quai balo ở hai bên, trên mặt hiếm thấy hiện ra mấy phần mê mang —— này là muốn hắn đi nơi nào báo cáo?
Những chuyện vụn vặt lúc quay phim ngày trước đều là hắn giao cho trợ lý phụ trách.
Một người đàn ông mặc áo khoác màu đen nhìn thấy bòng dáng Kỷ Ly, đến gần hỏi, "Này, cậu là người nào? Nơi này là phim trường đoàn phim, không thể tùy tiện tiến vào."
Kỷ Ly nhìn thấy trước ngực người đó đeo thẻ công tác, lập tức kịp phản ứng, lễ phép mở miệng, "Xin chào anh trai, tôi là diễn viên đóng vai Tống Chiêu trong 《 Bang Quốc thiên hạ 》, gọi tôi là Kỷ Ly."
Vừa nói, liền đem giấy thông hành diễn viên của mình đưa ra.
"Kỷ Ly?" Người đàn ông liếc nhìn giấy chứng nhận một cái, cẩn thận đánh giá diện mạo của hắn, "Thì ra cậu chính là người tạm thời bị nhét vào, người mới của Mộng Tưởng Truyền Thông?"
Tạm thời bị nhét vào?
Kỷ Ly âm thầm suy nghĩ câu nói này, chần chừ nói, "Xin hỏi ngài là?"
"Tôi là đạo diễn casting của bộ phim này, Tiêu Lâm Sâm." Tiêu Lâm Sâm đem giấy chứng nhận đưa trở về, thuận tay chỉ đường, "Đi thẳng 50m, nhìn thấy bức tường màu xanh quẹo phải chính là lều hóa trang của diễn viên, đến bên kia cậu tìm người lại hỏi."
" Được, cám ơn đạo diễn." Kỷ Ly gật đầu, không nghiên cứu sâu hơn ý tứ của câu mà đối phương mới vừa nói.
Tiêu Lâm Sâm nhìn chằm chằm bóng lưng đi xa của Kỷ Ly, lắc đầu nhẹ giọng lẩm bẩm, "Lớn lên là không tệ, nhưng nhìn giống như là một bình hoa không biết diễn xuất."
Được rồi, hay là nhanh chóng dựa theo Tần Lịch lão sư phân phó tìm tốt diễn viên dự bị đi.
Với diện mạo này của Kỷ Ly, nơi nào sẽ cam tâm hóa trang xấu xí? Sợ rằng ngay cả trang điểm cũng sẽ không muốn làm bẩn đi!
Hắn dám đánh cược, cũng không cần đến khi cùng Tần Lịch lão sư đối diễn, buổi diễn đầu tiên cùng nhóm ăn mày ở chiều nay, đối phương liền không qua ải.
...
Kỷ Ly tìm được gian phòng hóa trang nhỏ của vai phụ, còn không chờ gõ cửa, đã thấy thợ trang điểm xách một đống đồ đi tới.
Hai người mới vừa đối mặt, người sau liền kinh ngạc đặt câu hỏi, "...Cậu là người diễn Tống Chiêu?"
"Dạ, xin chào lão sư, em tên Kỷ Ly."
Thợ trang điểm nhướng mày, tỏ ý bảo hắn đi vào, " Kêu tôi Trương Minh là được, vào đi thôi, hôm nay là tôi tới phụ trách toàn bộ tạo hình của cậu."
Kỷ Ly gật đầu, trầm mặt đi theo sau lưng Trương Minh.
"Tôi nghe nói tạm thời đổi người, nhưng không nghĩ tới như vậy liền đổi tới một cái trích tiên tiểu mỹ nam là cậu." Trong vòng thợ trang điểm cũng cần đem 'rắm cầu vồng' làm kỹ năng cần thiết cơ bản, từ gì hình dung cũng có thể nói ra được.
Kỷ Ly cũng không thấy lạ, chỉ hơi hơi câu môi.
"Ngồi xuống đi, trước đội tóc giả, tiếp đó hóa trang, cuối cùng thay quần áo." Trương Minh đem tóc giả đã chuẩn bị tốt lấy ra, phủi phủi cái bàn trang điểm được làm đơn giản, "Trong thông báo cảnh đầu diễn lúc 10h30, chúng ta phải nắm chắc thời gian."
Quay phim không nhất định đúng giờ, nhưng tạo hình nhất định phải đúng giờ làm xong, đây là nguyên tắc mà các phim trường đều ngầm thừa nhận.
Kỷ Ly dựa theo chỉ thị của thợ trang điểm ổn định ngồi xuống, lại lấy ra vài trang kịch bản trong balo.
Trương Minh nhìn bộ dáng hắn thản nhiên như thường, thú vị nói, "Cậu là lần đầu tiên quay phim sao? Tôi trước đây gặp không ít người, có khẩn trương, cũng có hưng phấn, giống như cậu bây giờ thì còn chưa có gặp qua."
"...Là lần đầu tiên quay phim." Kỷ Ly đứng ở trên lập trường nguyên chủ mở miệng.
Ánh mắt hắn nhìn xuống kịch bản của mình, ngắn ngủi chưa tới ba trang giấy mỏng, trên đó có đầy chữ được đánh dấu bằng bút màu.
"Nghiêm túc như vậy?" Trương Minh lúc này là thật kinh ngạc.
Một cái nhân vật ăn mày không có bao nhiêu cảnh, lại có thể được thanh niên này dụng tâm đối đãi như vậy?
"Dĩ nhiên phải nghiêm túc." Kỷ Ly thông qua gương nhìn về phía sau lưng Trương Minh, câu môi, "Cho dù là nhân vật nhỏ, cũng không thể ở trong tay em phá hủy nhân vật."
Trương Minh bị nụ cười thuần túy của hắn khiến cho hoảng hốt một phen, sửng sốt nửa giây mới tiếp tục động tác trên tay, khích lệ, "Vậy cậu cố lên."
Kỷ Ly cười, dời tầm mắt xuống.
Đây là bước đầu tiên hắn sống lại lần nữa, khả năng nhất định phải hạ đủ.
Bộ phim 《 Bang Quốc thiên hạ 》này là chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên, câu chuyện kể về thời đại của đại danh tướng Tống Dực cùng Bang vương Tào Sĩ Cảnh triều nhà La. (*câu chuyện hư cấu nha*)
Kỷ Ly chỉ có thể hiểu được đại khái nội dung kịch bản, vì để hiểu toàn bộ bối cảnh của câu chuyện, hắn đã dùng thời gian suốt một buổi chiều và cả đêm, mới có thể nhanh chóng đem nguyên tác tiểu thuyết đọc xong.
Hắn diễn vai Tống Chiêu, là thân đệ đệ lưu lạc bên ngoài của Tống Dực.
Huynh đệ hai người khi còn bé gặp phải chiến loạn, bị buộc tách ra. Huynh trưởng Tống Dực bị một gia đình hoàng tộc nhận nuôi, trở thành một thế hệ tướng lãnh, mà đệ đệ Tống Chiêu lại lưu lạc bên ngoài thành ăn mày.
Tống Chiêu ở trong tiểu thuyết xuất hiện chỉ có ba hàng chữ, kịch bản này có năm cảnh diễn vẫn là được mở rộng quá.
Kỷ Ly xuất thân không phải diễn viên chính quy, phương thức diễn xuất thường dùng chính là —— đem chính mình biến thành nhân vật.
'Phương thức đắm chìm' khi nhập diễn như vậy không phải là cách thức mà giới điện ảnh truyền hình tôn sùng, bởi vì một khi gặp phải nhân vật phức tạp, diễn viên có thể bởi vì quá nhập tâm vào nhân vật, tình huống liền vô cùng có thể ảnh hưởng đến tâm lý của bản thân.
Kỷ Ly từng ở vào khoảng thời gian nghỉ ngơi rảnh rỗi, đi học viện bổ túc về lý thuyết diễn xuất. Dù vậy, hắn như cũ không thay đổi được cách thức diễn xuất.
Cho nên khi nhận được nhân vật ăn mày này, Kỷ Ly liền gắng gượng nhịn đói hai ngày, không ăn cơm, ngay cả nước cũng tận lực uống thật ít, chính vì là để cho mình ở trong cảm giác đói bụng chân thật nhất.
Không chỉ có như vậy, thời gian ngủ hai ngày này của hắn cộng lại vẫn chưa tới sáu tiếng.
Bối cảnh trong tác phẩm lấy trạng thái chính trị chiến hòa liên miên, bách tính hơi lơ là là sẽ chết trong hỗn loạn, đối với loại ăn mày chạy nạn như Tống Chiêu, không dám ngủ say, ngủ không đủ mới là trạng thái bình thường.
Trạng thái sinh lý bình thường giống như vậy, điểm chi tiết của vai diễn liền tự nhiên theo vậy mà ra.
Trương Minh đi vòng qua trước mặt chuẩn bị hóa trang, đầu tiên liền phát hiện vành mắt đen xuất hiện dưới mắt Kỷ Ly, "Không phải tôi nói cậu chứ, các cậu không thể ỷ vào mình trẻ tuổi tinh lực tốt liền thức đêm như vậy."
"Vành đen dưới mắt cậu tất cả đều hiện lên, mà may mắn hôm nay tạo hình muốn chính là trang điểm theo kiểu ăn mày."
Kỷ Ly nghe phản hồi chân thực của hắn, nhất thời cảm thấy hài lòng, "Giúp em hóa trang khó xem một chút, da càng thô, càng bẩn càng tốt."
Trương Minh nghe được yêu cầu này, nhất thời dở khóc dở cười, "Người khác đều hy vọng diễn được nhân vật càng đẹp trai càng tốt, tới phiên cậu thì ngược lại? Vốn tôi còn lo lắng cậu không thích ứng được dáng vẻ ăn mày, sẽ để tôi giúp cậu hóa trang hơi đẹp mắt một chút."
"Nhân vật là trên hết." Kỷ Ly hoàn toàn không thèm để ý, hỏi ngược lại, "Nào có ăn mày nào trắng nõn sạch sẽ?"
Trương Minh vốn là một cẩu nhan (*cực kỳ mê mặt đẹp*), vốn là bởi vì tướng mạo của Kỷ Ly mà có cảm tình, bây giờ lại vì thái độ nghiêm túc của cậu đối với vai diễn, ấn tượng trong lòng hắn một mực tăng lên.
"Dáng dấp tốt như vậy, thật là làm khó tôi." Hắn nhìn làn da trắng nõn tinh tế của đối phương, khoa trương nói, "Bất quá tôi bảo đảm, có thể đem tiểu tiên nam cậu hóa thành ăn mày xấu xí."
Kỷ Ly khẽ cười một tiếng, coi như là đáp ứng.
...
Lúc Kỷ Ly thay xong trang phục diễn, đã qua 10 giờ. Trương Minh tạo hình cho hắn xong, liền chạy tới trang điểm cho những người khác trong đoàn.
Đoàn phim trước sau không có tới kêu Kỷ Ly ra diễn, mắt thấy thời gian thông báo dự tính quay càng ngày càng gần, hắn dứt khoát nắm chặt kịch bản ra cửa, định đi thẳng đến hiện trường quay phim chờ.
Cảm giác đau do đói bụng từ trong dạ dày truyền tới, Kỷ Ly co ro ngồi chồm hổm dưới đất, yên lặng chịu đựng. Hắn không muốn uống nước ấm để lót dạ dày, sợ sẽ ảnh hưởng trạng thái khô môi.
Lập tức phải quay phim, hắn cũng không thể ở chỗ này phí công dã tràng.
Chờ cho đến khi giai đoạn khó chịu kia tản đi, Kỷ Ly mới khó khăn đứng lên.
Vì ngồi lâu mà dẫn đến hai chân có chút tê dại, cộng thêm do đói bụng mất sức mà đầu choáng váng, khiến cả người hắn không khống chế được mềm nhũn ngã về phía trước.
Kỷ Ly không kịp điều chỉnh, chỉ có thể dựa vào bản năng đưa hai tay lên che đầu.
—— sát.
Cảm giác đau trong dự liệu lúc ngã xuống không có xuất hiện, ngược lại là đυ.ng phải người nào đó.
"Không sao chứ?" Một giọng nói trầm thấp đυ.ng vào màng nhĩ, "Đi bộ cẩn thận một chút."
"Xin lỗi." Kỷ Ly ngẩn ra, vội vàng rút lui nửa bước đứng vững. Hắn giương mắt nhìn lên, lại nhìn thấy một thân hình cực phẩm ——
Đối phương thân cao nhìn cũng có 188cm, tướng mạo trang điểm lên nhìn tuấn dật phi phàm, hắn đội tóc giả thời xưa, mái tóc dài đen như mực được buộc lên bởi phát quan màu vàng đồng lộng lẫy, nhìn vừa giỏi giang lại tiêu sái.
Người đàn ông mặc một bộ đồ tay ngắn màu đen, xem chừng là còn chưa có thay phục trang. Dù vậy, vẫn có thể cảm nhận được dáng người cường tráng dưới lớp quần áo cùng với khí tức mạnh mẽ đang toát ra một cách tự nhiên.
Trong nháy mắt, Kỷ Ly liền nhận ra người tới, là Tần Lịch.
Nguyên bản trong sách, đối phương là nhân vật truyền kỳ đứng ở trên đỉnh cao của giới giải trí, tác phẩm đứng đầu của nhân vật chính Quý Vân Khởi chính là cùng Tần Lịch hợp tác.
Ngày đó sau khi khảo hạch kết thúc, Kỷ Ly đã lên mạng tìm kiếm qua bộ phim《 Người thức tỉnh 》, đối với Tần Lịch là có thêm hiểu biết.
Con đường nghệ thuật của đối phương ở giới giải trí Hoa ngữ thật là có thể phong thần, ánh mắt hắn chọn kịch bản cực kỳ độc, đóng vai chính phim nào thì phim đó không thể không bá chiếm hạng nhất phòng vé sau khi ra mắt.
Trong vòng phim điện ảnh truyền hình đều lưu truyền qua một câu nói —— người có thể vượt qua được Tần Lịch, sợ rằng chỉ có chính hắn.
Bộ điện ảnh《 Bang Quốc thiên hạ 》này là do Tần Lịch tự mình đầu tư, giám chế.
Giai đoạn chuẩn bị trước đó của bộ phim đã tiêu tốn gần một năm rưỡi, nghe nói sau khi mở máy, tham gia đóng phim đều là diễn viên thực lực cùng gạo cội.
Nhưng biện pháp giữ bí mật của đoàn phim được làm rất tốt, lâu như vậy, chính là không thể mạnh mẽ đưa ra ngoài một chút tiếng gió nào, khiến cho dân tình trên mạng trong lòng đều ngứa ngáy nhộn nhạo.
Nhìn ra được đoàn phim là thật tâm nghĩ tới muốn làm điện ảnh, mà không phải dựa vào marketing quá độ để tạo nhiệt.
Tần Lịch này chính là đóng vai tướng quân Tống Dực, là huynh trưởng của nhân vật ăn mày Tống Chiêu. Số lượng cảnh đối diễn của Kỷ Ly chỉ có ba cảnh, nhưng đều là cùng đối phương diễn.
Kỷ Ly trong xương cốt có chút yêu thích kẻ mạnh, cho dù là ở làng giải trí hiện thực, hắn cũng yêu thích hợp tác với diễn viên tương tự như Tần Lịch.
Không phải hắn xem thường người mới, mà là khi diễn sẽ chú trọng không khí hòa hợp giữa các nhân vật, diễn viên có kinh nghiệm phong phú mà phối hợp cùng nhau, hiệu suất cảnh diễn cho ra sẽ cao hơn.
Vừa nghĩ tới kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của Tần Lịch trong đoạn phim điện ảnh kia, Kỷ Ly đột nhiên lại mong đợi thời điểm quay phim kế tiếp.
'Tiểu ăn mày' cả khuôn mặt bị hóa trang đến vừa đen vừa dơ lộn xộn, duy chỉ có cặp mắt kia là phá lệ tỏ ra linh động, sáng ngời.
Tần Lịch nhìn hắn, chung quy có loại cảm giác quen thuộc không nói nên lời.
"Tần Lịch, cậu làm sao ở nơi này?" Tề Ngạn đến gần, nhìn thấy kế bên là một người xa lạ, "Cậu là diễn viên quần chúng? Như thế nào chạy đến nơi này?"
Còn không chờ Kỷ Ly đáp lời, người phụ trách liền vội vàng hốt hoảng chạy tới, "Kỷ Ly sao? Cậu không ở phòng hóa trang đợi cho tốt, đi lung tung làm cái gì?"
Người phụ trách nhìn thấy bóng dáng Tần Lịch, lời nói theo bản năng chậm lại, "Lịch ca, các ngươi đây là..."
"Xin chào, tôi là Kỷ Ly."
"Chuẩn bị quay rồi, đạo diễn kêu cậu qua quan sát hoàn cảnh, nhanh lên." Người phụ trách nhớ chính sự, thúc giục.
Kỷ Ly nghe lời này, khẽ gật đầu tỏ ý đã biết, liền siết túi đeo lưng hướng phim trường chạy đi. Nếu hắn cùng Tần lịch có cảnh đối diễn, sớm muộn cũng có cơ hội nói chuyện, không cần gấp gáp ở nơi này.
"Cái kia Lịch ca, người đã tìm được, tôi đi về trước." Người phụ trách nói.
"Ừ." Tần Lịch liếc mắt, nhìn Kỷ Ly sớm đã chạy xa, cảm giác quen thuộc trong đầu vẫn không có dừng lại.
Một giây kế tiếp, hắn nhìn thấy Tề Ngạn vỗ ót một cái, "Tớ nói cái tên này làm sao nghe quen tai như vậy! Thì ra là hắn a!"
Có thể để cho người phụ trách tự mình tới kêu 'ăn mày', khẳng định không phải diễn viên quần chúng đơn giản như vậy.
Tần Lịch đoán được điểm này, "Chắc là diễn viên diễn vai Tống Chiêu."
"Ừ, nhưng tớ không phải nói chuyện này." Tề Ngạn ôm bả vai bạn tốt, giải thích, "Mấy ngày trước đạo diễn Vương Chướng gửi tới video khảo hạch, tớ cũng có nhìn qua..."
Tề Ngạn thân là người đại diện, vẫn là có năng lực nhìn người.
Hắn cảm thấy thực tập sinh trong video là một người có tiềm năng, cho nên đã âm thầm điều tra chút tư liệu của đối phương.
"Kỷ Ly...tên này cũng không có thấy nhiều a." Tề Ngạn liếc về phía bạn tốt, nhạo báng nhắc nhở, "Tần lão sư, không nghĩ tới chứ? Thực tập sinh bị cậu xem trọng, cùng diễn viên mới bị cậu không xem trọng kia, lại là cùng một người nha."
Con ngươi Tần Lịch hơi chuyển động, cuối cùng cũng hiểu cảm giác quen thuộc vi diệu kia từ đâu tới.
Hắn hất tay bạn tốt ra, liếc mắt nhẹ một cái, "Đi thôi, đi hiện trường quay phim nhìn một chút."
- ------------------lời editor---------------------
Hai nam chủ đã gặp nhau >