Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Minh Tinh, Ta Nổi Tiếng

Chương 3: "HẠT GIỐNG TỐT TRONG MỘT ĐÁM CÀ RỐT THỐI"

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Mày..." Lâm Kiều nghẹn một cái, tức giận đến cổ lại đỏ thêm chút.

"Nếu đã chủ động nói ra chuyện muốn phối hợp diễn, thì đừng có ở chỗ này tính toán so đo, muốn làm diễn viên, điểm này khổ thì tính là cái gì?" Vương Chướng hiển nhiên không đem loại chuyện nhỏ này để ở trong lòng.

Diễn xuất muốn theo đuổi chính là một chữ 'thật', diễn viên ở phim trường quay phim, thỉnh thoảng bị thương so với cái này còn nghiêm trọng hơn mười triệu lần.

Tống Lam âm thầm cho Lâm Kiều một ánh mắt cảnh cáo, ngoài mặt nói, "Nếu cảm thấy khó chịu, tí nữa đến phòng y tế xử lý một chút."

Vương Chướng là đạo diễn nổi danh, Tống Lam lại là Tổng thanh tra nghệ sĩ, hai người ngoài sáng trong tối chặn đứt tố cáo của Lâm Kiều, hiển nhiên là không tính trách tội Kỷ Ly 'nhập diễn'.

Lâm Kiều thấy vậy, bực bội cơ hồ muốn đem răng cắn nát.

Rõ ràng là hắn muốn giáo huấn Kỷ Ly, thế nào ngược lại người ăn thua thiệt còn phải âm thầm chịu đựng là hắn?

"Trong thời gian ngắn có thể làm được loại trình độ này, biểu hiện không tệ." Vương Chướng đến gần khen ngợi, buồn bực tích lũy lúc trước đã biến mất hầu như không còn.

Ông cười híp mắt đánh giá Kỷ Ly, "Ngày khác có nhân vật thích hợp với cậu, tôi nhất định sẽ để cho người liên lạc với phía công ty."

"Cám ơn đạo diễn." Kỷ Ly mím môi mỉm cười, đem biểu hiện khiêm tốn của 'người mới ' bày ra đúng chỗ.

Giờ phút này, Triệu Kình Phong ngây người ngồi tại chỗ, đáy lòng mơ hồ chột dạ.

Lúc đầu tưởng rằng dựa theo năng lực diễn của Kỷ Ly sẽ khiến cho náo nhiệt một trận, nhưng không nghĩ tới, đối phương cư nhiên phá lệ hoàn thành xuất sắc biểu diễn.

Kỷ Ly một mực liếc mắt chú ý biểu cảm trên mặt Triệu Kình Phong, chuyển đề tài sang, "Nhắc tới, còn phải cảm tạ Triệu hướng dẫn cho em cái cơ hội đặc biệt này."

Hai chữ 'đặc biệt', bị nhấn mạnh hơn một chút.

Triệu Kình Phong thấy tầm mắt mọi người tụ lại đây, vội vàng đứng dậy khách khí, "Nói gì vậy chứ? Tôi xem như là người hướng dẫn diễn xuất của các cậu, cũng chỉ có thể cung cấp trợ giúp trên lý thuyết cho các cậu thôi, cơ hội là chính cậu bắt được đấy chứ."

Lúc dứt lời, hắn còn không tự chủ liếc mắt nhìn Lâm Kiều một cái. Người sau đang nghẹn tức một bụng, đối với tầm mắt hắn tránh không nhìn.

Vương Chướng làm đạo diễn nhiều năm như vậy, dĩ nhiên đã luyện ra một đôi mắt tinh tường, tự nhiên nhìn thấu Triệu Kình Phong 'có tật giật mình'.

Người này cũng là một nhân vật a?

Chính mình 'diễn' cũng diễn không tốt, còn không biết xấu hổ mà làm thầy người ta?

Ông nhìn về phía Tống Lam, cười ha hả nói, "Thay tôi chuyển lời đến Mạnh tổng các người một tiếng, trình độ mà quý công ty chọn thầy huấn luyện tài nghệ cần phải được đề cao lên a, đừng có chậm trễ hạt giống tốt trong lứa thực tập sinh."

Triệu Kình Phong lúc nghe lời này, giật mình trong lòng.

Hắn năm đó là tốt nghiệp từ học viện điện ảnh và truyền hình, bất quá bề ngoài cũng chỉ có vậy, cũng không có thuận lợi dựa vào thực lực đi lên được. Những năm gần đây vẫn luôn diễn một ít vai phụ, thù lao nhận được không cao, cuộc sống không quá yên ổn.

Đầu năm nay nghe nói Mộng Tưởng Truyền Thông chiêu sinh thầy huấn luyện, hắn mới mang may mắn trong lòng thử một chút, kết quả ngoài dự đoán được chọn.

Nửa năm này, vô số thực tập sinh đối với hắn một mực cung kính kêu 'hướng dẫn Triệu', thường xuyên qua lại như vậy liền có chút tự mãn.

Vào lúc này, Vương Chướng lại nói ra lời này ngay trước mặt mọi người, Triệu Kình Phong chỉ cảm thấy trên mặt ngượng đến hoảng.

Tống Lam gật đầu, đáy mắt cất một chút rõ ràng.

"Thời gian không còn sớm, tôi đi trước." Vương Chướng khoát tay một cái, đảo mắt nhìn một vòng phòng huấn luyện đầy người, "Không cần tiễn, thay tôi hướng Mạnh tổng câu tạm biệt."

"Vâng, đạo diễn đi thong thả."

Đợi cho người đi rồi, Tống Lam mới mở miệng, "Trừ hướng dẫn Triệu cùng Lâm Kiều, những người khác đi về nghỉ ngơi trước đi, chờ công ty đến thông báo sau."

Tống Lam có thể ngồi vào vị trí này, nhất định là tự bản thân có chừng mực. Bây giờ cô yêu cầu lưu lại hai người, chính là muốn xử lý bọn họ về cái 'thủ đoạn xấu xa' kia.

Kỷ Ly biết điểm này, không nói một lời đi theo đám người cuối cùng rời đi.

Rất nhanh, bên trong phòng chỉ còn lại ba người.

"Hướng dẫn Triệu, tôi thay mặt bộ phận nhân sự chính thức thông báo tới anh một câu, anh bị sa thải. Vừa vặn khóa huấn luyện này cũng tới giai đoạn kết thúc, anh có thể trực tiếp đi."

Lời Tống Lam ùn ùn kéo đến một hồi, hoàn toàn đem Triệu Kình Phong đập sửng sờ tại chỗ, "... Tống tổng giám! Cô đây là ý gì? Cô có tư cách gì thay mặt bộ phận nhân sự đuổi tôi?"

Hắn nếu như bị sa thải, lại đi đâu tìm một công việc tốt như vậy?

"Ý của tôi, anh hẳn rõ ràng nhất."

Tống Lam không cùng hắn vòng vo, nói thẳng, "Đoạn phim khảo hạch hôm nay, chẳng lẽ không phải là anh âm thầm động tay động chân? Kỷ Ly là thực tập sinh dưới trướng công ty chúng ta, mà anh thân là thầy hướng dẫn, đây còn không phải là không làm tròn bổn phận!"

"Hơn nữa nửa năm qua, anh lợi dụng chức vụ thuận tiện thu hối lộ của bao nhiêu thực tập sinh rồi? Công ty chẳng qua là sa thải anh, mà không phải là báo cảnh sát xử lý, đã cho anh mặt mũi lắm rồi."

Triệu Kình Phong thấy bí mật trong lòng bị người đâm thủng, sắc mặt lúc này cứng đờ, nỗi bất an trong lòng ngày một dâng lên.

Tống Lam dừng một chút, ánh mắt sắc bén đâm về phía Lâm Kiều, "Còn có cậu..."

"Chị Tống Lam, cái này cũng không liên quan đến em!" Lâm Kiều thấy tình thế không đúng, lập tức đẩy trách nhiệm, "Em đích xác là đưa tiền qua cho hướng dẫn Triệu, chẳng qua là hy vọng hắn lúc khảo hạch mở cửa sau, để cho em thuận lợi thông qua tốt nghiệp."

"Chuyện hắn trộm đổi đề mục khảo hạch nhằm vào Kỷ Ly, em căn bản không biết."

Triệu Kình Phong không thể tin trợn mắt nhìn qua, hiển nhiên không nghĩ tới đối phương lại đem đổ lỗi hết cho mình không còn một mảnh!

Sắc mặt hắn giận đến đỏ bừng, chỉ mặt Lâm Kiều vạch trần sự thật, "Rõ ràng chính là cậu đưa tiền giựt giây tôi, để cho tôi vào lúc khảo hạch cố ý làm khó Kỷ Ly, để cho hắn ba lần khảo hạch không thông qua sẽ bị công ty đuổi đi!"

"Nói bậy nói bạ! Tôi dầu gì cũng là thiếu gia của dược phẩm Lâm thị, muốn cái gì có cái đó, tôi làm gì nghĩ không thông gây khó dễ cho Kỷ Ly?" Lâm Kiều tiến lên một bước, tận lực đem thân phận của mình bày ra.

Tống Lam mắt lạnh nhìn bọn họ 'quăng nồi lẫn nhau' như trò cười, âm thầm tính toán --

Lâm Kiều là nhét số tiền lớn tiến vào, dựa theo ý của Mạnh tổng, kém thế nào đi nữa cũng phải có cái dáng vẻ 'cử đi học' cho ra đạo. Đến sau khi xuất đạo, thành tích đối phương như thế nào hoàn toàn là dựa vào vận may của bản thân.

Triệu Kình Phong là nên bị sa thải, còn như Lâm Kiều này đi hay ở, sợ rằng còn phải báo lên cho Mạnh tổng làm quyết định.

"Triệu Kình Phong, lập tức thu dọn đồ đạc đi." Tống Lam đè xuống nội tâm chán ghét, đối với Lâm Kiều buông câu cảnh cáo, "Không cho phép ở công ty lập bè kết phái, nếu có lần nữa, cậu cũng có thể trực tiếp rời đi được rồi!"

Lâm Kiều hừ nhẹ một tiếng, hoàn toàn không đem lời cảnh cáo của Tống Lam để ở trong lòng. Hắn kɧıêυ ҡɧí©ɧ liếc Triệu Kình Phong một cái, nghênh ngang ra khỏi phòng huấn luyện.

Triệu Kình Phong trơ mắt nhìn 'người đầu têu' rời đi, nhất thời hối hận tím cả ruột --

Hắn ban đầu đáng lẽ không nên tin tưởng lời nói bậy của người này, lại càng không nên để đầu óc hám lợi đi làm khó Kỷ Ly.

Bây giờ ngược lại thì hay rồi, chỗ tốt khác không mò được, ngược lại đem công việc của mình lăn đi lăn lại đến không có luôn!

...

Lâm Kiều vừa từ phòng huấn luyện đi ra, liền nhận được điện thoại của mẹ Lâm.

"Mẹ, ai có thể so ưu tú hơn con trai người?"

"Với thân phận này của con, không ai dám làm khó, ngay cả Tổng thanh tra nghệ sĩ của công ty bọn họ cũng phải nhường con ba phần." Lâm Kiều đi lang thang trong hành lang, vẻ mặt đắc ý đến sắp bay lên trời.

- - Rào.

Đột nhiên, chỗ ngoặt hành lang hắt ra lượng lớn nước bẩn, Lâm Kiều bất ngờ không kịp đề phòng bị dính hoàn toàn, ướt đẫm từ đầu đến chân.

Kỷ Ly nấp ở chỗ tối của khúc ngoặt đi vòng qua phía sau Lâm Kiều âm thầm mà mãnh liệt đem thùng nước ụp hẳn lên đầu hắn, tiếp đó nhấc chân đạp một cái.

"A!" Lâm Kiều bị đau lên tiếng rồi ngã xuống đất, đầu còn đội thùng nước, mơ mơ hồ hồ hồi lâu không bò dậy nổi, "Ai! Là... Là ai làm?"

Kỷ Ly đem dáng vẻ chật vật của đối phương nhìn vào trong mắt, độ cong bên môi lúc này mới nâng lên.

Hắn sớm đã nghĩ tới lấy thân phận thiếu gia của Lâm Kiều, nhất thời Tống Lam không đυ.ng chạm được hắn, nhiều nhất là sa thải 'tòng phạm' Triệu Kình Phong thôi.

Có điều nghĩ tới nguyên chủ trước kia ở nơi này bị khi dễ, Kỷ Ly liền nuốt không trôi khẩu khí này, vì vậy hắn đứng ở góc chết quan sát, chờ đúng thời cơ động thủ.

Tốt xấu gì thì cũng nên cho Lâm Kiều nếm thử một chút khổ sở.

Đang lúc hồi tưởng lại, một tràng tiếng bước chân vang lên.

Kỷ Ly nghe động tĩnh, nhanh chóng núp vào căn phòng bên cạnh cầu thang.

Triệu Kình Phong mặt đầy ủ rủ đi tới, sau đó hắn nhìn thấy động tĩnh dưới đất, bước chân rõ ràng ngừng một lát.

Đúng lúc này, Lâm Kiều lấy thùng nước trên đầu xuống liền trông thấy hắn đầu tiên.

Tức giận tụ ở trong l*иg ngực lúc này bùng nổ, Lâm Kiều không chút nghĩ ngợi cho rằng chuyện này là đối phương làm, "Mẹ! Họ Triệu anh dám giở trò quỷ với tôi."

Hắn bò dậy, hung hăng hướng Triệu Kình Phong vung một đấm.

Triệu Kình Phong bởi vì đối phương quăng nồi mà bị mất việc, đồng dạng cũng đang nhịn một bụng tức giận, vào lúc này lại bỗng dưng vô cớ bị đánh, nhất thời không vui.

Triệu Kình Phong xoay người liền cùng Lâm Kiều đánh nhau, âm thanh ra đòn nặng nề cùng tiếng chửi rủa xen lẫn ở trong hành lang, muốn kịch liệt bao nhiêu có kịch liệt bấy nhiêu.

Kỷ Ly từ khe cửa nhìn thấy hai người ẩu đả đến sưng mặt sưng mũi, chân mày hơi nhướng lên.

Có câu nói thật hay, người xấu tự có người xấu trị.

Chỉ là bất quá, Kỷ Ly đối với trò hề 'chó cắn chó ' này của bọ họ không có hứng thú, hắn nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, xoay người đi xuống lầu.

- --

Màn đêm dần dần bao phủ toàn bộ thành phố.

Trong chiếc RV(*) được trang trí xa hoa sang trọng, một người đàn ông từ phòng tắm đi ra, áo choàng tắm đem vóc người của hắn che kín đến chặt chẽ, nhưng dù vậy, vẫn có thể từ trong đó nhìn ra cảm giác trưởng thành và quyến rũ.

(*) xe RV hiểu nôm na thì nó là cái xe dùng để đi cắm trại á! Là một ngôi nhà di động với đầy đủ tiện nghi. Khái niệm về RV là rất rộng rãi, với hàng tá tên gọi & kiểu dáng khác nhau. Mn có thể tìm hiểu thêm trên GG =)))

Con chó chăn cừu Đức nằm ở trên thảm trong nháy mắt lắc lư cái đuôi, giương mắt trông mong nhìn người đàn ông nọ.

Người đàn ông đến gần, ngồi ở trên sofa, thuận thế sờ đầu nó một cái.

Âm thanh điện tử nhẹ nhàng vang lên, con chó chăn cừu Đức từ bên sofa nhanh chóng vọt tới, mặt đầy cảnh giác đứng ở trước cửa.

Bước chân lên xe của Tề Ngạn ngừng một lát, khom người vỗ đầu 'lính gác cửa ' một cái, cười nói, "Thiếu tướng, ở bên ngoài chờ, chút nữa ta mang ngươi chạy xung quanh."

"Ngao ô." Lỗ tai Thiếu tướng dựng đứng, hiển nhiên là nghe hiểu lời này, chui xuống xe.

"Tần Lịch." Tề Ngạn kêu một tiếng, đi nhanh đến bên người bạn tốt, "Vừa mới diễn xong?"

"Ừ, ban ngày quay phim thuận lợi, cho nên tớ để cho Trịnh đạo diễn quay tiếp phân cảnh sau đó." Tần Lịch xoa xoa mi tâm, trong giọng nói không che giấu được mệt mỏi.

Tề Ngạn thấy hắn như vậy, không khỏi thở dài, "Làm gì mà liều mạng như vậy?"

Đối phương ở năm 22 tuổi xuất đạo, mười năm, hắn đoạt lấy bốn cúp ảnh đế, một cúp thị đế (**). Dõi mắt nhìn lại toàn bộ vòng giải trí Hoa quốc, Tần Lịch có thể được coi là nam huyền thoại đầu tiên.

(**) Dành cho những bạn nào chưa rõ thì Ảnh đế (hậu) là nam (nữ) diễn viên chính xuất sắc nhất trong PHIM ĐIỆN ẢNH còn Thị đế (hậu) là nam (nữ) diễn viên chính xuất sắc nhất trong PHIM TRUYỀN HÌNH.

Tề Ngạn là bạn cùng trường kiêm người đại diện của hắn, hai người hỗ trợ lẫn nhau đi đến bây giờ, còn chung nhau sáng lập một công ty điện ảnh và truyền hình, là kim bài hợp tác mà người trong vòng nhất trí nhận định.

Ở trong mắt Tề Ngạn, đối phương cũng không có thời điểm nào mà không liều mạng.

"Sớm muộn đều phải quay." Tần Lịch cười cười, quay lại hỏi, "Thời gian chụp ảnh cho tạp chí Quốc tế đã sắp xếp tốt chưa?"

"Chính là hai ngày sau, lão Trịnh phê duyệt cho nghỉ thì thoải mái thôi." Tề Ngạn gật đầu.

Từ trước đến giờ lúc quay phim Tần Lịch rất chuyên nghiệp, rất ít khi xin nghỉ bởi tình huống bên ngoài. Lúc này khó có được 'xin nghỉ', đạo diễn thấy tiến độ quay phim tiến triển thuận lợi, không chút nghĩ ngợi cũng đồng ý.

Tề Ngạn nhấp một ngụm whisky trên bàn, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, "Đúng rồi, thừa dịp rãnh rỗi cho cậu nhìn cái video Vương Chướng gửi tới cho tớ."

"Phim mới của ông ấy?"

"Không phải." Tề Ngạn đem máy tính bảng đưa tới, nói, "Là một video khảo hạch của người mới."

Mi tâm Tần Lịch hơi nhăn, hoàn toàn không biết trong hồ lô của hai người này đang bán thuốc gì.

Tề Ngạn dựa vào trên sofa, giải thích, "Ổng được người ta mời đi làm thầy, nói ở trong đống thực tập sinh phát hiện một hạt giống tốt, diễn là nhân vật của cậu trước kia."

Tần Lịch không để trong lòng, tiện tay mở video.

Tề Ngạn buổi chiều bận bịu, còn chưa kịp nhìn video, "Cũng không biết Vương Chướng nghĩ như thế nào, kỹ năng diễn xuất của người mới còn có thể hơn được cậu? Còn nói thế nào cũng phải cho cậu nhìn một chút..."

"Cậu trước tiên im miệng." Tần Lịch phá lệ mà buông xuống bốn chữ này.

Tề Ngạn sững sốt một chút, ngay sau đó nhìn thấy -- bạn tốt thần sắc chuyên chú đang nhìn chằm chằm video, chân mày nhíu lên, trong ánh mắt dần ngưng tụ những cảm xúc sâu kín mà hắn không hiểu.

Đoạn phim khảo hạch không tới hai phút, rất nhanh liền phát xong rồi.

Tần Lịch nhìn chằm chằm màn hình có chút xuất thần, mới từ từ buông máy tính bảng xuống.

Tề Ngạn nhìn ra bạn tốt có chút thất thố rất nhẹ, kinh ngạc nói, "Không đúng? Ngay cả cậu cũng xem đến ngớ ngẩn rồi? Người mới này thật là một hạt giống tốt? Có muốn hay không để tớ đi hỏi thăm cẩn thận một chút, giữ lại cho công ty chúng ta ký?"

"Tớ mệt mỏi." Tần Lịch liếc hắn một cái, nói sang chuyện khác, "Cậu mang Thiếu tướng đi dạo một chút, đừng để cho nó ở bên ngoài chờ lâu."

Tề Ngạn thấy vậy, chậc một tiếng, " Được."

Chờ đến khi đối phương rời đi, Tần Lịch mới đưa mắt trở về đến trên máy tính bảng.

《 Người thức tỉnh 》 là tác phẩm điện ảnh và truyền hình đầu tiên của hắn, rất nhiều người đều nói, Tần Lịch ở đoạn phim này kỹ thuật diễn đạt tới đỉnh cao. Chỉ có chính hắn biết, đối với hắn đoạn phim này vẫn còn chỗ thiếu sót.

Thật ra thì, năm đó cái đoạn phim này từng quay lại hai phiên bản hoàn toàn khác nhau, một bản phóng ra ngoài, mười phần sức mạnh, một bản nội liễm, ẩn ở bản tâm.

Đạo diễn cùng nhà sản xuất phim lặp đi lặp lại cân nhắc, lúc sau, đối với thị hiếu khán giả và doanh thu phòng vé nên đã lựa chọn cái trước.

Nhân vật chính Trịnh Nghị bộc lộ cảm xúc của bản thân là điều hiển nhiên, mỗi một quyền đánh ra sẽ có một tầng tình cảm chồng chất, đến cuối cùng mới sẽ để cho người xem cảm nhận được cảm xúc thoải mái thỏa thuê.

Nhưng đó cũng chỉ là nhu cầu của khán giả đối với cảnh này.

Khán giả xem chính là diễn, diễn viên diễn chính là người.

Đắp nặn nhân vật đối với diễn viên mà nói, nỗi buồn chân chính thường thường đều là từ bên trong tản ra.

Đoạn khảo hạch trong video không có cảnh tượng bố trí, càng không có chuyển đổi ống kính, người mới này có thể dùng phương thức thu liễm diễn xuất, chỉ dựa vào vài ba lời cùng không có khoa trương tay chân ánh mắt, liền hoàn thành diễn ra điểm cốt lõi của vai diễn.

Cùng phiên bản diễn xuất ban đầu Tần Lịch chân chính mong muốn, chênh lệch không bao nhiêu.

Hạt giống tốt sao?

Tần Lịch nhớ tới đánh giá của Vương Chướng trước đó đối với người mới này, trong mắt thoáng qua chút đồng ý, không tự chủ mà nhấn nút phát lại.