Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Minh Tinh, Ta Nổi Tiếng

Chương 1: "ĐỪNG CÓ TƯ TƯỞNG NHƯ VẬY!"

Editor: conmeoluoi_289

" Này, Kỷ Ly, cậu không sao chứ? Làm sao lại té choáng váng ở trong nhà vệ sinh thế?"

Kỷ Ly trầm mặc, ánh mắt rủ xuống quan sát tình huống của mình — quần áo trên người ướt đẫm, thùng nước lật nghiêng về một bên ngay chân hắn, trên sàn nhà nước đọng một mảnh bóng loáng.

Sau ót mơ hồ đau, đại khái là vừa nãy ngã xuống đất bị cấn sưng lên.

"Lúc này không phải bị câm chứ? Cậu không sao chứ hả?" Đối phương qua loa lấy lệ truy hỏi, trong lời nói không nghe ra phân nửa chân thật quan tâm.

Kỷ Ly ngước mắt, không dấu vết quan sát người trước mắt, trong đầu rất nhanh liền xông ra một cái tên, "... Lâm Kiều?"

"Nhìn dáng dấp không té hỏng đầu óc, đỡ cho chúng tôi giúp cậu kêu xe cứu thương." Lâm Kiều khinh nhẹ nhướng mày, nghiêng người nhìn về phía đồng bọn chờ ở bên ngoài nhà vệ sinh.

— Mạng của tên nhà quê này, quả nhiên vừa hèn vừa cứng.

Bên ngoài tiếng cười nhạo liền chói lọi mà truyền tới, hiển nhiên đều hiểu Lâm Kiều ngầm ám chỉ.

Kỷ Ly nghe tiếng, tầm mắt y lúc này lướt qua mấy khuôn mặt trẻ tuổi bên ngoài, không ngoại lệ, trên mặt đều là vẻ trêu chọc.

Lâm Kiều không để ý Kỷ Ly đánh giá, thờ ơ lên tiếng, "Cậu đi nhà vệ sinh, còn có thể đem mình té choáng váng? Chẳng trách người ta đều nói, người xui xẻo thì ngay cả uống nước cũng bị sặc."

"Kiều ca, ngươi cùng hắn phí lời gì a, cẩn thận dính vào vị thần xui xẻo này." Có người ác ý đáp lại, lại gây ra một mảnh cười ầm lên.

Bọn họ đều là thực tập sinh điện ảnh và truyền hình của Mộng Tưởng Truyền Thông, Kỷ Ly cũng vậy. Người sau là từ nông thôn đến, ban đầu cũng bởi vì có một túi da tốt (ý là đẹp đó mn =))), được phá cách ký vào công ty.

Chỉ tiếc, giá trị nhan sắc của Kỷ Ly cùng tính cách hoàn toàn là hai thái cực, tính tình hiền lành lại ngờ nghệch, ngày thường bị khi dễ cũng không lên tiếng.

Lâu ngày, những thực tập sinh cùng khóa đều không coi hắn ra gì.

Đều nói muốn bóp cũng phải chọn hồng mềm mà bóp, trong khoảng thời gian thực tập vừa dài vừa khô khan, mọi người đều dựa vào 'Trêu cợt Kỷ Ly' làm thú vui tiêu khiển.

10 phút trước, tâm tư đùa giỡn của bọn họ lại một lần nữa nổi lên, đem thùng đựng đầy nước bẩn âm thầm gác ở phía trên cửa nhà vệ sinh.

Mặc dù thủ đoạn có chút lỗi thời, nhưng Kỷ Ly vẫn là dại dột trúng chiêu. Đem mười phần sức nặng của thùng nước đập vào đầu, ngã tại chỗ, ngất đi, nửa ngày không phản ứng.

Lâm Kiều coi như là người dẫn đầu trong đám thực tập sinh, sợ lớn chuyện rồi thu thập không tốt, lúc này mới giả vờ đi lên kêu đôi câu.

Đều nói người nghèo mạng cứng rắn, lúc này thì không, đối phương sau khi tỉnh lại một chút việc cũng không có, chỉ biết đứng ngu ra đó như một cái cộc gỗ vậy.

Mái tóc quá dài vừa ướt vừa dơ, dính vào xung quanh mắt Kỷ Ly, mặt mũi tiều tụy mà tái nhợt lộ ra ngoài, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ tươi sáng trong quá khứ.

Liên tiếp ba tháng bị trêu cợt cùng khi dễ, đã triệt để làm cho thanh niên hoàn toàn phong bế nội tâm, nhất quyết câm lặng.

Mà người như vậy, còn thích hợp vào vòng giải trí sao?

Lâm Kiều không nhịn được câu môi, rất hài lòng với dáng vẻ quỷ quái hôm nay của đối phương.

Hắn đến gần một bước, giơ tay lên vỗ bả vai Kỷ Ly một cái, "Kỷ Ly, nếu không cậu trở về đổi bộ quần áo khác đi? Dù gì cũng là hình ảnh thực tập sinh của tổ điện ảnh và truyền hình, lôi thôi như vậy cũng không tốt..."

Vậy mà một giây kế tiếp, Kỷ Ly hèn nhát từ trước đến giờ liền bắt lấy cánh tay hắn.

Lâm Kiều cảm giác được lực độ trên tay, kinh ngạc ngẩn ra.

"... Bớt làm bộ." Kỷ Ly không mặn không nhạt liếc hắn một cái, trong lòng rõ ràng như gương, "Hàng ngày chỉ thị người khác chơi loại trò khi dễ lừa bịp này, trẻ ba tuổi so với anh còn giỏi hơn."

Trong lúc nói chuyện, hắn liền quét tầm mắt trên mặt Lâm Kiều. Rõ ràng lời nói nhạt nhạt đều đều, nhưng người sau liền cảm thấy một kiểu chế giễu không thể giải thích được.

So sánh với Kỷ Ly bởi vì tướng mạo xuất sắc, mà được phá cách tiến vào công ty, tướng mạo Lâm Kiều ở nơi này giữa một đống thực tập sinh, liền có chút không đủ nhìn, còn không phải là ỷ vào nhà có mấy đồng tiền bẩn, hắn mới có thể ở giữa đám thực tập sinh hô tới quát lui.

Lâm Kiều dùng sức hất bàn tay kiềm chế mình ra, thẹn quá thành giận huơ ra quả đấm, "Kỷ Ly! Cậu nói bậy nói bạ cái gì? Oắt con vô dụng thích ra vẻ! Tôi —— "

'Phi' chữ còn không ra khỏi miệng, Kỷ Ly liền nhanh chóng né người trốn một chút, không chỉ có như vậy, ở góc chết người ngoài không nhìn thấy, hắn dứt khoát đẩy lại một cái.

Cùng hắn chơi tâm nhãn? Còn non chút.

Trên sàn nhà nước còn chưa khô, chân Lâm Kiều trơn một cái té xuống đất, té rung trời vang, "A!!!"

Trong chớp mắt, tình thế liền xoay ngược lại.

Mọi người tầm mắt qua lại lơ lửng, hiển nhiên là không thấy rõ chuyện gì xảy ra —— đợi chút, không phải Kiều ca đang dạy dỗ Kỷ Ly sao? Hắn tại sao lại tự mình té rồi?

Còn không chờ bọn họ kịp phản ứng, phía sau liền vang lên một hồi hỏi thăm nghiêm khắc, "Tụ chung một chỗ làm gì? Còn muốn hay không làm khảo hạch? Vương đạo diễn đã đến, chẳng lẽ muốn để hắn lãng phí thời gian chờ đám người mới các ngươi?"

"Nhanh chóng quay lại phòng luyện tập, năm phút sau chuẩn bị khảo hạch!"

"Cái này không có chuyện gì! Thầy yên tâm, chúng ta lập tức trở lại!" Bên ngoài có người đáp lại.

"Kiều ca, khảo hạch trọng yếu, chúng ta nhanh chóng đi về trước đổi quần áo." Có người chạy vào đỡ Lâm Kiều dậy, trừng mắt Kỷ Ly một cái 'Gây rắc rối ', "Chờ khảo hạch kết thúc, lại tới thu thập cái đồ không có mắt nhà ngươi!"

"Kiều ca, bớt giận." Lại có người khuyên nhủ, bọn họ không nhìn thấy động tác của Kỷ Ly, còn tưởng rằng Lâm Kiều là tự mình không cẩn thận ngã xuống.

Lâm Kiều ngực phập phồng lợi hại, hiển nhiên đang cực lực áp chế lửa giận.

Hắn tự nhiên biết lúc này tầm quan trọng của khảo hạch, một khi thuận lợi thông qua, thì công ty sẽ chính thức cho bọn họ tài nguyên như nước.

Lâm gia có tiền, nhưng cùng vòng giải trí dính líu cơ hồ là số không. Bằng không, hắn cũng sẽ không chịu nhịn tính tình từ thực tập sinh đi lên.

"Kỷ Ly! Ngươi chờ cho ta! Ta sẽ để cho ngươi ăn không hết gói đem đi!" Lâm Kiều hung hãn liếc thanh niên một cái, sau lưng vẫn còn đau dữ dội.

Kỷ Ly mặt không đổi sắc, hoàn toàn không đem 'uy hϊếp' của đối phương để ở trong lòng.

Cho đến khi đám người này càng lúc càng xa, Kỷ Ly mới xoay người lại đến gần bồn rửa tay. Đem tóc vén sang hai bên, nhìn chằm chằm vào gương mặt xa lạ nhưng tinh xảo trên gương, không khỏi thở dài ——

Mặc dù không nguyện ý thừa nhận, nhưng hắn tựa hồ xuyên sách.

Hơn nữa còn là lúc hắn rãnh rỗi ở nhà, tiện tay lật xem qua một quyển vòng giải trí sảng văn! Sở dĩ nhớ rõ ràng như vậy, công lao thuộc về tên của nguyên chủ và hắn hầu như giống nhau.

Trí nhớ trong đầu hỗn loạn không chịu nổi, Kỷ Ly chỉ có thể tốn chút công sức sửa sang lại.

Nguyên chủ ngày đó có một người mẹ không đáng tin cậy, mới vừa sanh ra liền bị đối phương ném trở về thôn quê, đảo mắt liền không thấy bóng người, nhiều năm như vậy một mực không xuất hiện trở lại.

Nguyên chủ là do cậu hắn nuôi dưỡng lớn lên, từ nhỏ chính là tính tình ngoan ngoãn nghe lời, hơn nữa trời sanh bộ dáng đẹp, ngay cả láng giềng hàng xóm đối với hắn cũng phá lệ yêu mến.

Chỉ tiếc, mợ nguyên chủ không phải là loại người ở chung tốt tính.

Ba tháng trước, đối phương vì học phí của con ruột, không biết từ nơi nào nghe đến tin tức, đem nguyên chủ mới vừa tốt nghiệp 'lừa gạt' vào công ty này, tự mình thay hắn ký xuống hợp đồng thực tập sinh.

Không chỉ có như vậy, nàng còn đem phí hợp đồng trả trước thời hạn của nguyên chủ, cầm toàn bộ tiền lương đi!

Tận 100 vạn tiền vi phạm hợp đồng, đối với nguyên chủ mà nói đơn giản là một cái giá trên trời!

Bất đắc dĩ, hắn không thể làm gì khác hơn là an phận đợi ở công ty huấn luyện. Nhưng như vậy, còn đưa tới đám người Lâm Kiều chú ý, cả ngày thay đổi phương thức địa điểm đùa bỡn hắn.

Cũng tỷ như, trò đùa quái đản mới vừa rồi.

Kỷ Ly xoa nhẹ chỗ sưng lên sau ót, sắc mặt có chút khó coi.

Nếu hắn nhớ không lầm, tiểu thuyết này vốn là loại hình sảng văn, nguyên chủ chẳng qua là một vị ra sân không quá ba chương, đích xác là con chốt thí mười tám tuyến!

Không uổng công nguyên chủ có một bộ dáng tốt, sau khi công ty cấp tốc đóng gói xuất đạo, có đóng qua mấy bộ điện ảnh và kịch truyền hình. Nhưng kỹ năng diễn xuất của hắn quá kém, tính cách quá nhàm chán, căn bản không giữ được fan trung thành, ở trong vòng giải trí liên tục thay đổi một cách chóng mặt, không thể nhấc lên bao nhiêu bọt nước.

Người đại diện của nguyên chủ nguyên lai là cái dạng đi bàng môn tả đạo, thấy nguyên chủ mơ hồ có dấu hiệu bị công ty từ bỏ, liền âm thầm giựt giây hắn đi tham gia một buổi tiệc rượu 'Đặc thù', lấy việc này để đổi lấy tài nguyên.

Nhưng chính là ở cái tiệc rượu này, dẫn đến nguyên chủ bất ngờ hủy dung, cũng hoàn toàn kết thúc con đường ngôi sao của hắn.

***

Mặc áo rồng gia nhập làng giải trí từ năm 16 tuổi, về sau đều lấy toàn bộ ảnh đế, lăn lộn trong vòng giải trí ở hiện thực gần hai mươi năm, Kỷ Ly một mực vẫn luôn đi theo con đường phái thực lực.

Ban đầu khi đọc đến đoạn này, trong lòng hắn còn phun tào qua: Nguyên chủ đi cái gì bàng môn tả đạo? Hồ đồ! Có một gương mặt đẹp trời ban như thế, lắng đọng lại cố gắng nâng cao khả năng diễn xuất, dựa vào chính mình làm ra sự nghiệp không thơm sao?

Không nghĩ tới, người tính không bằng trời tính.

Là một ảnh đế đứng đầu toàn bộ hiếm có trong lịch sử, Kỷ Ly ở thời kỳ đỉnh cao tuyên bố lui về tránh bóng, còn không đợi quá mấy ngày vừa uống trà vừa chọc mèo, tìm những ngày nhàn nhã bay trong tình yêu, kết quả một giấc tỉnh dậy ——

Hắn lại chạy trở về tầng chót nhất của giới giải trí? Thành một tên thực tập sinh dù cho là ai thì cũng có thể 'đạp lên một cước'?

Đừng có tư tưởng như vậy chứ!

Kỷ Ly nhịn lại lời lẽ thô tục xúc động trong lòng, rút ra khăn giấy bên cạnh lau chùi mái tóc cùng vệt nước trên mặt.

Thật lòng mà nói, tướng mạo của nguyên chủ xứng đáng một câu 'nhan sắc như thần', nhưng bởi vì tính cách nhát gan đã ảnh hưởng đến khí chất của hắn, hơn nữa lối ăn mặc không phù hợp cùng với gương mặt kém sắc kia, vẻ ngoài có tốt đi chăng nữa thì cũng đã giảm bớt đi nhiều.

Bất quá có nền tảng tốt ở nơi này, những vấn đề khác đều là chuyện nhỏ.

—— cộc cộc cộc.

Âm thanh giày cao gót đạp đất cắt đứt suy nghĩ của Kỷ Ly, hắn nghiêng người nhìn, thấy một người phụ nữa tóc dài đang đứng ở cửa.

Đối phương đem hắn quan sát từ trên xuống dưới một chút, cau mày đặt câu hỏi, "Cậu làm sao trở nên như vậy? Lập tức đến phiên cậu khảo hạch, còn không mau đi qua?"

"Tống Lam tỷ." Kỷ Ly từ trong trí nhớ vơ vét ra tên người đối diện, đối phương là Tổng thanh tra nghệ sĩ của công ty, cũng là người tổng phụ trách khóa thực tập sinh bọn họ đợt này.

Tống Lam hơi suy nghĩ một chút, cũng có thể dự đoán tới là hắn đã xảy ra chuyện gì, lắc đầu nói, "Kỷ Ly, đừng trách chị không nhắc nhở cậu, hai lần khảo hạch trước cậu đều không đạt tiêu chuẩn, lúc này nếu lại không thông qua, càng khó khăn."

Chỉ có người ưu tú mới có thể đi tiếp bước lêи đỉиɦ cao, đây là quy tắc của giới giải trí.

Quy định khảo hạch của Mộng Tưởng Truyền Thông ở giữa các công ty cùng loại coi như đã rộng rãi hơn nhiều, đối với các thực tập sinh phía dưới đãi ngộ cũng hết sức ưu ái.

Nhưng dù sao công ty cũng không phải là làm từ thiện, sẽ không một mực giữ lại thực tập sinh không tiến bộ. Giống như Kỷ Ly vậy, rất có thể liền bị đem đi dốc lòng nhanh chóng kiếm tiền cho công ty, sau đó quả quyết từ bỏ, đóng băng.

"Cám ơn chị Tống Lam nhắc nhở, em sẽ cố gắng." Kỷ Ly giọng khách sáo. Tới đã tới rồi, hắn dù sao cũng phải thay nguyên chủ đem đường đi xuống.

"Đi thay quần áo khác đi, để chị đi vào cùng Vương đạo giải thích, để cho hắn chờ cậu một chút." Tống Lam giọng chậm lại một ít, chuyện cho tới bây giờ, cũng không thể để cho đối phương lấy cái dáng vẻ tệ hại này đi gặp đạo diễn.

Vốn là kỹ năng diễn xuất không được, dầu gì thì hình tượng cũng không thể quăng đi nữa.

"Không được, em như vậy đi vào thôi, thi là kỹ năng diễn xuất, cũng không phải là hình tượng bên ngoài." Kỷ Ly thu liễm suy nghĩ, đi nhanh ra khỏi nhà vệ sinh, "Đừng để cho Vương đạo diễn đợi lâu, như vậy không lễ phép lắm."

Hơn nữa, 'Tái ông thất mã yên tri phi phúc' (*), nói không chừng bây giờ lấy cái hình tượng này đi vào khảo hạch ngược lại sẽ tốt hơn.

(*) câu này có nghĩa là 'Họa có thể biến thành phúc, và phúc có thể trở thành họa'.

Tống Lam nhìn chằm chằm bóng lưng tiêu sái của Kỷ Ly, khó hiểu lắc đầu một cái.

Coi như, không giúp nổi người vô dụng, nói nhiều lời đi nữa cũng vô ích.

...

Khi Kỷ Ly bước vào phòng luyện tập, tiếng chê cười liền từ bốn phương tám hướng truyền tới. Đạo diễn Vương Chướng nhìn thấy người trước mặt, chân mày hơi nhíu lên.

Đây là chuyện gì xảy ra? Lôi thôi lếch thếch.

"Kiều ca mau nhìn, tên nhà quê này lại không thay quần áo liền tới? Mất hết mặt mũi!" Có người hướng về phía Lâm Kiều nhìn có chút hả hê nói, "Nhìn vẻ mặt này của Vương Chướng đạo diễn, còn có ngày thường kỹ năng diễn xuất cứng như khúc gỗ của hắn, khảo hạch kế tiếp có thể qua mới là lạ!"

"Còn phải nói! Hắn sao có thể so cùng chúng ta với Kiều ca?" Lại có một người đáp lại.

Lâm Kiều nghe những người này nịnh nọt, hừ cười một tiếng. Hắn vừa mới khảo hạch xong, lấy được thành tích coi như lý tưởng, hơn nữa Vương Chướng đạo diễn đối với hắn tựa hồ hết sức hài lòng!

"Cậu chính là Kỷ Ly?" Vương Chướng cúi đầu nhìn tài liệu thực tập sinh một cái, hỏi.

"Dạ, đạo diễn thầy khỏe, em mới vừa trợt chân té lộn mèo một cái, cho nên tới trễ, xin lỗi thầy." Kỷ Ly hời hợt lướt qua đoạn nhạc đệm mới vừa rồi, không tính toán mách lẻo bán thảm.

"Ừ, liền chỉ còn lại cậu, bốc thăm xong thì chuẩn bị khảo hạch đi." Vương Chướng nghiêm mặt gật đầu, trên thực tế, trong lòng đã sớm cảm thấy không kiên nhẫn ——

Đầu hắn là bị lừa đá, cho nên mới chịu đáp ứng lão tổng Mộng Tưởng Truyền Thông tới làm thầy khảo hạch.

Ban đầu tưởng rằng ở nơi này có thể tìm kiếm được hạt giống tốt trong lứa thực tập sinh này, không nghĩ tới mỗi một người đều là học theo đoạn phim khuôn mẫu, căn bản là không có điểm biểu diễn linh khí!

Trên thực tế, vì để cho thực tập sinh có thể tiếp thu kiến thức đã học thật tốt, tất cả đoạn phim điện ảnh và truyền hình được rút thăm khảo hạch đều là đã chuẩn bị trước.

Nếu ngay cả khảo hạch đều là đi ngang qua sân khấu, Vương Chướng liền lười phát biểu cái gì là cái nhìn chân thực, hắn chịu nhịn tính tình nhìn nửa giờ, cầm cự được đến người cuối cùng, nếu chậm một chút liền đã vỗ mông chạy lấy người.

Phụ trách kỹ thuật diễn hằng ngày Triệu Kình Phong ngồi ở một bên chỉ đạo, hắn lấy tay hướng về phía rương đựng thăm, "Kỷ Ly, nhanh chóng tới rút đoạn phim khảo hạch của cậu."

Vừa dứt lời, Triệu Kình Phong nhanh chóng cùng đám người Lâm Kiều trao đổi ánh mắt.

Kỷ Ly nhận ra một màn ngắn ngủi này, đôi mắt hơi lóe lên. Hắn bước nhanh về phía trước rút thăm, từ trong cái rương trống rỗng rút ra, chỉ còn lại chiếc thăm cuối cùng.

Kỷ Ly đem nó giao cho Triệu Kình Phong, trong nháy mắt người sau tiếp thẻ thăm đó, ác ý thoáng qua nơi đáy mắt.

Kỷ Ly nhận ra được điểm này, động tác trên tay không khỏi cứng lại, một loại trực giác mãnh liệt xông lên đầu hắn: Người này đối với nội dung khảo hạch động tay chân?

Triệu Kình Phong thấy hắn không buông tay, hỏi, "Thế nào?"

"Không có gì, làm phiền lão sư." Kỷ Ly đè xuống dao động trong lòng, mặt không đổi sắc lui về chỗ cũ.

Rất nhanh, Triệu Kình Phong liền thả ra đoạn phim trong thẻ khảo hạch.

Video nhân vật xuất hiện ở trên màn ảnh trong nháy mắt, bên trong phòng liền vang lên một trận kinh hô. Ngay cả Vương Chướng đạo diễn đã mất hứng thú cũng theo bản năng ngồi thẳng người.

Tống Lam đứng ở cửa nhíu chặt chân mày, nhất thời ý thức được ——

Cái đoạn phim điện ảnh và truyền hình này không phải bộ phận bọn họ chuẩn bị trước đó! Có người tạm thời lén đổi đi đoạn phim khảo hạch?

- -------------------

Lời editor: tầm 4 chương đầu sẽ là bối cảnh của nhân vật nên mn đừng cảm thấy nhạt mà bỏ nha (tui sẽ bùn nhắm). Từ sau trở đi sẽ vào nội dung chính, các vai diễn của Kỷ Ly rất là hay =))) Theo dõi truyện tại s1apihd.com conmeoluoi_289 nhoaaa!