Đối phương cũng nhìn thấy cậu, cậu liền vẫy tay chào hỏi.
Cậu chưa từng trải nghiệm lướt ván, chỉ được thấy qua cũng thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ, trong lòng bỗng nổi lên hứng thú, rất muốn thử.
Tạ Phong Hành thích nhất mạo hiểm, chỉ khi được trải nghiệm những loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ đó, cậu mới cảm nhận được chính mình đang tươi mới trở lại.
Người kia đang trượt ván, ra hiệu với thuyền motor, tốc độ của chiếc thuyền liền chậm lại, cách chỗ cậu không xa.
Nhận ra đối phương có ý muốn nói chuyện với mình, Tạ Phong Hành cũng lái động cơ thuyền đi qua.
Tới gần rồi mới biết, người đó lại là Lục Trì.
“Sao lại ở đây?” Lục Trì hỏi.
“Chơi ạ!” Tạ Phong Hành trả lời.
Lục Trì vừa mới từ biển bơi lên, cả người ướt sũng, đại khái là vừa vận động xong, đường cong cơ bắp trên người đặc biệt rõ ràng, rất xứng với phần quai hàm sắc bén, pha thêm chút cứng rắn, cương nghị, thoạt nhìn hung hãn áp bách không thể tả.
“Đại bao.” Tiểu Ái bất ngờ lên tiếng.
“Cái gì?”
“Cậu hãy nhìn xuống xem.”
Tạ Phong Hành nhìn xuống, trông thấy từng múi cơ bụng rõ ràng và tuyến nhân ngư của Lục Trì.
“Xuống thêm chút nữa, 189.” Tiểu Ái cười hì hì.
“Lăn đi.” Tạ Phong Hành sinh khí.
Tạ Phong Hành không chú ý nhiều, nhưng thực ra thấy trên người Lục Trì cũng có vài vết sẹo đáng sợ.
“Cái này dễ học không ạ?” Tạ Phong Hành đột nhiên mở miệng hỏi.
“Chưa từng chơi sao?” Lục Trì ngạc nhiên hỏi lại.
Tạ Phong Hành lắc đầu: “Có thể cho tôi thử không?”
Lục Trì liền đưa tay ra mời một chút."
Theo sát huấn luyện viên, nhưng trong lòng rất hoảng sợ, thực tế là chưa từng thấy Lục Trì chủ động như vậy bao giờ.
Tạ Phong Hành nhanh chóng di chuyển từ chiếc thuyền motor của mình sang chiếc thuyền motor của đối phương. Trên chiếc thuyền kia có khoảng năm, sáu người, phần lớn là nhân viên an toàn, cũng có người mà cậu quen mặt, hình như là trợ lý của Lục Trì, người mà cậu thường xuyên gặp gỡ trong nửa tháng qua.
Lục Trì chỉ dạy cho cậu một số kiến thức cơ bản về lướt sóng. Cả hai đều là người yêu thích thể thao mạo hiểm, có thể chất và sức mạnh tốt, phản ứng nhanh nhẹn. Lục Trì rõ ràng cũng cảm thấy cậu đủ khả năng chơi được, nên nói: "Còn dễ dàng hơn lái xe đua."
Vừa nói xong, ánh mắt lướt qua ngực Tạ Phong Hành, khiến mọi người xung quanh cũng nhìn theo.
Tạ Phong Hành mặc một chiếc áo ngực màu đen, sau khi dính nước thì đã bị ướt, ngực trông rất gợi cảm, đôi núʍ ѵú muốn lộ ra nhưng không lộ, màu sắc cực sạch sẽ lại có chút phấn hồng.
Làn da cũng trắng không giống một nam nhân bình thường.
Lục Trì nhanh chóng cởi chiếc áo cứu sinh của mình ra và đưa cho cậu mặc vào.
"Tại sao không mặc áo cứu sinh?" Hắn hỏi Tạ Phong Hành trong khi đang giúp cậu cài áo.
"Tôi bơi giỏi," Tạ Phong Hành trả lời.
"Cậu vẫn nên mặc áo cứu sinh trước khi tham gia, an toàn luôn được ưu tiên," Lục Trì nhắc nhở.
Mọi người xung quanh không nói gì, đặc biệt là trợ lý của Lục Trì, có vẻ ngạc nhiên, có lẽ không ngờ Lục Trì lại có thể hòa đồng như vậy, cũng không ngờ Tạ Phong Hành lại lạnh lùng đến mức không nở một nụ cười từ đầu đến cuối, tỏ ra khá kiêu căng.
Có áo cứu sinh, lá gan của Tạ Phong Hành lớn hơn, trực tiếp nhảy xuống nước, dây thừng căng thẳng phía sau. Cậu ra hiệu OK với Lục Trì và nhóm bạn.
Khi động cơ thuyền hoạt động, Tạ Phong Hành nhấp môi, hai tay siết chặt, phần lớn cơ thể vẫn chìm dưới mặt nước.
Cậu dần dần đứng lên nhờ sức kéo của thuyền, cơ thể chao đảo, dây thừng cũng rung lên theo.
Lục Trì và nhóm bạn đứng trên thuyền chăm chú nhìn cậu.
Thấy Tạ Phong Hành gần như sắp ngã, nhưng cậu ta đã lấy lại thăng bằng và từ từ vươn lên khỏi mặt nước.
Khoảnh khắc ấy đẹp đến kỳ diệu, Tạ Phong Hành rẽ sóng mà ra, eo thon, mông vểnh, nước biển từ trên cao rơi xuống người cậu, toả ra ánh sáng vàng lấp lánh, hệt như hải yêu thoát ra từ những con sóng trắng.
Thân hình cậu dù có vẻ mảnh khảnh nhưng lại rất khỏe mạnh, quần đùi đen bó sát cơ thể, chân dài miên man trong ánh nắng, trắng đến loá mắt. Tóc ướt dính trán, toát lên vẻ lạnh lùng, dã tính. Chiếc áo phao màu cam tươi đẹp, thu hút mọi ánh nhìn.
Lục Trì nở nụ cười, dựng lên một ngón tay cái.
Trông thấy hắn cười, trợ lý giống như gặp quỷ.
Hôm nay Lục Trì cũng khác lạ, ướt sũng, những góc cạnh trên người đều phai nhạt.
Tạ Phong Hành rất thích, chơi một lần liền nghiện, cuối cùng, huấn luyện viên phải lên tiếng trước: "Đã đến lúc phải quay trở lại, nhiên liệu không còn đủ để tiếp tục."
Vì thế, Tạ Phong Hành mới chịu từ bỏ, rời khỏi bảng trượt, hoàn toàn chìm vào trong lòng nước. Cậu bơi lại gần thuyền, Lục Trì cúi người kéo cậu lên.
Sức lực đáng kinh ngạc, Lục Trì một tay xách cả người lên thuyền.
Lúc này, Tạ Phong Hành mới cảm thấy mệt rã rời, nằm trong khoang thuyền, há to miệng thở dốc.
Lục Trì phân phó trợ lý đưa thuyền của Tạ Phong Hành trở về, còn hắn sẽ tự mình đưa cậu trở lại nơi xuất phát.
Tạ Phong Hành uống hai ngụm nước, nằm trong khoang thuyền, nói: "Thật sảng khoái."
Lục Trì nhìn cậu, cảm thấy Tạ Phong Hành luôn vui vẻ nhưng chưa từng có nụ cười tươi, khiến người ta cảm thấy cảm xúc rất phức tạp.
Chơi sảng khoái đến vậy, nhưng một nụ cười hắn cũng chưa từng bắt gặp.
Lục Trì nhớ lại, trước đây Tạ Phong Hành luôn thích cười, e thẹn, không dám nhìn người khác cười.
Hắn nhớ Cẩu Tiểu Xuyên và Thường Thụy nói, Tạ Phong Hành là vì Tống Ngọc nên mới biến thành như vậy.
Tạ Phong Hành nằm một lát, rồi nói: "Tiểu Xuyên cũng đến, chính là cậu ấy đưa tôi đến."
Lục Trì gật đầu một cái, vừa lúc nghe thấy tiếng Cẩu Tiểu Xuyên gọi vọng tới: "Anh trai!"
Lục Trì ngồi dậy, Cẩu Tiểu Xuyên hỏi: "Anh thấy Tạ Phong Hành không? Cậu ấy điều khiển thuyền motor không biết lại lạc đến đâu rồi!"
Tạ Phong Hành liền ngồi lên, vẫy tay: "Tao ở đây này."
Thấy cậu, Cẩu Tiểu Xuyên lập tức mở motor thuyền đuổi theo. Hai chiếc thuyền cách nhau không xa, song hành bên nhau. Cẩu Tiểu Xuyên gần như muốn đứng lên: "Tao kháo, tưởng mày rơi xuống biển cho cá mập ăn rồi chứ?"
"Vừa lúc gặp được anh trai mày, chơi lướt sóng." Tạ Phong Hành nói, "Rất vui, lần sau tao sẽ dẫn mày cùng chơi."
Cả người tựa hồ rạng rỡ, dường như đã chơi thật sự sảng khoái.