Cẩu Tiểu Xuyên cảm thấy thằng bạn mình mỗi ngày huấn luyện đều quá vất vả, hắn lo lắng cho Tạ Phong Hành, “Mày đừng làm tao sợ, vì cuộc thi mà không cần mạng nữa sao? Ra bờ biển chơi đi, giúp mày thả lỏng một chút, lâu lắm rồi mày cũng không qua câu lạc bộ của nhóm rồi đó.”
Tiện thể còn giúp thằng bạn quen thêm vài người nữa.
Tạ Phong Hành bỗng dưng hết liếʍ cẩu, lẽ ra, Cẩu Tử Xuyên phải là người cao hứng nhất, nhưng hắn lại không có.
Càng nhìn, càng cảm thấy phong cách của Tạ Phong Hành biến hoá đến doạ người, giống như một kẻ bị tâm linh chiếm đoạt.
Aiiii… nỗ lực được là tốt, nhưng quá đà thì không tốt một chút nào hết.
Tạ Phong Hành bây giờ cứ như một cơn bão tiềm ẩn, tuỳ thời có thể nổ ra vậy.
Thế nên, phải nhanh chóng giới thiệu thêm vài nam nhân mới cho cậu ta mới được.
Còn đại biểu ca kia, chẳng có dạng gì là sẽ yêu đường, vẫn là phải xem xét.
Cuối cùng, Cẩu Tiểu Xuyên đã kéo Tạ Phong Hành đến câu lạc bộ bãi biển của họ.
Ngân Hà Bãi Biển, cái tên này mang đậm chất thơ mộng, câu lạc bộ được xây dựng ngay trên bãi biển đẹp nhất của Bắc Thành. Bãi biển bạc trải dài mênh mông, ăn uống vui chơi không ngừng.
Ở đây, bọn họ cũng có một khu VIP riêng, là một trong những vị trí tốt nhất, chỉ dành cho những người dùng VIP. Tất cả những người đến chơi vào được chỗ này thì đều là những kẻ giàu có của Bắc Thành.
Ban đầu, Cẩu Tiểu Xuyên còn đang suy nghĩ xem làm sao giới thiệu đối tượng cho Tạ Phong Hành mà không quá rõ ràng, kết quả Tạ Phong Hành vừa đến, còn chưa kịp giới thiệu, đã có một đám phụ nữ vây quanh.
Chẳng mấy chốc, mấy người đàn ông cũng chen vào muốn lấy thông tin liên lạc.
Tạ Phong Hành chỉ lắc đầu, không nói một lời.
Mọi người đều giữ thể diện mặt mũi, thấy cậu không có ý định kết bạn, liền ngượng ngùng rời đi.
Cẩu Tử Xuyên đứng từ xa nhìn, đang định tiến lên nói chuyện với Tạ Phong Hành, lại trông thấy một bóng dáng quen thuộc.
Lục Bôn.
Lục Bôn là nhị biểu ca của hắn, là con riêng của người mẹ kế đại biểu ca, ban đầu theo họ mẹ, họ Khương, nửa năm trước đã cùng mẹ hắn nhập vào Lục gia, đổi họ thành Lục.
Về lý thuyết, gã ta không có quan hệ huyết thống gì với Cẩu Tiểu Xuyên, nhưng Cẩu Tiểu Xuyên từng được nghe mẹ nói, hình như vị nhị biểu ca này là con riêng của chú lớn, đứa con ngoài giá thú.
Nói chung, mối quan hệ gia tộc trong Lục gia đều rất phức tạp.
Nhìn thấy Lục Bôn, Cẩu Tiểu Xuyên hỏi quản lý: "Cả nhà chú họ tôi đều tới rồi hả?"
"Đều đến rồi, ông Lục, bà Khương, vài anh em họ của cậu cũng đều tới."
Ngay khi nghe xong, Cẩu Tiểu Xuyên đã vội vàng nhảy xuống từ chiếc ghế cao, chạy đi chào hỏi mọi người.
Bước vào phòng VIP, hắn nhìn thấy mợ kế mới của mình, Khương Thấm Phương.
Hắn không gọi bà là "mợ", chỉ cười gật đầu một cái: "Ngài đã tới."
"Tiểu Xuyên.” Khương Thấm Phương cùng hắn quan hệ chẳng ra gì, cũng không để bụng, nói thẳng, "Chú của cậu đang ở cách vách."
Cẩu Tiểu Xuyên liền sang phòng bên cạnh để chào hỏi chú lớn Lục Minh.
Mặc dù nhân phẩm của chú lớn chẳng ra gì, nhưng lại đối với hắn không thể chê được.
Gặp hắn, chú lớn liền mặt mày rạng rỡ: "Cháu đến từ khi nào đấy?"
"Vừa mới ạ, cháu mang bạn bè đến chơi."
Cẩu Tiểu Xuyên trả lời, sau đó cũng chào hai cô em họ bên cạnh.
Hai cô em họ này, một đứa là em ruột của Lục Trì, cũng là em họ của hắn, Lục Văn Chi. Còn một đứa thì là con gái của Khương Thấm Phương, đã được đổi họ sang Lục, tên là Lục Tốc Tốc. Cả hai đều còn trẻ, đang học trung học.
Lục Văn Chi và mẹ kế cùng nhau sống rất hòa thuận, đang ngồi cạnh Lục Minh chơi cờ tướng.
"Biểu ca đâu rồi?" Cẩu Tiểu Xuyên cười hỏi, "Sao lại không thấy anh ấy?"
Lục Tốc Tốc ngay lập tức hỏi lại: "Em là đang hỏi vị ca ca nào đấy?"
Tươi cười ngưng đọng ở khoé môi Cẩu Tiểu Xuyên, mặc danh trong lòng rất muốn cho Lục Tốc Tốc một cái tát, nhưng hắn vẫn là phải nhịn lại.
Hắn âm dương quái khí cười lạnh, “Cô nói thử xem?”
Lục Tốc Tốc không cao hứng quay đầu đi chỗ khác.
Lục Văn Chi cười đáp, “Nghe nói anh cả đang chơi ở đây nên bọn chị mới tới tìm, nhưng anh ấy lại đi chơi lướt sóng ngoài biển, chưa về.”
Cẩu Tiểu Xuyên cười lại, “Thế à, vậy em đi tìm anh ấy.”
Lục Minh cũng vội dặn, “Lát nữa tới bữa, cháu cũng phải đến ăn cơm cùng bọn ta đấy.”
“Nhưng cháu đang đi cùng với bạn.” Cẩu Tiểu Xuyên hơi lúng túng.
“Gọi cả bạn cháu đến, chúng ta cùng ăn ở nhà hàng này.”
Bị nhiệt tình yêu thương như thế, Cẩu Tử Xuyên khó lòng từ chối được, đành gật gật đầu.
Lúc đi ra khỏi phòng Vip, hắn lại tình cờ chạm mặt Lục Bôn.
Sắc mặt Lục Bôn đen xì, rõ ràng là đã bị Tạ Phong Hành từ chối.
Cẩu Tiểu Xuyên xấu xa cười, “Ai ui, Khương thiếu gia bị làm sao vậy, sắc mặt sao khó coi thế kia?”
Lục Bôn thấy là hắn, không thèm để ý, gã lập tức đứng lên rồi đi thẳng vào phòng VIP.
Cẩu Tiểu Xuyên không chấp, hắn đuổi theo Tạ Phong Hành, "Mày định đi đâu vậy?"
"Ra ngoài chơi một lát." Tạ Phong Hành trả lời.
“Chúng ta cùng nhau đi đi.”
Hai người bọn họ, mỗi người lên một chiếc thuyền motor và ra khơi.
Tạ Phong Hành quay đầu lại, hỏi: "Mày được chưa thế?"
Cẩu Tiểu Xuyên được một phen lau nước biển trên mặt, gào lên: "Mày muốn chết sao? Điều khiển thuyền motor lại cứ như đua xe thế hả?”
“Vậy mày đi chậm lại, tao chạy một vòng trước.”
Nói xong, Tạ Phong Hành liền mở motor trên thuyền, bay vọt đi.
Sau khi bị cách thức hoá, Tạ Phong Hành không còn biết sợ hãi là gì, dù sao cũng biết mình không thể nào chết được nên có cái gì mà không dám chơi chứ?
Hôm nay thời tiết cũng không tốt, sóng to gió lớn hơn ngày thường, Tạ Phong Hành chạy ra xa hơn một chút thì đã không còn nhiều người.
Cậu điều khiển chiếc thuyền motor vượt qua sóng gió, bọt nước tung lên làm ướt quần áo, dưới ánh mặt trời, cuộn sóng màu xanh lam sáng lấp lánh. Cậu tăng tốc nhanh hơn, chạy mãi cho tới khi không còn ai có thể nhìn thấy mới dừng lại.
Cậu đứng trên thuyền nhìn về phía xa, biển sóng bạc vàng lấp lánh, từng đợt sóng đưa đẩy nhẹ nhàng.
Biển rộng bao, con người càng trở lên nhỏ bé, cả thế giới dường như bình yên trở lại.
Tạ Phong Hành nằm dài trên thuyền phơi nắng, thuyền theo nhịp sóng biển đong đưa. Cậu cảm thấy mình có thể nằm bò ở đây cả ngày cũng được.
Cậu không thích những nơi ồn ào, càng không thích kết giao với người khác.
Không biết đã nằm ở đây bao lâu, mười phút hay nhiều hơn, bỗng cậu nghe thấy tiếng động cơ thuyền từ phía xa vọng lại.
Cậu ngồi dậy, nhìn về phía trước, dưới ánh nắng chói mắt, một chiếc thuyền motor khác hiện lên từ trên mặt nước lấp lánh.
Hóa ra còn có người chạy xa hơn cả mình.
Nhưng khi hoảng cách được thu hẹp lại, Tạ Phong Hành mới phát hiện ra phía đằng sau chiếc thuyền kia, còn có một dây thừng kéo theo một người lướt sóng.
Người nọ đứng trên ván trượt, chiếc thuyền phá vỡ mặt nước, để lại một đường sóng cuộn lên trắng xóa.
Nam nhân ấy đứng giữa bạc trắng của làn sóng, thân hình vạm vỡ, cơ bắp săn chắc, giống như một con báo trẻ tuổi, toàn thân mang theo mảnh vụn kim quang do mặt trời chiếu rọi.
Thật là tráng lệ.