ANH HỌ RỐT CUỘC CÓ THẲNG KHÔNG?
...
Cẩu Tiểu Xuyên ngậm ống hút ngồi trên khán đài, hắn đang suy nghĩ xem rốt cuộc là cái gì đã khiến cho Tạ Phong Hành thay đổi lớn đến thế. Tuy không thể nghĩ ra được nhưng hắn rất vui mừng.
Không có mấy người đàn ông có thể khước từ được sự phấn kích và hấp dẫn do đua xe mang lại. Ngay cả tâm lý tiểu công chúa của hắn cũng không khỏi rơi vào nhiệt huyết sôi trào khi hết lần này tới lần khác nhìn thấy thành tích thi đấu xuất sắc của Tạ Phong Hành.
Quá tuyệt, mỗi lần chân ga ầm vang là có thể chạm tới điểm G của hắn.
Hắn không nhịn được mà quay vài đoạn video gửi cho người bạn trai đang là nghiên cứu sinh của mình. Bạn trai của hắn rất dịu dàng, dặn hắn ngồi trong bóng râm, đừng để mặt trời phơi nắng.
Cẩu Tiểu Xuyên buông điện thoại xuống, nhìn người anh họ cách đó không xa.
Soái, quá soái.
Anh họ của hắn có khí chất độc nhất vô nhị, so với đám phú nhị đại sống an nhàn sung sướиɠ nhiều hơn vài phần dương cương khí khái, so với những gã thẳng nam thô kệch nhiều hơn vài phần quý khí, thân hình cường tráng, không giống sư tử đực mà càng giống một con báo săn, có đường cong gầy gầy mà hữu lực của người trẻ tuổi.
Đây mới là tuyệt phẩm mà nam nữ đều có thể thưởng thức.
Đám người ở chỗ anh họ hắn tựa hồ đều rất hưng phấn.
Cẩu Tiểu Xuyên nhìn thấy bạn thân đột nhiên phát ra vạn trượng ánh sáng còn vui vẻ hơn so với tự bản thân mình trâu bò (1).
(1) gốc 牛逼: là từ lóng bắt nguồn từ phương ngữ Bắc Kinh, có nghĩa là rất giỏi, rất tài năng.
Kỳ thật Tạ Phong Hành có thể cùng anh họ của hắn phát triển ra một chút mập mờ vẫn là thứ yếu, đối với việc này hắn cũng không ôm hy vọng lớn gì, bởi vì hắn không cảm thấy anh họ của hắn là người thường gì. Hắn cảm thấy quan trọng nhất là Tạ Phong Hành đã thoát thai hoán cốt, tựa như sống lại, hắn hy vọng Tạ Phong Hành cứ như vậy cất cánh, để cho đám cặn bã từng khi dễ cậu hối hận không thôi.
Chẳng hạn như tên khốn Tống Ngọc kia.
Liên tục lái ba chiếc xe đua, ba chiếc xe đua này đều là loạt xe chạy nhanh, nhưng trình độ cải tiến khác nhau rất lớn, một cái lại tốt hơn một cái, cậu cũng thuận tay hơn theo từng chiếc.
"Vẫn là xe tốt nên lái rất sảng khoái."
"Đây là cảm giác sảng khoái khi tiền bạc chất đống." Tiểu Ái nói: "Nhưng bây giờ cậu không phải nên tự hỏi tại sao Lục Trì lại mời cậu đến thử xe hay sao? Xét thấy anh ta rất có thể là nhân vật cần cậu công lược trong nhiệm vụ tiếp theo, tôi khuyên cậu nên phát huy tinh thần mười hai phần (2) khi kết giao với anh ta."
(2) "Phát huy tinh thần mười hai phần" nhấn mạnh sự cần thiết phải nâng cao mức độ tinh thần lên cao nhất.
Chiếc xe đua đến đích, Tạ Phong Hành từ trong xe đi ra, tháo mũ bảo hiểm xuống, tóc đã ướt đẫm mồ hôi. Lập tức có nhân viên đưa một chai FIJI (3) tới, Tạ Phong Hành mở nắp chai uống hai ngụm thì thấy Lục Trì cùng Cẩu Tiểu Xuyên đi tới.
(3) FIJI: Tên một loại nước khoáng
"Mấy chiếc xe này lái thế nào?" Lục Trì hỏi.
"Cũng được."
Lục Trì mỉm cười, tóc đen ngắn nhánh, trong mắt có tơ máu đỏ, mặc dù cười nhưng dường như cũng có vài phần nóng nảy: "Nếu cậu đồng ý thì lần sau có thể thử xe của tôi."
Hôm nay Lục Trì mặc rất giản dị, quần rằn ri, áo phông đen rộng rãi phối với giày đen, lộ ra cổ và cánh tay đều là màu lúa mì, đường cong cơ bắp rắn chắc mà không khoa trương, cao lớn thẳng tắp.
Rất giống một người lính.
Tạ Phong Hành gật gật đầu, nói: "Được."
Mồ hôi theo khuôn mặt ửng hồng của cậu nhỏ xuống, đôi mắt kia tựa hồ càng đỏ lên, giống như muốn bốc cháy lên.
Lục Trì nói: "Trước tiên đi thay bộ quần áo này đi."
Tạ Phong Hành gật gật đầu, kéo nửa người trên của bộ đồ đua xe ra, cứ như vậy buông thõng xuống, áo thun màu đen bên trong đã ướt đẫm, dán sát vào thắt lưng cậu, lộ ra đường viền xương bả vai cùng rãnh lưng. Nửa người trên của bộ quần áo đua xe trực tiếp buông xuống đất, Tạ Phong Hành liền cuốn vào bên hông, dưới sự dẫn dắt của nhân viên công tác đi về phía phòng nghỉ.
Trường Thụy nói: "Trình độ đua xe của cậu ấy không thể đánh giá thấp nha. Tôi chỉ ngạc nhiên là kỹ năng lái xe của cậu ấy trâu bò như vậy nhưng tại sao vẫn không có tiếng tăm?"
Lục Trì xuất thần nhìn bóng lưng cậu, mở miệng gọi Cẩu Tiểu Xuyên đang muốn đi cùng Tạ Phong Hành.
Cẩu Tiểu Xuyên chạy về: "Có chuyện gì vậy?"
"Gần đây Tạ Phong Hành gặp phải chuyện gì sao?" Lục Trì hỏi.
"Hình như là tâm trạng không tốt." Thường Thụy bổ sung một câu: "Chưa từng thấy cậu ấy cười."
Cẩu Tiểu Xuyên gãi đầu một cái: "Gần đây cậu ấy thất tình... cũng không phải thất tình... tâm trạng không tốt lắm."
Thường Thụy vừa nghe liền nở nụ cười, nói: "Người trẻ tuổi, là động chân tình nhỉ."
Tạ Phong Hành còn chưa tới mười chín tuổi. Tuổi còn nhỏ nhưng lại diễm lệ như vậy, khí chất lại vững vàng như thế giống như thể cậu đã sống bảy tám mươi tuổi.
Hôm nay Lục Trì gọi Tạ Phong Hành tới đây chính là để thử kỹ năng của cậu. Hắn đã xem video thi đấu lần trước của Tạ Phong Hành rất nhiều lần, càng xem càng cảm thấy thực lực của Tạ Phong Hành không đơn giản. Đội xe chạy nhanh Kelly của hắn vừa mới thành lập, hiện đang tìm kiếm một tay đua. Không ngờ hôm nay Tạ Phong Hành lại cho hắn kinh hỉ lớn như vậy.
"Có thể ký." Sau khi trở lại văn phòng, Thường Thụy đề nghị: "Cậu ấy trông rất tốt, rất dễ dàng tạo ra sự nổi tiếng. Tôi nghe nói sau trận đấu cuối cùng, rất nhiều công ty giải trí đã tìm kiếm cậu ấy."
Đôi khi sự nổi tiếng quan trọng hơn sức mạnh, đặc biệt là đối với một đội xe mới như Kelly. Tạ Phong Hành lớn lên thật sự quá xuất sắc, chỉ cần đẩy một cái là có thể nổi danh.
"Thử lại lần nữa." Lục Trì nói.
Thường Thụy nghe vậy thì nhìn về phía Lục Trì: "Có một tin đồn về cậu ấy, vừa rồi tôi vẫn luôn nhẫn nhịn không nói, anh có muốn nghe không?"
Lục Trì quay đầu nhìn về phía hắn.
Thường Thụy cười nói: "Người khiến cậu ấy thất tình là Tống Ngọc."
Lục Trì nhíu mày.
"Tạ Phong Hành và Tống Ngọc là một đôi, hầu như mọi người trong giới đều biết, nghe nói cậu ấy chính là vì Tống Ngọc nên mới đến tham gia thi đấu. Nhưng Tống Ngọc đang đuổi theo Trần Hi, chuyện này mọi người cũng đều biết."
Lục Trì nhướng mày nói: "Hắn ta đuổi theo Trần Hi?"
Thường Thụy nói: "Trần Hi đẹp trai lại nổi tiếng, Tống Ngọc coi trọng cậu ấy cũng rất bình thường. Tống Ngọc xem như là tay đua số 1 số 2 trong nước, mùa giải năm nay hắn ta muốn vào F2 nên cần một chút trợ lực. Bằng không với thực lực hiện tại của hắn thì sao lại có thể tới tham gia giải đấu chạy nhanh. Chẳng qua hắn có thể chướng mắt Tạ Phong Hành trước kia, nhưng Tạ Phong Hành về sau còn không chắc được."
Lục Chí không nói lời nào, ngồi ở trên bàn làm việc hút một điếu thuốc, nặng nề hít một hơi, bật lửa "lạch cạch" một tiếng, có một chút xấu xa (4) nhưng tính tình hắn lại rất u ám nên kìm nén được chút xấu xa đó.
(4) Nguyên văn là Bĩ khí (痞气) chỉ một người bên trong chính nghĩa, lương thiện; nhưng từ lời nói, hành động, cử chỉ thỉnh thoảng sẽ toát ra một chút "ngầu" và khá "lạnh", không coi ai ra gì, khiến người nhìn và tiếp xúc có loại cảm giác đó là người "xấu xa". Nhưng "xấu xa" này không phải là chỉ làm chuyện xấu, chuyện ác.
Điếu thuốc trong miệng còn chưa hút xong, Lục Trì liền ngậm điếu thuốc đi tìm Tạ Phong Hành. Đến cửa phòng nghỉ, hắn bấm điếu thuốc, gõ cửa phòng.
"Ai?"
"Là tôi, Lục Trì."
Lục Trì đứng bên ngoài một hồi thì nghe thấy Tạ Phong Hành ở bên trong nói vọng ra: "Cửa không khóa, vào đi."
Lục Trì đẩy cửa đi vào thì thấy Tạ Phong Hành chỉ mặc quần đùi đứng ở cửa phòng tắm nhìn hắn. Lục Trì sửng sốt một chút, nghe thấy Tạ Phong Hành hỏi: "Có việc gì sao?"
"Nếu cậu không tiện thì lát nữa tôi lại tới."
"Tiện, anh nói thẳng đi."
Tạ Phong Hành nói xong liền cầm một cái áo thun mặc vào.
Lục Trì nhìn chiếc áo thun màu đen che đi khuôn ngực trắng sữa của cậu, cuối cùng kết hợp với quần đùi che đi hoàn toàn nửa người trên trắng nõn đến chói mắt kia, chỉ để lại hai chân trắng trắng thẳng tắp. Đó là một đôi chân có thể được gọi là kiệt tác của đấng tạo hóa, không chỉ dài mà còn đặc biệt thẳng, đầu gối hầu như không có bất kỳ nếp uốn nào, giống như một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc. Đường mông đặc biệt đẹp mắt, nó là chỗ duy nhất có vẻ có thịt trên toàn bộ cơ thể tràn đầy cảm giác thiếu niên.
Tạ Phong Hành quả thật là cố ý.
Sau khi cách thức hóa, cậu hầu như không có cảm giác về tìиɧ ɖu͙© và du͙© vọиɠ, không có cảm giác, cũng không có gì phải lo lắng. Cậu nghĩ, nếu có thể xác định Lục Trì không phải là thẳng nam, cũng thích đàn ông, vậy cơ bản có thể xác định Lục Trì nhất định là nhân vật chính của một bộ tiểu thuyết nào đó. Nếu không sẽ không có nhiều trùng hợp ngẫu nhiên như vậy.
"Tâm tình có dao động không?" Cậu hỏi Tiểu Ái.
Tiểu Ái nói: "Tôi chỉ có thể phát hiện tâm trạng của đối tượng mục tiêu. Lục Trì không nằm trong tầm kiểm soát của tôi."
"Mẹ kiếp, sao mày không nói sớm."
"Tôi cảm thấy cậu không cần thử, hắn là chắc chắn rồi." Tiểu Ái nói: "Nếu như cậu thật sự muốn biết thì có thể nhào tới sờ, thân thể so với bất luận cảm xúc nào đều thành thật hơn. Dù sao phàm là người thích đàn ông thì khẳng định không ai có thể chống cự được sự ôm ấp của cậu. Tuy rằng tính tình cậu lãnh đạm, nhưng nhìn qua rất cực phẩm nha."
"Vậy thì quên đi, cũng không đến mức đấy."
Chỉ riêng phán đoán của cá nhân cậu thì hình như Lục Trì cũng không có hứng thú với đàn ông. Trải qua nhiều thế giới và làm nhiều nhiệm vụ như vậy, Tạ Phong Hành cũng có chút kinh nghiệm trong việc phán đoán khuynh hướng tìиɧ ɖu͙© của đàn ông. Những người thích đàn ông sẽ khác khi họ nhìn cậu.
Lục Trì rất thẳng thắn, thậm chí sau khi nhìn thấu mục đích của cậu vẫn có thể thản nhiên trêu chọc. Nhưng chiếu theo lời Tiểu Xuyên mà nói, Lục Trì luôn được hoan nghênh cũng không ít người ôm ấp yêu thương, có lẽ người ta thật sự đã quen.
"Tôi đến để nói chuyện với cậu về chuyện đua xe." Lục Trì mở miệng.
Tạ Phong Hành gật đầu, ngồi xuống đối diện hắn.
Rõ ràng là một đứa nhỏ mười chín tuổi, nhỏ hơn mình rất nhiều nhưng ở trước mặt hắn lại phảng phất như một đại lão trầm tĩnh tự nhiên, điều này làm cho Lục Trì có chút kinh ngạc. Hắn ngồi xuống đối diện Tạ Phong Hành, đối diện với con ngươi màu nâu đỏ của cậu.
Không biết có phải là nguyên nhân cách quá gần hay không mà đôi mắt kia trong suốt có chút dọa người. Không phải khiến người ta sợ hãi, mà là ánh sáng đẹp đẽ làm cho người ta không dám nhìn lâu.
"Cậu có hứng thú gia nhập đoàn xe của tôi không?" Lục Trì hỏi.
"Tôi muốn tham gia thi đấu ở đẳng cấp cao hơn." Tạ Phong Hành nói.
Lục Trì nhìn thẳng về phía cậu.
Đôi mắt Tạ Phong Hành đẹp như vậy, nhưng một tia tình cảm cũng không có, đẹp như một người máy bionic.
"Nếu như cậu đến đoàn xe của tôi, tôi có thể cam đoan với cậu, cậu có bao nhiêu thực lực thì có thể bay cao bấy nhiêu. Tất cả các điều kiện cậu cần, tôi đều có thể đáp ứng. Miễn là cậu có năng lực."
"Tôi muốn tham gia F1, giành chức vô địch và trở thành tay đua giỏi nhất thế giới."
Lục Trì sửng sốt một chút rồi lập tức cười khẽ một tiếng.
"Ký chủ, cậu nói như vậy có phải quá tự phụ hay không?" Tiểu Ái ngượng ngùng.
Tạ Phong Hành nói: "Nhưng tao quả thật có thể."
"...... Được rồi."
Lục Trì nhìn vào mắt cậu, gật đầu rồi nói: "Chúng ta hãy cùng nhau cố gắng theo hướng này."
"Những chiếc xe hôm nay tôi lái đều là những chiếc xe tốc độ đã được sửa đổi." Tạ Phong Hưng hỏi: "Tại sao anh lại tin tưởng tôi như vậy?"
"Tôi không biết, là cảm giác." Lục Trì nói: "Thành tích hôm nay của cậu quả thật rất tốt, ba chiếc xe cậu lái, các tay đua khác cũng đã lái qua nhưng cậu nhanh hơn bọn họ. Tôi đối với cậu chính là có lòng tin không giải thích được."
Không biết vì cái gì mà trong lòng Tạ Phong Hành bỗng nhiên rung động một chút. Cậu cảm thấy một cảm giác rất kỳ lạ, hơi chua, hơi trướng. Cảm giác này quá xa lạ, cậu nhất thời không biết làm sao.
"Tiểu Ái." Cậu gọi.
Tiểu Ái "ừ" một tiếng, nói: "Có chuyện gì vậy?"
Tạ Phong Hành hơi mím môi, nói: "Không có gì."
Có lẽ đó chỉ là ảo giác của cậu.
Giống như Lục Trì nói một câu tán thành, cậu cảm động muốn khóc rồi.
Giống như liếʍ cẩu (5).
(5) Từ lóng thường được dùng trên mạng xh ở Trung Quốc. Chủ yếu chỉ trong một mối quan hệ, biết rõ đối phương không thích mình nhưng vẫn cố chấp theo đuổi, không biết giới hạn, không có lòng tự tôn.
"Tại sao tao lại cảm giác mày đang cười tiếng cười của bà cô (6) nhỉ."
(6) ngôn ngữ mạng, thường chỉ nụ cười từ ái, yêu thương, cưng chiều của con gái khi nhìn thấy người hay vật mà mình thích, thường thấy nhất là khi cười si mê với idol nam nhỏ tuổi hơn mình, các dùng từ "dì" là trêu chọc bản thân mình già hơn.
"Ảo giác." Tiểu Ái nói.
Lục Trì vẫn còn đang nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt sáng ngời, không hề che giấu.
"Trước kia cậu có quen tôi, cậu có biết không?" Lục Trì bỗng nhiên hỏi.
Tạ Phong Hành sửng sốt một chút, gật gật đầu: "Biết, có gặp qua vài lần."
"Ánh mắt cậu nhìn tôi đôi khi giống như đang nhìn một người xa lạ." Lục Trì nói: "Cậu thay đổi rất nhiều."
"Con người luôn luôn và đang thay đổi." Tạ Phong Hành nói.
Lục Trì nhìn chằm chằm cậu đầy ẩn ý. Tạ Phong Hành vẫn không cười, thoạt nhìn thật lạnh lẽo vô tình. Giống như mấy năm trước đỏ mặt đuổi theo hắn, hỏi hắn lần sau khi nào trở về không phải Tạ Phong Hành.
Tạ Phong Hành đi theo Lục Trì đi gặp nhân viên của đoàn xe một chút, bọn họ đang bận cải tiến một chiếc siêu xe màu trắng, bên cạnh còn có mấy chiếc xe sang của các thương hiệu khác, có một chiếc gần như đã tháo dỡ hết chỉ còn lại khung xe.
Trong xưởng lộn xộn, các bộ phận rải rác khắp nơi, bọn họ đại đa số đều là người trẻ tuổi, trên người lấm lem nhưng nét mặt lại rất hào hứng, có thể thấy họ rất yêu thích ngành này.
"Tay đua Tạ Phong Hành." Lục Trì giới thiệu: "Sau này chính là người của mình."
Tất cả mọi người đều rất bất ngờ, bởi vì Tạ Phong Hành thoạt nhìn giống minh tinh hơn, trắng trẻo gầy gò, xinh đẹp có chút quá phận, trên người không có một chút dáng vẻ mà một tay đua nên có.
Tạ Phong Hành ngồi xổm xuống nhìn một chút, hỏi: "P zero trofeo R? "
Đối phương sửng sốt một chút, gật đầu nói: "Đúng vậy."
"Đổi cái này, một vòng có thể nhanh hơn hai giây." Tạ Phong Hành nói.
"Đây là xe chúng tôi cải tiến cho bằng hữu cửa Lục tổng, lốp xe đã được thay bằng lốp PS4S, động cơ, da phanh và bánh xe đều đã thay đổi, còn có một ít cải tiến khác." Đối phương nói: "Toàn bộ đều đã làm xong, nhanh năm sáu giây không phải là vấn đề."
Tạ Phong Hành quay đầu lại nói với Lục Trì: "Có đôi khi cùng xe trở nên mạnh mẽ, giống như dưỡng thành, so với đổi một chiếc xe mới còn sảng khoái hơn."
Chiếc xe mới có thể tuyệt vời ở tất cả các khía cạnh, nhưng nó không thể đổi lấy cảm giác cùng nhau phát triển. Vì vậy, nhiều người hâm mộ xe hơi đã bị đam mê việc cải tiến.
Tạ Phong Hành cũng rất thích cải tiến xe hơi, đàn ông trời sinh thích khuấy đảo mấy thứ này. Tạ Phong Hành ngồi xổm ở đó nói chuyện phiếm với bọn họ, thần thái bình tĩnh nhưng thao thao bất tuyệt, giống như một mỹ nhân băng lãnh đột nhiên tìm được thứ mình hứng thú nhất.
Cậu rất nhanh đã cùng bọn họ đánh thành một mảnh, không khí trong xưởng trở nên sinh động, có người đưa cho cậu một chai nước giải khát, Tạ Phong Hành một mực nhìn chằm chằm dưới gầm xe, không chú ý đó là đồ uống gì, uống một ngụm mới ý thức được thứ bọn họ đưa cho cậu không phải là nước khoáng mà là coca.
Tạ Phong Hành uống hai ngụm rồi đặt sang một bên, tán gẫu một hồi, sau đó lại quay đầu nhìn thoáng qua chai coca kia.
"Không thích uống cái này sao?" Lục Trì bỗng nhiên hỏi.
"Hả?" Tạ Phong Hành sửng sốt một chút, đối diện với khuôn mặt sắc bén của Lục Trì, lắc đầu nói: "Không có."
"Hì hì." Cậu bỗng nhiên nghe thấy Tiểu Ái cười.
"Cười cái rắm."
Tạ Phong Hành và Lục Trì đã thỏa thuận rằng, sau khi trận chung kết giải đấu chạy nhanh chấm dứt sẽ chính thức công bố tin tức cậu gia nhập đội đua xe chạy nhanh Kelly.
Lúc rời khỏi trường đua, Tạ Phong Hành mới nhớ tới Tống Ngọc, hỏi Tiểu Ái: "Bên kia hắn ta thế nào rồi?"
"Giá trị tình yêu đã giảm xuống còn hai mươi."
"Chuyện gì đã xảy ra?"
"Hắn ta nhìn thấy vòng bạn bè của Thường Thụy."
Tạ Phong Hành vừa thêm thông tin liên lạc của Thường Thụy, mở điện thoại ra xem vòng bạn bè của Thường Thụy một cái, một tiếng trước Thường Thụy đã chụp một bức ảnh, là cậu và Lục Trì đứng nói chuyện phiếm.
"Cái này thì có gì mà tức giận."
"Có thể hắn ta... ghen rồi."
"Tao còn tưởng rằng người tự kỷ như hắn sẽ không biết ghen là cảm giác gì."
"Vậy còn phải xem đối tượng là ai. Đàn ông không bằng mình hắn khẳng định sẽ không để vào mắt, bởi vì không tạo thành uy hϊếp, nhưng là đại điêu ca... à không, là đại biểu ca, anh ấy có thể bỏ xa Tống Ngọc mười vạn tám ngàn dặm."
Tạ Phong Hành nói: "Gần đây mày có một chút sai lầm trong công việc."
"Đại biểu ca, đại biểu ca, người ta nhất thời nói nhầm nhá."
"Nhá cái đầu mày." Tạ Phong Hành nói.