Thất Tịch năm nay may sao lại vào cuối tuần. Lưu Ngạn xin xỏ Trần Quân Hiền phần cho một bàn gần hồ, chuẩn bị dẫn Từ Văn đi hưởng thụ bữa tối dưới ánh nến, lại hưởng thụ một đêm tuyệt vời trên giường đôi phủ đầy hoa hồng.
Nhưng hiện tại, hắn có chuyện quan trọng hơn.
“Từ Văn, mau dậy đi, tôi nấu bữa sáng nè.” Lưu Ngạn ngồi bên cạnh Từ Văn đang ngủ say, đùa nghịch tóc mái xõa tung trên trán anh.
Từ Văn bị hắn đánh thức, anh vùi mặt vào gối đầu, rầu rĩ đáp lời: “Sao hôm nay dậy sớm vậy, có ngày nghỉ nào tôi gọi cậu dậy đâu?”
“Bởi vì tôi lật mặt.” Ở một góc Từ Văn không nhìn thấy, Lưu Ngạn lộ ra mười sáu cái răng trắng ởn, “Chúng ta ra ngoài một lát, tuần sau chúng ta coi Lalaland nhé.”
(Có lẽ là phim Lalaland)
“Cậu muốn đi đâu?” Từ Văn ngồi dậy dựa lưng vào tường, bàn tay sờ soạng tìm bao thuốc, định châm một điếu để tỉnh nhanh hơn thì bị Lưu Ngạn cướp mất, nhét trở lại hộp.
“Bảo với tôi là bỏ thuốc cơ mà! Cậu chưa nghe câu “Dậy sớm hút thuốc, sớm thăng thiên” à!”
Tiếng cười trầm thấp vang lên từ l*иg ngực Từ Văn, cổ áo phông trắng bị trễ thấp, trên ngực còn lưu lại một dấu răng mờ ám không quá đậm. Da mặt Lưu Ngạn được dịp nóng lên, giúp anh chỉnh lại áo quần, giọng nói cũng hạ xuống vài tông: “Mau dậy đi, tôi làm cơm. Lát tôi lái xe, cậu đi cùng tôi.”
Từ Văn không vui nghéo tay với Lưu Ngạn, ngón tay men theo khe hở dạo một vòng trên chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út, trong ánh nhìn xấu hổ và giận dữ của Lưu Ngạn, anh lết xuống giường đi rửa mặt
Lưu Ngạn phát hiện ra da mặt của Từ Văn càng ngày càng dày, chẳng biết học của ai nữa.