Edit by Mặc Hàm
Ba người ngồi cùng một chỗ, nhìn nhau không nói gì.
Cái ghế sô pha da màu nâu kia không bị thay thế, vẫn như cũ, bày ở chỗ cũ, phía trên có thêm hai cái gối ôm nhung, ôm rất thoải mái.
Họ ngồi cạnh nhau ở đây.
Nếu như người khác xem ra, hình ảnh này có lẽ còn có chút buồn cười, một người ở trần, trên người còn có vết máu ứ đọng, một học sinh cấp ba mặt khó chịu, trong tay cầm một điếu thuốc không có châm lửa; một cái áo sơ mi có chút nếp gấp lộn xộn, cúc áo cài sai một cái, hai tay quấn lại với nhau, vẻ mặt hoảng hốt luống cuống, môi đỏ bừng; một nam nhân mặc âu phục, quần vén đến đầu gối, trên vết thương dán bảy tám miếng dán vết thương, vành mắt đỏ lên.
Anh chú bôi vết thương cho hắn, đi lấy băng cá nhân dừng một chút, lại buông xuống.
Anh chú hỏi: “Tại sao anh đột nhiên trở lại?”
Không mang theo cảm xúc gì, cũng không phải chất vấn, không có tức giận cũng không có hoảng hốt bị công phát hiện hết thảy, chỉ là bình thản giống như lúc trước gọi hắn đến ăn cơm tối bình thường.
Công thấy động tác dừng lại của anh, bỗng nhiên phát điên, lật rương thuốc, lấy tất cả nhãn dán bên trong ra dán lên vết thương của mình, dán lung tung bảy tám cái, sau đó sụp đổ bất lực che mặt lại.
“Đây là nhà tôi, đây là nhà của tôi, tại sao tôi không thể trở lại?”
“Vì sao em không dán cho anh, chẳng lẽ anh không đau sao, em không đau lòng sao?”
“Anh cũng bị thương, em xem mặt anh, chỗ này của anh cũng xanh…”
Công giống như một đứa trẻ nắm lấy vai của anh chú, muốn anh nhìn vào vết thương của mình, lắc anh đến choáng váng, cậu em đưa tay đẩy công, ôm anh chú trở lại trong ngực.
Trên bàn còn bày thức ăn, đã nguội, mùi sườn cũng nhàn nhạt tản đi.
Trong lòng anh chú bị vặn đau nhức, ngón tay quặn lại cùng một chỗ, không biết nên đáp lại cái gì.
Trong phòng yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng đồng hồ tường điểm kim, là một cái đồng hồ bằng gỗ, vô cùng đắt tiền, lúc trước anh chú cùng công cùng nhau đi mua, bảy tám ngàn đồng, anh chú cảm thấy quá đắt, đau lòng, công liền cười cười nói, cái này không đắt, thứ em thích cũng không đắt.
Đó là đồng hồ gỗ cổ điển, mỗi giờ dưới cửa sổ nhỏ sẽ mở ra, có một con chim đáng yêu sẽ đi ra hót, sẽ nhảy hai lần trên bàn đạp.
Thời gian vừa vặn đến chín giờ, cửa sổ mở ra, con chim nhỏ chui ra nhảy nhót hai cái, ríu rít kêu một tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh kì lạ của căn phòng.
Cả ba đều ngẩng đầu lên để xem nó, và con chim nhỏ chui trở lại.
“Ly hôn đi.”
Những lời này là cậu em mở miệng nói.
Hai tay anh chú nắm chặt đến toát mồ hôi, ngồi giữa hai người, đỏ mặt, đứng dậy trở về phòng.
Cậu em và công ngồi trên chiếc ghế dài này.
Công nhìn hắn một cái, tràn đầy khinh thường.
Sau khi anh chú rời đi, hắn liền thu hồi vẻ mặt khổ sở ủy khuất kia, từ trên xuống dưới đánh giá cậu em, nhìn thấy vết thương trên lưng hắn, còn có bαo ©αo sυ trong thùng rác, biết bọn họ vừa mới làm cái gì.
Công một bụng tức giận, nhưng nắm chặt nắm đấm đều nuốt xuống.
Công nhìn hắn và nói: “Chúng tôi sẽ không ly dị, bây giờ như vậy, cũng là hòa nhau rồi, đây là nhà của tôi.”
Cậu em rốt cục đem điếu thuốc trong tay đốt, ngước mắt lên, không nói gì.
Công kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: “Em ấy sẽ không ly hôn với tôi, em ấy không thể rời khỏi tôi, sự xuất hiện của cậu chẳng qua chỉ là trừng phạt sai lầm của tôi, cậu cho rằng em ấy thật sự thích cậu sao, em ấy đi theo tôi mười năm, cậu cho rằng cậu chỉ xuất hiện mấy chục ngày này mà thôi, có thể thay thế chúng tôi mười năm sao? ”
“Lúc chúng ta vừa ở cùng một chỗ, mẹ nó cậu còn đang học tiểu học!”
“Cậu dám cá với tôi không, em ấy sẽ không rời khỏi tôi.”
Cậu em hít một hơi, trông bình tĩnh hơn hắn rất nhiều, chậm rãi nói: “Tôi hiểu rất rõ, anh ấy không phải là đồ vật, không phải tất cả mọi thứ của bất cứ ai, anh ấy lựa chọn như thế nào tôi sẽ tôn trọng, sẽ không đặt cược với anh.”
Công hừ chậc chậc một tiếng, thấy anh chú từ trong phòng đi ra.
Anh chú đi rất chậm, hai chân chậm rãi di đi tới, công thấy cái cúc áo anh vừa mới cài nhầm đã sửa lại, trở về vị trí ban đầu.
Anh chú đem sổ hộ khẩu, chứng minh thư, còn có giấy chứng nhận kết hôn của bọn họ nhẹ nhàng đặt ở trước mặt công.
Anh chú không nhìn vào mắt hắn, giọng nói nhỏ nói: “Quên nó đi.”
Chúng ta quên đi thôi.
Công ôm chân anh cầu xin tha thứ, khóc lóc đòi anh đừng như vậy, cầu xin anh cho mình một cơ hội.
Công hỏi anh đang nói giỡn phải không, là bọn họ hợp tác lừa gạt hắn, thầm nghĩ để cho hắn về nhà có phải hay không, đây đều là giả, làm sao có thể, đây nhất định là lừa gạt hắn.
Hắn nói biết mình sai rồi, hắn không bao giờ ra ngoài chơi nữa, sẽ ở nhà học nấu cơm, làm cho anh ăn, cái gì việc nhà đều làm, anh chú chỉ cần cho hắn một cơ hội là tốt rồi, hắn sẽ không bao giờ phạm sai lầm nữa.
Quá thất vọng, thất vọng đến cùng cực, ngay cả đau đớn cũng không cảm thấy được.
Anh chú nghĩ tới sẽ có ngày này, anh vốn tưởng rằng mình sẽ giống như một kẻ ngốc ôm công thất thanh khóc rống, anh cho rằng mình sẽ khóc thương tâm còn hơn so với lúc trước, nhưng kỳ thật không có.
Hy vọng của anh từng chút mờ dần, và ánh sáng nhen nhóm lại, không còn công muốn anh.
Quên nó đi.
Đối với một đoạn tình cảm, một đoạn tình cảm dài đến mười năm, cuối cùng anh cũng chỉ có một câu này, anh chú cũng không nghĩ tới, mình không khóc, cũng không nói gì.
Hai người ly hôn rất thuận lợi, sau khi làm thủ tục đi ra, trong gió ẩm ướt mang theo khí lạnh, anh chú lúc này mới chú ý tới, cây ven đường không biết từ lúc nào lá cây đều vàng, trên thân cây từng vòng từng vòng lột da, lá cây yếu ớt dán trên mặt đường, tụ thành một đống, anh đứng trong gió khó hiểu rùng mình một cái.
Mùa thu đang đến.
Cậu em đã hoàn toàn chuyển đến sống với anh ta.
Quần áo còn có đồ chơi nhỏ bảy tám phần, lấp đầy căn phòng, còn có rất nhiều đồ dùng tình nhân mới mua, bàn chải đánh răng, khăn tắm, dép lê, thoạt nhìn vô cùng ngọt ngào.
Cậu em đối với anh rất tốt, tất cả tình cảm đều thích thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, giống như anh chú lần đầu tiên đυ.ng vào ngực hắn xâm nhập sinh mệnh của hắn.
Cuối tuần hai người cùng nhau đi chơi, cậu em đưa anh chú đến rạp chiếu phim tư nhân xem phim.
Trong căn phòng nhỏ tối tăm, hai người nằm trên sô pha, nhìn ánh sáng đan xen trên tường, cậu em ôm anh chú, dùng đầu ngón tay vuốt ve mu bàn tay anh, lại ôm thắt lưng anh.
Là một bộ phim cổ điển cũ “Xuân quang xạ tiết”.
Tầm mắt di chuyển theo ánh sáng màu vàng xanh lấp lánh trong phim, khi Lê Diệu Huy và Hà Bảo Vinh đứng trong bếp khiêu vũ, cậu em kéo người anh chú ra khỏi sofa, để anh giẫm lên mu bàn chân của mình, ôm eo nhỏ hẹp của anh, cọ vào chóp mũi anh dẫn anh khiêu vũ.
Thắt lưng của anh chú nhỏ nhắn, thân thể nhẹ nhàng, bước di chuyển chậm rãi của cậu em, theo âm nhạc trong phim cùng anh lảo đảo lung lay, ánh sáng rơi vào trên khuôn mặt xinh đẹp của anh chú, lưu lại một bóng nghiêng.
Lòng bàn chân lạnh lẽo của anh chú dán sát vào hắn, ôm chặt cổ hắn, trái tim theo nhiệt độ cùng động tác càng lúc càng nhanh.
Bóng dáng đan xen của bọn họ cùng những bước nhảy vụng về cùng trong phim chồng chéo lên nhau, trong không khí nhẹ nhàng, nhỏ bé phun trào theo bọn họ bắt đầu khởi động.
Cậu em biết, yêu một người như vậy, sẽ không dễ dàng như vậy liền rời khỏi sinh mệnh của anh chú , nhưng hắn nguyện ý ở cùng, cùng anh ở chung một chỗ.
Họ rơi vào ghế sofa, hút cùng một điếu thuốc, anh chú không hút thuốc, hít một hơi ho dữ dội, đôi mắt sặc đỏ, đôi mắt ướt đẫm nói rằng mình không thích mùi thuốc lá.
Cậu em dập tắt điếu thuốc, nhẹ nhàng nói, sau này em không hút thuốc, bỏ nó.
Sau khi Lê Diệu Huy và Hà Bảo Vinh chia tay, trong phân cảnh nổi tiếng đó, Hà Bảo Vinh hai tay quấn băng gạc, ngồi trên ghế hành lang dài, nhìn Lê Diệu Huy nói.
“Lê Diệu Huy, chúng ta làm lại từ đầu đi.”
Cậu em tiến lại gần, bịt tai anh chú lại.
Hôn lên miệng anh.
Nụ hôn không sâu, lưỡi nhẹ nhàng đảo qua miệng anh, cậu em chống lên trán anh nói: “Nếu là hắn, đừng làm lại từ đầu, em sẽ cho anh tốt hơn.”
Không cho anh cơ hội quay đầu lại với hắn, cũng sẽ không để cho anh bị một chút thương tổn.
Ánh mắt cậu em tràn đầy nóng bỏng, dùng ngón tay xoa môi đỏ ướt của anh chú hôn môi, đầu ngón tay đi trên lưng bóng loáng khó gầy của anh, hạ thân bọn họ đặt cùng một chỗ, ở trong nụ hôn nhiệt liệt phát tiết ra.
Anh chú đôi mắt đỏ đến lợi hại, nước mắt và nước bọt trộn lẫn, khóc động lòng người, cậu em hôn vào mắt anh.
Sau khi hai người từ rạp chiếu phim đi ra, trời mưa, âm u, đi một đoạn đường liền đứng dưới mái hiên ven đường tránh mưa.
Cậu em nắm tay anh, thiếu niên mới biết yêu luôn không chịu buông tha một chút cơ hội thân cận với anh, phụ cận không có ai, hắn lại nhịn không được ôm người vào trong ngực hôn, vẫn hôn đến khi anh chú ngâm nga cầu xin tha thứ mới buông ra.
Cậu em cắn môi dưới của anh và hỏi anh tại sao anh lại đáng yêu như vậy.
Anh chú đỏ mặt dời ánh mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm, không nên dùng đáng yêu hình dung mình, đó là hình dung trẻ con.
Cậu em lại ghé vào bên tai nhỏ giọng nói một câu đáng yêu, mặt anh chú càng đỏ lên.
Cậu em sống ở đây hơn nửa tháng, cha mẹ hắn gọi hắn về nhà, hắn nói chuyện với anh chú và về nhà ăn một bữa ăn.
Anh và cậu em đã không gặp nhau trong một thời gian dài.
Anh trai cũng không có gì thay đổi, giống như trước kia, cao cao tại thượng dựa vào cửa, nhìn cậu em mặt đầy gió xuân, tình yêu nhiệt luyến đều viết trên mặt, không khỏi cười nhạo.
Là cậu em mở miệng trước, bọn họ đều đứng ở cửa, cách rất gần, cậu em nói mình buông xuống, hắn biết mình muốn cái gì, chuyện điên cuồng trước kia mình sẽ không làm nữa.
Cha mẹ vẫn còn ở bên ngoài, hai người vào phòng, đứng ở ban công, cậu em chạm vào một điếu thuốc, muốn hút thuốc, nhưng nghĩ đến việc đồng ý với người anh chú không thích mùi thuốc, lặng lẽ đặt trở lại.
Anh trai nhìn thấy hành động nhỏ của hắn hỏi một câu, anh ta không thích em hút thuốc?
Cậu em không lên tiếng, xem như là ngầm thừa nhận, anh trai liền nhếch khóe miệng, hắn lại không có ở đây, vụиɠ ŧяộʍ rút một điếu cũng không có gì.
Cậu em vẫn châm thuốc lá, hút đến cuối, anh trai lấy điếu thuốc của hắn ngậm trong miệng, mơ hồ nói: “Lúc trước nếu em không điên như vậy dọa người như vậy, anh cũng không đến mức chạy xa như vậy. ”
“Có muốn giao dịch với anh không?”
Cậu em quay đầu nhìn hắn.
Anh trai nói lúc trước hắn và công chỉ là chơi đùa, hắn cũng quả thật ôm tâm tính vui chơi cùng công ở chung một chỗ, nhưng thời gian dài lại cảm thấy không phải chuyện như vậy, hiện tại trò chơi chấm dứt, bảo hắn đem anh chú trả lại công.
Cậu em bình thản hỏi: “Tại sao, họ đã ly dị, và bây giờ anh ấy là người của tôi.”
“Bây giờ là của em, về sau cũng có thể là của người khác.”
Giọng điệu của cậu em vẫn bình thản như cũ: “Đừng nói như vậy. ”
“Anh đồng ý hỗ trợ, không bằng em giúp anh, có lẽ anh có thể cho em thứ mình muốn.”
Cậu em nhìn vào mắt hắn và hỏi: “Ý anh là sao, tôi muốn cái gì?”
Anh trai nhẹ nhàng cọ vào mu bàn tay hắn: “Chính là điều em nghĩ đó.”
Cùng lúc đó, công đi tìm anh chú.
Ly hôn lâu như vậy, mỗi ngày hắn đều nghĩ đến anh chú, hắn không muốn ly hôn, nhưng nhìn vẻ mặt lạnh như băng của anh chú, trong lòng đau đớn, xúc động liền rời đi, chờ phía sau bình tĩnh lại, vẫn là nhớ anh.
Công tới tìm anh, nói cho anh biết, hắn bất quá chỉ là giao dịch, mục đích của cậu em cùng hắn ở cùng một chỗ, bất quá là vì đổi lại anh trai hắn, hắn cũng không có quan trọng như vậy.
Công nắm lấy tay anh, hốc mắt trào ra nước, so với bất kỳ một lần khẩn cầu trước kia đều càng thêm chân thành, cầu xin anh tha thứ cho mình.
“Nhiều năm như vậy, anh không bỏ được em, em cũng không bỏ được anh, chẳng lẽ không phải sao?”
Anh chú trước nay chưa từng bình tĩnh đến vậy, lắc đầu.
“Nhưng em chỉ là giao dịch trong trò chơi này, là kết quả theo đuổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hiện tại tất cả đã kết thúc, em trở về không tốt sao? Cậu ta thực sự yêu em , cậu ta chỉ đơn giản là chơi với em, em vẫn không hiểu sao?”
Anh chú cắn môi dưới, trong lỗ tai đều là ‘giao dịch’, ‘trò chơi’, anh thở hổn hển, l*иg ngực khi dễ, giơ tay đánh một cái.
Anh không tin
Sau khi công đi, anh chú ngồi trên sô pha, che mặt một lúc lâu trước khi hòa hoãn lại, anh gọi cho cậu em, nhưng không ai bắt máy.
Công nói cho anh biết, lúc trước hắn cùng sinh viên đại học ở cùng một chỗ, sinh viên đại học nói cho công, cậu em hắn điên rồi, làm rất nhiều chuyện điên cuồng, hắn sợ mới tới tìm công làm nơi trú ẩn an toàn, hiện tại cậu em bình thường, bọn họ nên lấy người thuộc về mình.
Cậu em cùng anh chú ở cùng một chỗ, bất quá là vì để cho anh trai hắn biết, để cho công biết, trong lòng họ muốn cái gì, anh chú bất quá chỉ là một lợi thế trong trò chơi điên cuồng này.
Bây giờ gió mạnh quét qua, tất cả mọi thứ nên được khôi phục lại như thường.
Anh chú hỏi hắn cái gì là để khôi phục lại như thường.
Công nói với anh rằng cậu em sẽ về nhà và anh cũng sẽ về nhà.
Thật lố bịch.
Anh chú đang suy nghĩ, đến tột cùng là bọn họ điên rồi, hay là mình điên rồi, ở trong mắt mọi người, thật lòng trả giá, tình yêu, lời ngon tiếng ngọt, đều chỉ là một màn biểu diễn vì mục đích không từ thủ đoạn sao?
Anh đã gọi cho cậu em một lần nữa, nhưng vẫn không được
Anh chú lấy chai rượu từ trong tủ, uống sạch sẽ, anh không uống rượu, cũng sẽ không mượn rượu đùa giỡn, uống say liền ngã xuống sô pha yên lặng rơi lệ, hai má cùng mắt đều đỏ, mang theo mùi rượu buồn ngủ.
Lúc cậu em trở về anh vừa tỉnh, đầu trướng lên, choáng váng nhìn cậu nhóc kia đứng ở trước mặt mình.
Cậu em hỏi anh làm sao lại uống rượu, đói hay không, ở nhà một mình có ăn hay không.
Cậu em từ trên móc áo kéo tạp dề treo xuống, tự mình mặc vào, vào phòng bếp nấu sủi cảo, bưng tới đặt ở trước mặt anh chú, hỏi anh có muốn ăn một chút hay không.
Anh chú kinh ngạc ngồi dậy, nhìn đĩa sủi cảo to kia, vỏ sủi cảo trong suốt bao bọc từng miếng tôm tươi ngon, bên trong là trứng gà hẹ trộn lẫn với nhau.
Anh ngẩng đầu nhìn cậu em, cùng trước kia không có gì thay đổi, nắm lấy tay anh gãi lòng bàn tay, có chút ngứa ngáy.
“Sao bỗng nhiên uống rượu, đều uống say rồi.” Cậu em thì thầm: “Ăn hai cái sủi cảo trước, lát nữa nấu canh rượu cho anh uống.”
Anh chú không rút lại và hỏi hắn, “Tôi chỉ là con cờ của cậu à?”
“Hả? Cái gì?” Cậu em tựa hồ không hiểu, sửng sốt một chút.
Ủy khuất cất giấu trong lòng anh chú bỗng nhiên nổi lên, khóc hu hu
Nhiều ngày như vậy, công ở bên ngoài cùng người khác làm loạn, đem người mang về nhà, lại gặp phải cậu em, những người này đem cuộc sống bình tĩnh của anh tất cả đều quấy rầy, lúc trước anh rời khỏi nhà, buông tha hết thảy, đến nơi này bất quá là muốn có một cuộc sống ổn định, thật vất vả qua nhiều năm, sao đột nhiên lại biến thành như vậy.
Anh không muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ, không muốn cảm giác mới mẻ nhiệt liệt gì, không muốn cuộc sống lộn xộn, anh chỉ muốn sống tốt.
Tại sao tất cả mọi người thành toàn ước nguyện như anh muốn, tại sao rất nhiều người muốn làm cho cuộc sống của anh lộn xộn.
Anh chú khóc đặc biệt thương tâm, nước mắt không ngừng rơi xuống, thanh âm khóc của anh rất lớn, tựa hồ là đè nén quá lâu, rốt cục nhịn không được vỡ đê.
“Vì sao, vì sao lại đối với tôi như vậy, tôi rốt cuộc làm sai cái gì?”
Anh chú vẫn còn bị hắn nắm, lòng bàn tay lại nắm chặt, khóc nói: “Tôi chưa bao giờ thích ăn sủi cảo nhân trứng hẹ, tôi không thích hu hu, tôi thích ăn nhân thịt hu hu hu, tôi muốn ăn bánh bao nhân thịt, tôi không thích tỏi tây… Vì sao tất cả mọi người đều không có nghĩ đến tôi, rốt cuộc vì cái gì…”
“Tôi không thích bị các người giày vò tới giày vò lui, tôi chỉ muốn một người thật sự yêu mình. Vì sao sự tình lại biến thành như thế này…”
Trước giờ anh chú cũng chưa từng thất thố chật vật như vậy, lúc anh khóc mới phát hiện, mình cư nhiên chỉ ở trước mặt cậu em dám nói loại lời này, kể lại ủy khuất, áp lực của mình, anh không muốn nghe cái gì trò chơi giao dịch, không muốn ở giữa mấy người này xoay vòng, anh chỉ muốn cuộc sống ổn định.
Anh nghĩ hai người có thể ngồi ở cái bàn này, ăn cơm anh nấu, món ăn anh thích, nói chuyện về đề tài bình thường, đơn giản vui vẻ mà bình thường trải qua một đời.
Anh nói ra tất cả ấm ức trong lòng mình, giống như một đứa trẻ thất thanh khóc rống, anh không muốn làm cái tên ngu ngốc bị một đám trưởng bối tụ tập ăn cơm, bị bức bách cười dỗ dành nói, cho mọi người nhảy múa, hát một bài hát, không chút nào bị suy nghĩ cảm thụ ngu ngốc, anh muốn có cuộc sống của mình.
Cậu em chăm chú nghe hắn nói xong, giơ tay sờ rơi nước mắt trên mặt anh, tiến lên hôn anh.
Cậu em chưa bao giờ hôn anh như vậy, rất nhẹ, thoáng cái hôn khóe miệng đầy nước mắt của anh, là an ủi, vuốt ve, rốt cục làm cho anh từng chút một bình tĩnh lại.
Cậu em chưa bao giờ buông tay anh ra, vẫn nắm chặt, chờ anh khóc xong, mới mở miệng nhẹ nhàng nói một câu.
“Thực xin lỗi.”
Đôi lời về bộ phim Xuân Quang Xạ Tiết
Xuân Quang Xạ Tiết (Happy Together) là một bộ phim khai thác về đề tài đồng tính của đạo diễn Vương Gia Vệ, phim được sản xuất năm 1997 với sự tham gia diễn xuất của hai nhân vật chính do Lương Triều Vỹ và Trương Quốc Vinh đảm nhận.
Lê Diệu Huy (Lương Triều Vỹ thủ vai) và Hà Bảo Vinh (Trương Quốc Vinh thủ vai) là một đôi tình nhân và như bao đôi tình nhân khác, họ thường xuyên chia tay rồi tái hợp. Vòng luẩn quẩn cứ lặp đi lặp lại, cho đến một ngày sức chịu đựng của một trong hai chạm đến đỉnh điểm.