Không Ai Thấu Hiểu

Chương 1

1.

Giữa đêm đông lạnh giá, đôi mắt Hà Dư Sâm khép lại mãi mãi.

Đời người quá ngắn ngủi, cậu còn chưa kịp ngắm nhìn hoa mùa xuân nở rộ sang năm, cậu thầm nghĩ thật quá đáng tiếc.

Cách đây không lâu, cậu có nhận được điện thoại của người yêu cũ.

- Trong lòng cậu vẫn len lén gọi người nọ là người yêu, không cho bất kỳ ai nghe thấy.

Cho dù người kia đã có tình yêu của riêng mình rồi.

"Hà Dư Sâm, em có muốn đoán xem tôi đang ở đâu không?""

Giọng điệu của đối phương không vui vẻ mấy, cứ như là đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ vậy.

Hà Dư Sâm cố tình không để tâm đến ác ý kia, cậu áp ống nghe vào sát mặt, vờ như đó là bàn tay dịu dàng của người cậu yêu.

"Anh Lục, em..." Tinh thần cậu chợt hơi hốt hoảng, không hiểu sao trước mắt cậu lại xuất hiện cảnh tượng lần đầu tiên cậu gặp được Lục Cảnh, cậu vốn cho là ảo tưởng muốn tiến lên ôm hắn một cái, nhưng áp lực tâm lý lại đè nặng lên vai cậu, để rồi Lục Cảnh nhìn thấy cậu càng ngày càng xấu xí, còn xem cậu tựa như là thiên địch*.

(*đại loại là ghét bỏ Hà Dư Sâm ấy.)

"Có còn nhớ năm đó tôi nói sẽ đưa em đi Bắc Âu xem cực quang không?"

...Nhớ chứ.

Chuỗi ký ức bị ai đó khẽ khuấy động, Hà Dư Sâm vội lấy lại tinh thần.

Đương nhiên là cậu nhớ rõ, thời niên thiếu lúc bọn họ ở bên nhau, do thấy được mấy bức ảnh chụp Bắc Âu của người ta ở trên mạng mà thích thú hy vọng một ngày nào đó bọn họ cũng có thể...

Hà Dư Sâm thoáng sững người, rồi lẩm bẩm: "Anh đi ư?"

"Đúng đấy, đi cùng Lâm Úc." Lục Cảnh nghe thấy tiếng hít thở càng lúc càng dồn dập của đối phương, hắn cho rằng cuối cùng cũng đâm được vào sâu trong nội tâm mềm yếu của người nọ, giọng nói xen lẫn nét cười như ác ý.

Sao mà Hà Dư Sâm lại không nghe ra được, ánh mắt cậu chầm chậm rũ xuống.

"Tốt thật ấy." Cậu nói.

Cậu vẫn luôn cho là mình có thể hiểu được nỗi hận năm xưa của người mình thương. Nếu như đổi lại thành Lục Cảnh, nếu như hắn cũng ra đi không một lời từ biệt nhiều năm như vậy, cũng dứt bỏ người yêu lúc ấy của mình, cậu nghĩ, chắc cậu cũng sẽ hận thôi.

Tuy cậu vẫn luôn tự an ủi mình như thế, nhưng sâu trong lòng cậu vẫn đau đáu nỗi tủi thân, cậu muốn giải thích, khi quay về đây cậu không hề cố ý muốn thu hút sự chú ý của Lục Cảnh đâu, cậu chỉ muốn –

Cậu chỉ muốn trở lại thành phố này nhìn xem mà thôi.

Dù cho bác sĩ báo cậu không còn bao nhiêu thời gian nữa.

Cậu quay lại để nhìn nơi mình và Lục Cảnh thường hay chơi bóng.

Có chăng chỉ là một dấu vết còn sót lại thuở yêu nhau bé tẹo không đáng kể thôi.

Nhưng sao mà cậu ngờ được, ngay lúc đó Lục Cảnh lại dẫn theo bạn bè tới chơi bóng, hơn nữa vừa liếc mắt qua một cái đã nhận ra cái người đang hoảng hốt chạy đi là cậu.

"Gì...Dư Sâm." Giọng Lục Cảnh chuyển từ sững sờ kinh ngạc sang lạnh nhạt thờ ơ, còn xen chút chán ghét, "Là cậu à."

2.

Sau khi biết được mình xui xẻo mắc bệnh di truyền từ người thân, thì chuyện thứ nhất mà cậu làm là hoàn tất hết thủ tục khám chữa bình, rồi gom góp gần hết tiền tiết kiệm để ra nước ngoài chữa bệnh.

Cậu không tài nào mở miệng nói người yêu hãy chờ mình được, bởi vì cậu không biết có chờ được hay không, cũng hoàn toàn không muốn người kia đau lòng khó chịu vì mình.

Thế nên cậu chỉ gửi cho người cậu yêu một Email, nói câu chia tay đơn giản với người yêu, còn chưa giải thích rõ nguyên nhân - cũng chưa đợi đối phương hồi âm mà đã vội vàng ra đi.

Bệnh tình vẫn không trị được, bác sĩ thương tiếc báo tin cho cậu, rằng cậu bị phản ứng đào thải sau ca mổ, tim dần dần suy yếu, các biến chứng như rối loạn nhịp tim, nhồi máu cơ tim sẽ dần xuất hiện, có thể cậu sẽ bất thình lình đột quỵ vào bất kỳ lúc nào.

Sau hai lần trải qua kiếp nạn này, Hà Dư Sâm càng ngày càng lạc quan.

Cậu nghĩ dù thế nào đi chăng nữa cậu vẫn còn rất may mắn. Ca phẫu thuật kéo dài cho cậu thêm vài năm cuộc đời, ít nhất cậu vẫn rất cố gắng mà sống sót, ít nhất cậu cũng đã từng cố hết sức.

Chỉ còn một tâm nguyện duy nhất.

...là Lục Cảnh.

3.

Lục Cảnh gần như là bắt ép dắt cậu đến nhà mình.

Có lẽ là cậu quá yếu đuối lại thêm day dứt trong lòng, thấy Lục Cảnh là lại không kiềm được mà nhượng bộ hắn, nói gì thì mấy năm chữa bệnh vừa qua, thì hầu hết cậu đều lặng yên – cậu thường xuyên nằm trên giường bệnh nhìn ra cửa sổ, nghĩ đến chuyện cậu và Lục Cảnh đang cùng ở dưới một bầu trời, cậu sẽ thấy được an ủi phần nào.

Tất nhiên là Lục Cảnh hiểu được sự hèn nhát của cậu, có lẽ hắn cũng nhìn ra tình yêu dè dặt của cậu, vậy nên Lục Cảnh biết hắn có thể dùng thứ tổn thương còn sót lại của mình, cả nỗi căm hận, sự trả thù mà hắn mang đến lớn đến nỗi có thể phá hủy chính cậu.

Lục Cảnh lên giường với cậu.

Cậu muốn từ chối vì sợ cơ thể mình không chịu nổi, nhưng cậu lại chua xót nhận ra, cậu hoàn toàn không thể khước từ Lục Cảnh.

Động tác của Lục Cảnh hết sức thô bạo, dường như đang trút giận lên cậu, vì vậy sau vài lần bị làm cho ngất xỉu, cậu đã nắm được bí quyết là sẽ bí mật uống thuốc trước khi Lục Cảnh tan làm về nhà.

Nuốt hết một đống đủ thứ thuốc xong, quả nhiên cơ thể cậu có khả năng tiếp nhận cao hơn, có điều thời gian hôn mê của cậu ngày càng lâu, Lục Cảnh thường cảm thấy bất mãn, hắn nói cậu lớn tuổi, nói cơ thể cậu yếu kém, nói cậu như cái xác khô, nhìn mà phát chán.

Đúng lúc này, Lâm Úc xuất hiện.

Đó là kỷ niệm khó quên nhất của cậu cho đến giờ.

Trước đó nếu nói mỗi cuộc làʍ t̠ìиɦ bạo lực kia là đang lăng trì thể xác của cậu, vậy thì sự tồn tại của Lâm Úc là tra tấn cả tinh thần cậu.

Lâm Úc là kẻ thay thế cậu mà Lục Cảnh tìm đến.

Nói đúng hơn là thay thế cậu của ngày xưa.

- Hết phần 1 -