Trình Tri Hạ trầm giọng nói: "Vì vậy, tốt nhất là tìm một gia đình muốn mở rộng kinh doanh ở thành phố D, có bối cảnh ngang ngửa với nhà Phó.”
“Ba, ba giao du rộng rãi, chắc có quen biết vài người?"”
Nghe vậy, Trình Văn Bân không ngừng tìm kiếm trong đầu. Ông ta nghiến răng, nói: "Được! Để ba nghĩ!"
Nhà Phó.
Trong phòng ngủ, trước mặt Trình Tri Lễ có hai tấm gương nước, phản chiếu hình ảnh của gia đình nhà họ Phó và cảnh nhà họ Trình.
Reinhardt cười nói: "Chiêu này của cậu đúng là độc đấy! Nhưng xem ra nhà họ Trình không định ngồi yên chờ chết, cậu nói họ có thể tìm được chỗ dựa không?"
Trình Tri Lễ bắt chéo chân, ung dung nói: "Cái này phải xem sức hút của Trình Tri Hạ mạnh đến đâu rồi."
Reinhardt nói: "Thu hút được người kiên định như Phó Lai Anh là không thể, nhưng thu hút bọn cặn bã thì lại dễ."
Trình Tri Lễ cười xấu xa: "Vậy thì thú vị rồi!"
Đang suy nghĩ thì cậu đột nhiên nghe thấy Phó Lai Anh trong phòng khách nói: "Mẹ, con đi thăm Tri Lễ."
Văn Tú nhắc nhở: "Đi đi. Tri Lễ chắc đang ngủ, con nhớ đi nhẹ nhàng đừng đánh thức nó."
Phó Lai Anh gật đầu, đi về phía phòng ngủ.
Trình Tri Lễ lập tức bảo Reinhardt làm biến mất tấm gương nước, rồi nằm trở lại giường, đắp chăn kín người rồi nhắm mắt.
"Rắc!"
Cửa bị đẩy nhẹ.
Phó Lai Anh mở cửa nhìn vào trong thì thấy Trình Tri Lễ dường như đang ngủ, hắn liền nhẹ nhàng bước vào, khóa cửa, ngăn tiếng ồn bên ngoài.
Hắn đi đến giường, nhìn gương mặt yên tĩnh của đối phương, sắc mặt càng thêm trầm tĩnh.
Lúc này, cảm xúc của hắn đối với Trình Tri Hạ đã giảm xuống âm, còn đối với Trình Tri Lễ...
Hắn cũng không rõ.
Trình Tri Lễ thay đổi quá nhanh.
Trên xe, Trình Tri Lễ còn coi hắn như gối ôm, mặt đầy ám muội xin hôn nhưng về đến nhà, đối phương lại lạnh nhạt từ chối được hắn đưa về phòng.
Phó Lai Anh cảm thấy tâm trạng của mình cũng theo sự gần gũi và xa lánh của Trình Tri Lễ mà lúc lên lúc xuống, lúc vui lúc giận.
Hắn thở dài trong lòng, rồi đắp chăn cho Trình Tri Lễ.
Trình Tri Lễ mở mắt ra.
Hai người nhìn nhau, đều im lặng.
Trình Tri Lễ cười trước: "Anh nhìn tôi bao lâu rồi? Thích tôi đến vậy sao?"
Phó Lai Anh chăm chú nhìn cậu, định nói gì đó, nhưng đột nhiên nghe cậu nói: "À, không cần nói, tôi biết anh thích Trình Tri Hạ. Kẻ thứ ba mãi mãi là kẻ thứ ba, tôi không quên đâu."
Phó Lai Anh nghẹn lời, cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Hắn muốn nói gì đó, nhưng không nói được.
Trình Tri Lễ ngáp một cái, mở chăn ra, cười nói: "Phó tổng, anh muốn lên giường ngủ với tôi không?"
Phó Lai Anh im lặng một lúc rồi lặng lẽ đứng dậy.
"Ồ? Anh định đi à?"
Phó Lai Anh đang chuẩn bị cởϊ áσ khoác thì dừng lại.
Hắn liếc nhìn Trình Tri Lễ, nhanh chóng cởϊ áσ khoác, leo lên giường, sau đó ôm lấy Trình Tri Lễ nói: "Ngủ đi."
Trình Tri Lễ:......
Cậu nghĩ Phó Lai Anh sẽ tức giận bỏ đi, không ngờ đối phương lại nhịn được.