Cuộc Sống Trên Hoang Đảo Giữa Tôi Và Cô Tiếp Viên Hàng Không Xinh Đẹp

Chương 14: Em gái giáo viên

Tôi đang chuẩn bị rút súng tiến công, không ngờ đột nhiên bị nện một phát vào đầu, tôi qua lại nhìn hóa ra ai đó đã dùng đá ném tôi!

Tôi rất tức giận, có phải Tiểu Nhu hoặc Ninh Tiểu Thu đến và cố ý chỉnh tôi?

Tuy nhiên, tôi nhìn lên xung quanh. Xung quanh yên ắng, không một bóng người.

Trong lòng nóng vội và tôi chỉ muốn tiếp tục sự nghiệp của mình. Mẹ nó, đầu lại bị ném một phát nữa. Viên đá to hơn lúc này và đầu tôi gần như sưng lên.

"Ai vậy? Lăn ra đây!" Tôi hét lên giận dữ.

Chị Lưu đột nhiên phì cười và chỉ vào một cái cây lớn cách đó không xa. Tôi nhìn lên và thấy bà nó, một con khỉ lông dài, đang ngồi xổm trên cành cây, lại ném một hòn đá khác vào tôi.

Những con khỉ trên hòn đảo này quá hung hăng. Tôi nhanh chóng nhặt một vài viên đá trên mặt đất và ném về phía anh chàng.

Con khỉ này đâu phải là đối thủ của tôi, sau khi bị ăn mấy phát đá, kêu gào chạy đi.

Tôi rất nhẹ nhõm muốn cùng chị Lưu tiếp tục sự nghiệp, nhưng điều tôi không ngờ là những viên đá và quả thông đột nhiên bay ra đập vào đầu tôi như mưa.

Tôi quay đầu lại, mẹ kiếp có hơn một chục con khỉ đang ném về phía tôi một cách giận dữ.

Tôi đã bị sốc khi nhìn thấy cảnh này nếu tiếp tục bị bọn chúng ném, sợ rằng chị Lưu và tôi sẽ bị thương. Tôi không có tâm trạng làm việc kia nữa, nắm lấy tay chị Lưu chạy đi.

Những con khỉ chết dẫm vẫn đuổi theo chúng tôi hơn nửa giờ!

Nó làm tôi phát điên.

Tôi có ý định tiếp tục làm điều đó với Chị Lưu, nhưng Chị Lưu đã đẩy tôi ra bằng một số kháng cự. Cô ấy cúi đầu và nhìn tôi với một lời xin lỗi, "Tiểu Phi, tôi xin lỗi, chúng ta chỉ là quá bốc đồng, chị lớn hơn cậu ba tuổi, không muốn làm lỡ cậu, chúng ta vẫn là dừng lại đi ...

Khi đã trải qua những chuyện vừa nãy, chị Lưu dường như có tâm trạng tốt hơn nhiều, ánh mắt từ chối của cô rất chắc chắn.

Tôi biết rằng cơ hội tốt nhất đã vụt qua và tôi cảm thấy hơi tiếc nuối. Tôi ghét những con khỉ hôi hám đó.

Tôi gật đầu một cách ủ rũ và mặc lại quần áo với Chị Lưu, rồi từ từ vội vã trở lại hang động.

"Nhìn này mọi người, xem chúng tôi đã bắt được gì hôm nay?"

Ngay khi tôi trở lại hang động, tôi hét lên sung sướиɠ, nhìn con thỏ con và con gà lôi làm tôi chảy nước miếng cả dọc đường.

Lúc này trong hang, chỉ có Ninh Tiểu Thu. Cô ấy ngạc nhiên khi thấy những gì tôi mang về, và nói với một niềm vui, "Gà lôi? Thỏ!"

Rõ ràng là đang nhớ một số món ngon mà cô ấy đã ăn trước đây, đôi mắt sáng lên giống như hai ngôi sao nhỏ, rất dễ thương.

Tuy nhiên, nha đầu này nhanh chóng phát hiện ra đã vui mừng quá mức với tôi, nên có chút ngại ngùng, cô ho nhẹ một cái rồi quay qua lén nhìn tôi, thấy tôi không cười dáng vẻ của cô ấy nên cũng thấy nhẹ nhõm.

Những hành động nhỏ của Ninh Tiểu Thu đều lọt vào mắt tôi. Trông nó thật dễ thương. Nhịn không được cười trong lòng một chút, biết cô nàng da mặt mỏng nên cũng không trêu ghẹo gì.

Mặc dù mới chỉ biết nhau được hơn hai ngày, tôi cảm thấy rằng tôi đã biết rất nhiều về tính cách của Ninh Tiểu Thu.

"Thế còn Triệu Uy? Họ chưa quay lại à? Không phải chỉ yêu cầu họ tìm một số nhánh cây sậy à, thế nhưng lại chưa quay lại?" Chị Lưu nhìn quanh trong hang và nói với khuôn mặt khó chịu.

Bây giờ cô đã đoán được rằng có lẽ sẽ phải ở trên hòn đảo này một thời gian, nếu như vậy thì tên phế vật Triệu Uy chỉ có thể làm cho người ta ngày càng bực bội mà thôi.

Nghe chị Lưu chế giễu Triệu Uy, Ninh Tiểu Thu cũng không nói giúp anh ta. Sau ngày hôm qua, Ninh Tiểu Thu có chút không thoải mái khi thấy Triệu Uy.

Khi tôi nhìn thấy cảnh này, tôi cười thầm và tôi muốn nói vài lời, nhưng lúc này, có một tiếng cười bên ngoài hang động.Tôi cảm thấy rất lạ.Tiếng cười nói này, là giọng nói của 3 người, ngoài Triệu Uy và Tiểu Nhu, thực sự còn có giọng nói của một cô gái.

Tôi giật mình vội vàng chạy ra xem.

Khi tôi ra tới nơi, tôi rất ngạc nhiên khi thấy Tiểu Nhu Triệu Uy quay lại với một cô gái đeo kính xinh đẹp!

Họ thực sự tìm thấy một người sống sót mới.

Cô gái mới ở tuổi đôi mươi, rất xanh xao, với một cặp kính gọng đen, ăn mặc kín đáo, có thể nhìn ra là người mọt sách. Một người con gái có học thức, đi cùng Triệu Uy và Tiểu Nhu, thỉnh thoảng góp vào một hai câu, hẳn là một cô gái khá hướng nội.

Lúc cô ấy trông rất mệt mỏi và hốc hác, rõ ràng hai ngày qua không tốt.

"Xin chào mọi người, tôi tên là Châu Nguyệt Nhi là một giáo viên cấp 3 dạy ngữ văn ..."Châu Nguyệt Nhi, em gái với đôi mắt kính tự giới thiệu.

Mọi người hỏi về tình hình của cô và nhận ra rằng cô ấy cũng ở trên máy bay của chúng tôi. Lần này, cô ấy đi du lịch Singapore trong kỳ nghỉ hè. Trong hai ngày qua, cô ấy đã trốn trong một con mương nhỏ gần đó, lưng đeo một ba lô nhỏ còn ít đồ ăn.

May mắn của Châu Nguyệt Nhi rõ ràng là tốt hơn nhiều so với chúng tôi. Cô ấy bị sóng đánh lên hòn đảo sa mạc này. Ba lô của cô ấy vẫn chưa rơi ra, và đồ ăn nhẹ trong đó vẫn có thể ăn được.

Tuy nhiên, trong hai ngày đồ ăn của cô cũng sắp cạn kiệt, đang lúc nghĩ cách làm sao thì phát hiện ra nhóm Tiểu Nhu.