Cuộc Sống Trên Hoang Đảo Giữa Tôi Và Cô Tiếp Viên Hàng Không Xinh Đẹp

Chương 11: Cố tình bóp vài lần

Nếu vào lúc khác, Ninh Tiểu Thu chắc chắn sẽ không để tôi cõng cô ấy, dựa vào sự kiêu ngạo của cô ấy, sẽ nhanh chóng phủi lại đôi vai bị tôi đυ.ng vào, phản ứng của cô ấy lúc đó, bây giờ tôi nghĩ lại vẫn rất khó chịu.

Nhưng bây giờ khi tình hình đang khẩn cấp, cũng không thể kiêu ngạo được nữa. Ninh Tiểu Thu chỉ có thể nhanh chóng nằm lên lưng tôi.

Tôi nắm lấy cặp mông tròn xinh xắn của cô ấy bằng cả hai tay và nhanh chóng chạy xuyên qua rừng.

Chúng tôi đều chạy rất nhanh, ngay cả thằng khốn Triệu Uy, vào lúc sinh tử như vậy, mập như heo nhưng chạy nhanh như một con thỏ.

Ninh Tiểu Thu rất gầy, nên không nặng lắm. Tôi cõng cô ấy trên lưng và vẫn đi nhanh. Sau một lúc, tôi không nghe thấy tiếng sóng nữa, và xung quanh đều là tiếng côn trùng và chim thú.

Tôi đoán rằng mọi người an toàn rồi, con tim đập mạnh mẽ trở lại. Ninh Tiểu Thu cách tôi quá gần. Mùi hương mờ nhạt trên mũi cô ấy lấp đầy mũi của tôi. Hai đô gò bồng cao áp chặt vào lưng tôi, theo bước chân chạy của tôi giống như đang massage vậy, cho tôi cảm giác tuyệt vời. Và tay tôi còn đang cầm cặp mông tròn của Ninh Tiểu Thu.

Tôi nhớ rằng mông của cô ấy trông nhỏ và cong cong, nhưng cảm giác rất mềm mại khi chạm vào. Ngay cả khi mặc quần áo vào, tôi có thể cảm thấy một cảm giác trơn bóng trên tay. Làn da của Ninh Tiểu Thu nhất định cũng rất tốt không biết cô ấy chăm sóc kiểu gì mà đến mông cũng hoàn hảo đến mức này, không có gì lạ khi cô ấy kiêu ngạo như thế.

Suy nghĩ như vậy, tôi không thể không bóp mông cô ấy một cách nhanh chóng.

Ninh Tiểu Thu đột nhiên phát ra một tiếng ngân nga mềm mại và tôi cảm thấy hơi thở của cô ấy phả vào tai tôi rất nhanh, hơi thở làm tai tôi nhột.

"Anh đang làm gì vậy? Đừng ngang ngược! Nếu không ... tôi sẽ không tha cho anh!"

Ninh Tiểu Thu hét lên ngại ngùng và tức giận.

"Tôi không làm gì cả, cô nghĩ nhiều rồi?"

Tôi phải giả vờ trông vô tội và nhanh chóng giải thích.

Ninh Tiểu Thu lắng nghe lời của tôi, cau mày và ngừng nói, nãy tôi bóp rất nhanh. Bây giờ nhớ lại cô ấy cũng không chắc chắn lắm.

Trước đây, cô ấy đã hiểu lầm tôi nhiều lần, nên bây giờ cũng không dám mạnh miệng, Ninh Tiểu Thu chỉ thì thầm trong miệng"Có thật là tôi cảm nhận sai không?"

Tôi không thể nhịn được cười, tôi lại đẩy mông cô ấy lên, khiến cô ấy thẳng lên như thể tôi sợ rằng cô ấy có thể ngã. Thực tế, tôi đã cố tình làm điều này, nhân cơ hội bóp một cái khác vào mông nàng.

Tôi nói trong lòng: "Không phải cô coi thường tôi sao? Tôi càng bóp thêm vài lần nữa."

"Hãy để tôi xuống! Tôi có thể tự đi rồi!" Lần này Ninh Tiểu Thu thông minh hơn và cô ấy không tranh cãi với tôi, chỉ biết đỏ mặt hét lên.

Tôi hơi thất vọng trong lòng, nhưng có vẻ như nó không thực sự nguy hiểm nữa. Người ta đã nói như vậy rồi, tôi không thể ép buộc cô ấy ở trên lưng tôi nữa.

Tôi đặt cô ấy xuống, nét mặt thoải mái và bước lên phía trước như không có chuyện gì xảy ra.

Sau khi Ninh Tiểu Thu rời khỏi lưng tôi, cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào tôi. Cô ấy không thấy gì lạ trên mặt của tôi, nên cô ấy cũng có một chút nghi ngờ trên khuôn mặt, "Có thật là tôi lại hiểu nhầm anh ấy không?" Anh ấy không lợi dụng tôi lúc nãy à? "

Tôi cười trong lòng, nhưng không biểu lộ ra mặt. Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã ở trong hang nơi chị Lưu tìm thấy.

Chúng tôi khá may mắn. Sau khi vào hang không lâu, trời mưa rất to và trút xuống từng hạt. Mưa như chưa từng được mưa.

Trên bầu trời, những đợt sấm sét liên tục phát ra, không khí buồn tẻ lạ thường.

Nhìn vào cơn bão bên ngoài, mọi người đều có chút sợ hãi. Ninh Tiểu Thu thắc mắc‘mưa lớn như vậy, không biết có trì hoãn những người giải cứu chúng ta không. Khi nào họ sẽ đến vậy?! "

"Sẽ nhanh thôi. Ước tính trong mấy ngày này, chúng ta đã gặp nạn trong hai ngày. Theo thông lệ quốc tế, đội tìm kiếm và cứu hộ chắc chắn sẽ có thể tìm thấy chúng ta trong năm ngày gần nhất. Miễn là hai ngày này qua được, chúng ta sẽ có thể quay trở lại. "

Chị Lưu ở bên cạnh nói với sự hy vọng.

Mọi người lắng nghe những gì chị Lưu nói, đều cảm thấy có lý, trong lòng có nhiều hi vọng hơn.

Riêng tôi chỉ bí mật lắc đầu, tôi nghĩ nó có thể không đơn giản như vậy.

Trước đó, khi nhìn thấy xác của thành viên đội cứu hộ, chị Lưu sợ người chết và không dám nhìn vào nó, vì vậy cô ấy thậm chí không nhìn thấy giấy chứng nhận của đội cứu hộ trong túi của tôi.

Tôi nghĩ nếu tôi nói với họ vấn đề này, tôi sợ rằng trong tình trạng hiện tại mọi thứ sẽ loạn mất.

Không còn sớm nữa, cơn bão vẫn tiếp diễn và chẳng mấy chốc, bầu trời bên ngoài hoàn toàn tối đen. Nhiệt độ giảm đột ngột vì mưa.

Lúc đầu, trong hang còn có một ít lửa than mà chị Lưu chuẩn bị tối qua. Mọi người vây quanh đống lửa và đỡ hơn một chút. Tuy nhiên, ngọn lửa này là phần còn lại của chị Lưu sử dụng tối qua. Số lượng củi không đủ, rất nhanh đã bị tắt.

Chưa kể mưa lớn bên ngoài, ngay cả khi mưa tạnh, ẩm ướt khắp nơi và rất khó tìm được củi khô.

Mặc dù hang khô, nhưng nó bị dột. Gió lạnh gào thét liên tục ùa vào. Chẳng mấy chốc, chúng tôi đều thấy lạnh căm căm.

Tiểu Nhu và Triệu Uy đã ôm lấy nhau từ trước trốn trong góc và sưởi ấm cho nhau. Có vẻ tốt hơn một chút.

Chị Lưu nhìn thấy điều này, ôm lấy Ninh Tiểu Thu và họ ôm lại với nhau.

Bây giờ tốt rồi. Tôi một mình ôm lấy cánh tay và hàm răng cập lại với nhau vì lạnh.

"Lẽ nào tôi sẽ là người đầu tiên trong số những người này bị ốm?"

Ban đầu, tôi cầm vali với quần áo trên tay, nhưng để cõng Ninh Tiểu Thu, tôi đã ném chiếc vali lên một cái cây lớn.

Nếu tôi có chúng bây giờ, chắc cũng không quá thảm.

Tôi không thể không mỉm cười cay đắng và tôi cảm thấy một nỗi buồn trong lòng.

Tuy nhiên, lúc này, tôi đột nhiên cảm thấy một cơ thể mềm mại, ấm áp đang dựa vào mình. Tôi quay lại và nhìn thấy chị Lưu đang dựa vào tôi.

Chị Lưu giữ Ninh Tiểu Thu bên trái, nhưng dựa vào tay tôi bên phải. Cô ấy đỏ mặt và mỉm cười với tôi, và nói vào tai tôi, "Tiểu Phi, rất lạnh đúng không, ôm lấy chị đi. Chúng tôi đều phải dựa vào cậu để sống sót, cậu là người đàn ông đáng tin cậy duy nhất ở đây. "

Tôi để ý thấy Ninh Tiểu Thu gật đầu trong bóng tối và đồng ý với những lời của chị Lưu. Tôi không thể không cảm thấy một chút hạnh phúc, và tôi nghe thấy Ninh Tiểu Thu nói chuyện ở bên. Chị Lưu đến dựa vào anh vì sợ anh lạnh mà chết. Đừng có mà không quy củ, động chân động tay với tôi và chị Lưu!"

Ninh Tiểu Thu cảnh báo, mặc dù cô ấy không ở bên cạnh tôi những vẫn nói như vậy, trong lòng vẫn là không yên tâm về tôi.

Ôm lấy cơ thể dịu dàng của chị Lưu, một dòng ấm áp lướt qua. Mặc dù vẫn lạnh, nhưng nó vẫn tốt hơn trước rất nhiều.

"Tôi hy vọng đêm băng giá này sẽ qua nhanh và mọi thứ sẽ ổn vào ngày mai."

Tôi đã suy nghĩ như thế, cơn buồn ngủ của tôi tăng vọt, tôi nhanh chóng ngủ thϊếp đi,

Tuy nhiên, khi tôi đang ngủ, tôi đột nhiên cảm thấy một cảm giác mềm mại và trơn tuột từ miệng.

Tôi nhận thấy đôi môi ngọc bích hôn tôi. Lưỡi của cô gái trong bóng tối càng nồng nhiệt và rất ấm áp. Chẳng lẽ là chị Lưu? Tôi vừa mê vừa tỉnh và đoán thử.