Cuộc Sống Trên Hoang Đảo Giữa Tôi Và Cô Tiếp Viên Hàng Không Xinh Đẹp

Chương 3: Nữ thần kiêu ngạo

Nhìn thấy một phong cảnh đẹp như vậy, tôi không thể không nuốt nước miếng, không tránh được nhìn chằm chằm vào đó.

Đôi mắt đẫm lệ của Ninh Tiểu Thu nhanh chóng phát hiện ra sự kỳ lạ của tôi, nhìn theo mắt tôi và đột nhiên phát ra một tiếng thét ngại ngùng.

Cô nhanh chóng lấy lại tấm giẻ và che lại, cô ấy khóc lóc một cách giận dữ về phía tôi, "Họ Trương kia, anh là loại lưu manh không biết xấu hổ, tôi quyết sống mái với anh!"

Nghe cô nói xong, tôi cảm thấy thật ảo não. Tại sao lại mắng tôi, cũng không phải là lão tử ép cô cởi đồ ok?

Tôi muốn mắng cô ấy một chút, nhưng nghĩ lại bản thân nhìn thấy nơi riêng tư của cô ấy cũng là chiếm được chút tiện nghi, nên lời đến miệng tôi lại nuốt lại, chỉ nói, "Tôi cũng không phải cố ý, cô nhanh lên chút, tôi thấy có một người bị chôn vùi trong cát ở phía trước mặt ... "

"Phía trước có người?" Ninh Tiểu Thu rất ngạc nhiên cô muốn đứng dậy nhanh chóng. Tuy nhiên, tôi mới ngã xuống thật mạnh nên toàn thân đau đớn.

"Chân của tôi bị trậc khớp và sưng lên rồi, anh đến dìu tôi chút." Ninh Tiểu Thu cau mày nói rất miễn cưỡng.

Tôi nhìn vào vẻ kiêu ngạo của cô ấy, tôi thực sự phát hỏa. Cô là một nữ thần, cô thật tuyệt vời, cô nhờ tôi đến giúp với bộ mặt đó.

Tôi nhìn thấy một nhánh cây lớn gần chân mình. Tôi nhặt nó lên và ném về phía cô ấy.

"Cô dùng cái này đi, những người què có thể đi mà không cần giúp đỡ, và cô vẫn còn một chân lành lặn."

Tôi lạnh nhạt nói.

Lời nói có chút nặng. Đôi mắt của Ninh Tiểu Thu đột nhiên có một lớp sương mù, cô ấy nhìn tôi cay đắng, và cô ấy thực sự nhặt cành cây đó lên, nghiến chặt đôi răng và đứng thẳng lên.

Thật bất ngờ, cô có thể đi bằng cái này. Sau hai bước, cô rất hài lòng, vì vậy cô ấy ngước mặt lên nhìn tôi một cách tự hào như muốn nói: tiểu tử không có anh tôi cũng tự đi được.

Tôi không nói nên lời. Chỉ muốn nhắc nhở cô ấy hãy cẩn thận nhìn đường, quả nhiên nghe được âm thanh ‘rắc’, sau đó một tiếng thét vang lên.

Không cần phải nói, cành cây đã bị gãy. Mặc dù nó khá bự, nhưng tôi không biết nó được ngâm trong nước bao lâu còn còn chắc như trước.

Ninh Tiểu Thu lại ngã sóng soài. Ngã như vậy, tôi cũng thấy đau. Lần này, cô ngồi trên mặt đất và những giọt nước mắt rơi xuống dữ dội.

Tôi cũng có chút thương cảm trong lòng, nghĩ rằng nếu cô ta gọi tôi lại đỡ thì tôi sẵn sàng lại giúp.

Nhưng không cô ấy cứ ngồi đó tỉ tê khóc lóc. Thật là một cô nhóc bướng bỉnh. Tôi thở dài, đi qua đó và đưa tay ra với cô ấy.

Điều làm tôi ngạc nhiên thêm một lần nữa là cô ấy quay đầu lờ tôi đi. Bàn tay đưa ra của tôi thật ngại a.

"Nữ thần, đại tiểu thư, cô nghĩ rằng đây là lúc để kiêu ngạo hả? Người kia vẫn nằm dưới cát đó, cô còn muốn đi xem không?" Tôi giận dữ nói.

"Thật mắc ói, anh mới kiêu ngạo!" Ninh Tiểu Thu giận dữ nhìn tôi, nhưng cũng kéo lấy tay tôi đứng dậy.

Tôi nói trong lòng, cô có kiêu ngạo và coi thường tôi đến đâu, kết quả vẫn phải dựa vào tôi thôi? Tuy nhiên tôi không nói gì nữa, dìu cô ấy đến gần đống cát.

Tôi nhặt một hòn đá phẳng dài làm xẻng và nhanh chóng cạo cát. Ninh Tiểu Thu cũng giúp đỡ một cách vụng về. Tốc độ cào không bằng một phần mười của tôi, thể lực quá kém.

Nhìn thấy đôi bàn tay vàng ngọc của cô ta và không khỏi lắc đầu. Mười đầu ngón tay như chưa từng chạm qua nước sôi. May mắn gặp được tôi nếu không trên hòn đảo hoang vắng này, tôi không nghĩ cô ấy có thể sống sót một ngày.

Tôi đào nửa chừng và thấy chút thất vọng. Cát bị chôn vùi trong đó không phải là một người, mà là một chiếc vali bị hỏng. Cặp quần jean bị lòi ra khỏi hộp.

Thấy không phải là ngừời nên Ninh Tiểu Thu cũng rất thất vọng. Cô ngồi xuống một bên và nhìn xa xăm ra biển. Có thể muốn xem có tàu nào đi qua không. Sau một lúc, cô ấy thấy tôi vẫn đang cạo cát, liền cảm thấy kỳ lạ: anh có bị ngốc không, đó không phải là người anh còn cạo gì nữa, giữ sức chút đi.

Tôi nói trong lòng cô thì biết cái rắm, chúng ta ở đây cái gì cũng không có, vali này như một bảo bối, có thể trong đó còn có đồ để cứu mạng chúng ta.

Ninh Tiểu Thu thấy tôi phớt lờ cô ấy, không thể không bũi môi nhìn tôi với vẻ khinh bỉ, có lẽ đang cười nhạo tôi.

Tôi quá lười biếng để quan tâm đến cô ta và tiếp tục cào. Sau một lúc, toàn bộ chiếc vali được tôi lôi ra.

Trong chiếc vali này, hầu hết là quần áo nam nữ, và có cả trẻ em. Ước tính cả gia đình đi du lịch đến Singapore.

Tôi nghĩ hòn đảo này lạnh như vậy, những bộ quần áo này chắc chắn sẽ hữu ích, nhưng thật đáng tiếc khi tất cả chúng đều là quần áo mùa hè.

Ngoài những bộ quần áo ra, tôi lật chiếc vali và tìm thấy một vài cuốn sổ tay du lịch, một ít tiền, hai dây chuyền vàng và hộ chiếu. Nhìn vào tên trên hộ chiếu, đó là một người đàn ông tên Ngô Nguyên Hàng, nhưng chỉ nhìn khuôn mặt thì khó đoán ra nam hay nữ, bây giờ cũng không biết sống chết ra sao.

Những thứ này bây giờ cũng vô dụng với tôi, nhưng tôi không dám tùy ý vứt chúng đi. Ngoài ra, còn có một vài thứ làm tôi ngạc nhiên. Đầu tiên, có một con dao Thụy Sĩ cài trên nắp vali, thứ này có nhiều chức năng, có thể nó sẽ hữu ích. Sau đó là một số băng vệ sinh cho phụ nữ, một chiếc ô gấp và đèn pin. Cuối cùng, có một vài hộp sô cô la đen.

Tôi không thích sô cô la lắm, nhưng nó là một loại thực phẩm có hàm lượng calo cao, là một mặt hàng rất hiếm trên hòn đảo sa mạc này.

Ninh Tiểu Thu thấy rằng tôi đã tìm thấy rất nhiều thứ từ chiếc vali. Khuôn mặt cô cũng rất xấu hổ. Cô ta xoa xoa góc áo và cúi đầu lén nhìn tôi, vừa muốn xin lỗi lại như vừa muốn giữ thể diện.

Tôi xé ra một hộp sô cô la và liếc cô ấy một cách buồn bã, và ném nó cho cô ấy.

"Trước tiên hãy ăn chút đi" tôi nói.

Ninh Tiểu Thu thấy tôi không tính toán với cô ấy nên rất vui mừng. Nói một câu cám ơn sau đó vội vàng ăn những viên sô cô la đó. Chúng tôi đã không ăn trong một ngày, vì vậy chỉ có một ít sô cô la sẽ không lấp đầy chút nào.

Ninh Tiểu Thu không cảm thấy mãn nguyện khi chỉ ăn chút ít như vậy, cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt thèm thuồng, nhưng tôi không đồng ý. "Hãy giữ nó trước, không biết khi nào mới được giải cứu, chờ chút tôi sẽ tìm một số thực phẩm khác. Tôi chắc chắn sẽ không bỏ đói cô đâu."

Nghe tôi nói, Ninh Tiểu Thu gật đầu thất vọng. Cô ấy nghĩ rằng tôi đang an ủi cô mà thôi. Làm gì có gì để ăn trên hòn đảo hoang vắng này? Làm sao có may mắn như vậy mà tìm được một chiếc vali khác nữa chứ. Tuy nhiên, lý do đầu tiên tôi nói với cô là rất thuyết phục. Cô nghĩ rằng việc tiết kiệm thực phẩm trước khi đội cứu hộ đến là điều đúng đắn, vì vậy đã không nói gì nữa.

Tôi nhét mọi thứ vào vali, cột nó lại bằng một mảnh quần áo, cùng với Ninh Tiểu Thu kéo nó trở lại ngọn lửa trại trước đó. Bây giờ trời đã tối và không thể đi bộ trên bãi biển nữa.

Làm thể nào để chống chọi qua đêm nay bây giờ? Cô nam quả nữ, trời vừa tối vừa lạnh lại độc thân đã lâu nên khi nhìn vào cái bóng tuyệt đẹp của Ninh Tiểu Thu tôi không thể không có chút hoang tưởng.