Tôi cảm thấy cơ thể rất khó chịu, toàn thân đều ướt và lạnh buốt, gần như muốn khóc và hét lên điên cuồng.
Vào lúc này, xung quanh tôi là những bãi biển đầy nắng, có hoa thơm chim hót và bầu trời trong xanh giống như được gột rửa, Hawaii ơi là Hawaii, cách đó không xa còn có một người phụ nữ khỏa thân với thân hình bốc lửa đang nằm trên bãi cát.
Phong cảnh trên hòn đảo này rất đẹp và người dân trên đảo cũng rất đẹp. Nhưng tôi không thể cảm thấy vui vẻ được.
Bởi vì, con mẹ nó không phải tôi tự nguyện đến đây! Cho tới bây giờ tôi vẫn cảm thấy không thể tin được chiếc máy bay chúng tôi ngồi thực sự gặp sự cố và rơi xuống biển!
Tôi tận mắt trứng kiến một vài anh em thân thiết với tôi đã bị sóng cuốn đi, hầu hết trong số họ đã chết mà tôi cũng không biết bản thân đã rơi vào hòn đảo hoang vắng nào, tương lai thật mù mịt!
Tuy nhiên, tôi nằm đó một lúc và biết rằng bản thân có tiếp tục buồn như vậy thì cũng không có ích gì. Tôi nhanh chóng đứng dậy, băng qua một vài tảng đá và đi về phía người đẹp cách đó không xa.
Người đẹp này dường như cũng bị sóng cuốn trôi vào đây. Cô ấy nằm sấp mặt. Hầu như tất cả quần áo của cô đã bị sóng cuốn trôi. Một mảnh da trắng như tuyết chói lòa trước mặt tôi.
Thân hình người phụ nữ này thật sự tuyệt vời, với tấm lưng trắng mịn và cặp mông đẹp. Tôi đứng sau cô ấy và nhìn thấy hết những chỗ cần nhìn.
Đây thực sự làm người ta chảy máu mũi mà, nhưng trái tim tôi chỉ hơi nóng lên chút thôi, vì tôi không chắc cô ấy còn sống hay không, quả thật quá tệ nếu đã chết.
Tôi nhanh chóng chạm vào mạch ở cổ cô ấy.
Mịn màng, mềm mại thật thỏa mái…
Hên quá, có mạch đập, cô vẫn còn sống.
Điều đó làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm, nhanh chóng lật người cô ấy lại, và khi tôi nhìn vào khuôn mặt tôi cảm thấy ngạc nhiên. Đây không phải là nữ tiếp viên xinh đẹp trên máy bay sao?
Tôi thực sự bị ấn tượng bởi cô tiếp viên hàng không này, khuôn mặt nhỏ bé của cô ấy quá đẹp, dáng người cao và gợi cảm, và giọng nói ngọt ngào như mía lùi, tùy ý nói một câu cũng làm cho người ta tê dại.
Đây quả thật là một nữ thần.
Tôi nhanh chóng đặt tay lên bộ ngực đầy đặn, trắng trẻo của cô ấy và ấn mạnh. Chẳng mấy chốc, cô ấy nhổ vài ngụm nước, nhưng cô ấy vẫn chưa tỉnh dậy.
Tôi cũng đã học được một số kiến thức cứu sinh trước đây, khi biết rằng cô ấy phun ra vài ngụm nước, điều đó có nghĩa là cô ấy đã được cứu và bước tiếp theo là hô hấp nhân tạo.
Nhìn vào đôi môi màu ngọc bích gợi cảm của nữ tiếp viên xinh đẹp này và mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ cơ thể cô ấy, tôi không thể không nuốt nước miếng.
Để cứu cô ấy, tôi gạt đi tư tưởng đó và nhanh chóng đưa mặt xuống, chuẩn bị hô hấp nhân tạo.
Tuy nhiên, điều tôi không ngờ là tôi vừa mới úp mặt vào, cô tiếp viên xinh đẹp đột nhiên tỉnh dậy, một đôi mắt như nước mùa thu nhìn chằm chằm vào tôi chết lặng.
Tôi hơi xấu hổ, vừa lúc muốn mở lời. Chát, một âm thanh chói tai và một cái tát thật mạnh giáng vào mặt tôi. Đầu tôi hơi choáng váng, tôi che mặt lùi lại nói một cách giận dữ, "Tại sao cô lại đánh tôi?"
"Lưu manh! Không biết xấu hổ!"
Nữ tiếp viên xinh đẹp khóc hét lên, nhìn tôi với ánh mắt ghê tởm. "Khi ở trên máy bay tôi đã cảm thấy anh là một người thô tục, đôi mắt láo liên nhìn xung quanh, ăn mặc thì không ra làm sao, thực sự khiến người ta chán ghét, bây giời mới thấy anh quả thật không phải thứ gì tốt đẹp, lợi dụng lúc tôi ngất đi mà chiếm tiện nghi của tôi! "
Mẹ kiếp, sau khi nghe những lời của người phụ nữ này, tôi không thể không tức giận.
Khi ở trên máy bay, người phụ nữ này luôn luôn nở nụ cười xán lạn. Nói chuyện với tôi, giọng nói của cô ấy ngọt như mía lùi, nhưng thật không ngờ trong tâm của cô sớm đã không coi tôi ra gì. Thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Còn có, tôi chiếm tiện nghi của cô ta lúc nào?
"Lão tử quá tốt mới cứu cô! Nếu không cô sẽ đã sớm chết rồi!"
Tôi liếc cô ta và quay người bước đi.
Bây giờ không còn sớm nữa. Tôi đã cảm thấy gió thổi từ biển vào rất mạnh, trời trở nên hơi lạnh. Sợ rằng qua đêm ở đây không tốt lắm.
Tôi phải nghĩ cách bắt lửa.
Lục trong túi quần dài và tôi rất ngạc nhiên khi thấy rằng chiếc bật lửa mang theo vẫn có thể sử dụng được. Chiếc bật lửa này là hiệu Zippo, chất lượng rất tốt, được bạn gái cũ tặng.
Không biết bây giờ cô ấy thế nào rồi, có sống sót không?
Nghĩ về điều này, đôi mắt tôi hơi mờ.
Bạn gái cũ của tôi tên là Tiểu Nhu, đã chia tay được hai năm. Thật trùng hợp, lần này cô ấy cũng ở trên máy bay này, nhưng khi tôi nhìn thấy cô, tôi không vui chút nào, vì có một người đàn ông trung niên đầu hói ngồi bên cạnh cô, là bạn trai hiện tại của cô ấy.
Tiểu Nhu và tôi quen biết ở trường, cùng một học kỳ, cùng một chuyên ngành. Sau khi tốt nghiệp đại học hai năm trước, Tiểu Nhu đi làm việc tại một công ty nước ngoài. Ngay sau đó, cô ấy trở thành giám đốc. Tôi nghĩ rằng cô ấy có siêu năng lực, nhưng thực ra thì cô ta đã phản bội tôi qua lại với tên đầu hói kia.
Sau đó, tôi nghe từ bạn bè rằng người đàn ông đầu trọc này có bối cảnh rất lớn. Cha anh ta từng là thị trưởng, và chú của anh ta cũng là một ông chủ lớn, giá trị hơn một tỷ nhân dân tệ.
Và tôi chỉ là một học sinh nghèo ở nông thôn. Có thể lên thành phố học tập và có được ngày hôm nay, tôi đã mang vinh quang nhất làng cho tổ tiên rồi.
Trong lòng mọi người đều hiểu được Tiểu Nhu làm sao leo lên được vị trí đó.
Cô ấy còn khóc lóc và nói rằng cô ấy qua lại với người đó chỉ vì công việc. Người cô ấy thực sự yêu là tôi, và cầu xin tôi tha thứ.
Tha thứ cái mông nè!
Tôi không thể chịu đựng khi bị cắm sừng và nhanh chóng chia tay.
Lần này là lần thứ hai tôi gặp cô ấy sau khi chia tay, không ngờ là chiếc máy bay gặp tai nạn. Người đàn ông đầu trọc cũng biết tôi. Anh ta lúc ở trên máy bay, luôn nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt lố bịch. Lời nói và cách cư xử của anh ta luôn thể hiện sự giàu có của mình. Còn nói với tôi cái gì mà 2 năm không gặp, nghe thật buồn nôn.
Giờ thì chết bà đi, còn cơ hội thể hiện sự giàu có của mình không, máy bay gặp nạn, anh có nhiều tiền đến đâu cũng không làm được gì, còn dùng qua người phụ nữ đã từng là của tôi, chắc vui à?
Hy vọng người đàn ông chết tiệt này đã là mồi cho cá ăn ...
Tôi nghĩ xấu trong lòng.
Lắc đầu, tôi nhanh chóng bỏ lại những thứ này ra khỏi đầu. Tôi tìm thấy một số tấm ván trên bãi biển có thể là rơi xuống từ máy bay.
Dựa vào một tảng đá biển cao lưng chừng và tôi đốt lửa trại bên cạnh, cảm nhận được ngọn lửa bùng bùng và sức nóng của nó. Tôi cảm thấy ấm áp từ trong tim, rất thoải mái.
Tôi nhanh chóng cởi bỏ quần áo ướt và hong khô.
Đang lúc hong quần áo, có tiếng bước chân trên cát ở phía sau tôi. Tôi nhìn ra và thấy cô tiếp viên xinh đẹp, đang khập khiễng đi về phía tôi.
Không biết tìm được một miếng giẻ và quấn cái mông nhỏ của mình ở đâu, nhưng phần thân trên không có lựa chọn nào khác ngoài việc bịt nó bằng tay.
"Đưa cho tôi quần áo của anh, tôi ..."
Cô tiếp viên xinh đẹp nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt ngấn nước.
Tôi gần như nghĩ rằng mình có vấn đề về tai. Người phụ nữ này bị làm sao rồi? Nói ra một cách thật đơn giản, trời sắp tối rồi, lạnh như vậy, mà tôi phải đưa quần áo cho cô mặc?
Tôi phớt lờ cô ấy và quay đầu lại về phía ngọn lửa.
Một lúc sau, một tiếng nấc vang lên. Tôi nhìn ra và thấy người phụ nữ đó ngồi trên bãi biển khóc như cha chết, bộ dạng đau lòng tận cùng.
Thấy tôi nhìn ra, cô ấy lắp bắp và la lên, "Vừa nãy ... xin lỗi, tôi không biết rằng anh đang cố gắng cứu tôi, tôi ..."
Điều tôi không thể chịu đựng được chính là nhìn phụ nữ khóc. Nhìn thấy cô ấy như thế cũng cũng mềm lòng, đi lại và đỡ cô ấy đứng dậy.
Tuy nhiên, ngay khi tôi bước tới, mặt cô nàng lập tức đỏ lên, hét lên với tôi.