Người Yêu Hung Dữ

Chương 27: HAI MƯƠI TƯ GIỜ CUỐI CÙNG

như bị thua vụ kiện này, sẽ chỉ khiến tôi nợ anh nhiều

Vy Lâm mim trong lòng hơi ấy náy. "Đừng để tôi nợ anh quá nhiều

Ảnh thảm của Mộ Biệt Thanh cô chăm châm, ánh mắt càng lúc càng lạnh. Một lúc lâu sau, anh lạnh lùng nhếch nhếch khỏe "Tô Vy Lâm, cô nợ tôi, cả đời này cũng không trả hết được!"

Lời nói của anh khiến trái tim Vy Lâm nhiên thất lại, trong đôi mắt ướt nổi lên một tầng tối tăm khó phát hiện.

Cơ thể Mô Biệt Thanh dựa trên chỗ tựa lưng, đôi mắt thâm trầm nhìn về phía khu rừng phong rực lửa ở đăng xa: "Có nhớ cô đã từng nói rằng, sau khi Trái tim biển cả được trả hai chúng ta không còn liên quan nữa không?"

Vy Lâm cúi thấp "Ừ, tôi nhớ." Thế nhưng cô không làm được.

Vy Lâm, mai là ngày cuối tuần, ở bên cạnh tôi một ngày một đêm Mộ Biệt Thanh đột nhiên

Lạc Vũ sửng sốt, nghiêng đầu, kinh ngạc

nhìn anh. Mộ Biệt Thanh cũng nghiêng đầu nhìn có, gương mặt chăm chú "Ở bên tôi một ngày một đêm, tôi sẽ đồng ý rút đơn kiện

Đối mặt với điều kiện anh đưa ra Vy Lâm có chút hốt hoảng: "Cuối tuần tôi bận nhiều việc.

"Vậy nếu tôi lấy viên Trái tim biển cả ra làm lợi thế thì sao?" Đôi môi lành lạnh của Mộ Biệt Thanh nhếch lên.

Vy Làm cả kinh, nét mặt có chút vui mừng "Anh tìm được nó rồi sao?"

Mộ Biệt Thanh lạc đầu, lạnh giọng nói: “Tìm được nó hay không, còn do cô quyết định

Cho nên, bây giờ người đàn ông này đang uy hϊếp cô?

"Tô Vy Lâm, ngày mai qua đi, chúng ta từ nay về sau coi như người xa lạ.

Cho nên, ngày mai là hai mươi tư giờ cuối cùng rồi!

Mộ Biệt Thanh nói khiến Tô Vy Lâm sửng

sốt.

Cô không hiểu nhìn anh, vẻ mặt có chút

hoảng hốt.

Khóe miệng trong trẻo lạnh lùng của Mộ Biệt Thanh kéo lên một nụ cười tùy ý. Thế nào? Sơ?"

"Không Không phải...

Một khác kia, Vy Lâm cảm giác có một loại cảm giác không rõ quanh quẩn trong trái tim có, rất không dễ chịu

“Tô Vy Lâm, kỳ thực cô cũng là một con răn độc, khiến người ta tránh không kịp Bồng nhiên, Mộ Biệt Thanh ý tử hàm xúc nói một câu

Nhìn rừng phong phía xa, ánh mắt anh càng lúc càng sâu xa.

Cô, là một con rắn độc gặm nhấm trải tìm người khác

Mộ Biệt Thanh biết, nếu như mình lại một lần nữa dây dưa với cô thì sớm muộn sẽ có một ngày, người tan xương nát thịt, chính là bản thân anh!

Huống chi, kiểu yêu đương vụиɠ ŧяộʍ ngoài giá thú này, Mộ Biệt Thanh anh khinh thường chơi!

Cho nên, cứ như vậy đi!

"Ngày mai, ở nhà tôi, đến hay không do có quyết định"

Ảnh mặt không đổi sắc nói xong thì đứng dây rời đi, để lại Vy Làm kinh ngạc ngôi đờ ra trên ghế dài

Vy Lâm không rõ, nếu đã quyết định làm người dùng qua đường, tại sao anh còn cổ chấp muốn cô ở bên anh một ngày một đêm?

Thực ra, Vy Làm không biết rằng, điểm này ngay cả Mộ Biệt Thanh cũng không biết.

Ngày hôm sau, sáng sớm, Vy Lâm cuối cùng cũng quyết định đến, chỉ là không biết vì để rút đơn kiện, hay là vì Trái tim biển cả, hay là bởi những nguyên nhân khác của anh.

Lúc Mộ Biệt Thanh tới mở cửa cho cô, tóc anh vẫn là kiểu tóc giống như tổ chim. Cho dù tóc có mất trật tự nhưng chẳng bao giờ ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh. Thậm chí so với vẻ chín chắn hàng ngày còn có thêm một cảm giác tinh thần phấn chấn của tuổi trẻ.

Anh mở to đôi mắt còn mông lung buồn ngủ đứng ở cửa, sâu kin dò xét cô

"Chào buổi sáng:

Tâm trạng căng thắng của Vy Lâm bình tĩnh lại, chào hỏi với anh, vẻ mặt còn có chút xấu hổ

"Chào buổi sáng" Mộ Biệt Thanh nhếch nhếch moi, quay qua nói: "Làm cho tôi tỏ mì đi

"A, được. Vậy anh mau đi rửa mặt đi Vy Làm đáp ứng một tiếng.

Mộ Biệt Thanh vừa quay trở lại phòng ngủ, Vy Lâm thì đi vào phòng bếp.

Nhà bếp sạch sẽ đến mức có thể thấy được, người đàn ông này ngày thường hiển nhiên không nấu cơm ở nhà.

Mở tủ lạnh, bên trong là đồ uống lạnh, còn có một túi mì sợi năm chóng trở trong đó.

Vy Lâm nhíu mày, người đàn ông này bình thường sống thế nào đây? Giờ đã là cuối thu rồi, sao vẫn còn uống đồ uống lạnh? Thảo nào anh lại bị đau dạ dày.

Vy Lâm đun sôi nước, định nấu mi.

Lúc này, Mộ Biệt Thanh cũng rửa mặt xong, từ trong phòng ngủ đi ra

Chuyện đầu tiên sau khi rời giường là tâm rửa, thói quen này anh vẫn luôn duy trì.

Mái tóc ngân đen bóng lúc này thoạt

nhìn nhẹ nhàng khoan khoái hơn không ít, vẫn còn đọng lại hơi nước, hiển nhiên là vừa tầm xong.

Thay đồ ngủ ra, mặc vào một chiếc áo sơ mi trắng cao cấp

Có áo sơ mi hơi rộng, tay áo tùy tiện xắn lên giữa cánh tay, lộ ra làn da màu lúa mạch làm nổi bật sự cương nghị đặc biệt của người đàn ông

Quân tây sâm màu ôm lấy đôi chân thon dài của anh, quân áo cất may khéo léo tôn lên chiều cao một mét tám tám của anh, dáng người tam giác ngược giống như tác phẩm khéo léo tuyệt vời của Chúa, gợi cảm và kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

không thể nghi ngờ, người đàn ông này, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều khiến người ta không nhìn ra được bất cứ tỳ vết nào, sự cao quý ưu nhã trời sinh càng thêm thu hút ảnh mất người khác.

Vy Lâm dời ánh mắt khỏi người anh, chỉ chỉ tủ lạnh: Sap đến mùa đông rồi, anh còn uống đồ uống lạnh sao?"

"Thói quen"

Mộ Biệt Thanh cất bước đến gần có

"Không phải dạ dày anh không tốt sao? Sau này đừng uống nữa."

Vy Lâm cúi đầu khuấy trứng, giống như thuận miệng mà dặn dò anh. Trung gà là nguyên liệu nấu ăn duy nhất trong tủ lạnh của anh.

Mộ Biệt Thanh không phản ứng với cô, theo thói quen mở tủ lạnh muốn lấy đồ uống, nhưng tay vừa đưa ra lại ngừng lại.

Cô gái này vừa mới dặn dò xong.

“Cho anh."

Vy Lâm đưa một cốc sữa bò nóng cho anh: "Vừa mới hâm nóng Mì còn mấy phút nữa mới xong, anh uống cốc sữa trước cho ẩm bụng đi đã "

Mộ Biệt Thanh nhận lấy

Ảnh mắt rơi vào cốc sữa trên tay mình, ảnh mất nặng nề hơn một chút.

Ảnh mặt anh rơi xuống Vy Lâm đang đứng trước bếp bận rộ đảo mì cho anh.

Bốn năm rồi, Vy Lâm trừ việc gây hơn ra thi không hề thay đổi chút nào.

Khuôn mặt thanh tú không được coi là quá xinh đẹp nhưng lại vô cùng sạch sẽ, tỉnh cách vẫn cố chấp trước sau như một, có đôi khi rất đáng ghét, có khi lại... khiến người ta vô cùng rung động. Vẫn giống hệt như lúc trước, thích tùy tiện quan tâm đến anh không cho anh làm thế này, không cho anh làm thế kia, thực sự rất phiên, nhưng cũng rất ấm áp.

"Tô Vy Làm "

Mọ Biệt Thanh đột nhiên gọi cô, đôi mắt dừng lại trên khuôn mặt nghiêng của cô không hề dao động.

Vy Lâm quay đầu nhìn anh: "Làm gì?" Mộ Biệt Thanh dừng lại hơn mười giây

"Đã nói trước, qua ngày hôm nay, đừng đến làm phiền tôi nữa."

Đấy mặt anh đen thầm, lạnh nhạt như biển đêm không có gió

Mộ Biệt Thanh đặt cốc sữa nóng lên mặt bàn, xoay người mở tủ lạnh lấy đồ uống lạnh, ngửa đầu, uống ừng ực một ngụm lớn, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Vy Lâm : "Biết không? Đây mới là thói quen bình thường của tôi, không bước vào cuộc sống của tôi, cũng đừng mơ có thể quấy rầy được cuộc sống của tôi!"

Hình như anh đang tức giận.

Nhưng Vy Lâm không biết tại sao anh đột nhiên lại tức giận.

Cô đồng ý với anh, xoay người đảo mì trong nổi.

"Mi được rồi." Vy Lâm rác hành đã cắt nhỏ lớn trên tổ mì rồi đặt lên bàn ăn

Mộ Biệt Thanh cầm chiếc đũa, ngôi xuống bàn ăn, Vy Lâm cũng ngồi xuống cùng anh.

Liếc mắt nhìn người đàn ông đang cũi đầu ăn mì, có do dự một chút mới nói. "Sau này chuyện sửa sang phòng tân hôn của anh, tôi sẽ trực tiếp liên hệ với cô Khấu "

Mộ Biệt Thanh không chút do dự

Vy Lâm cảm giác l*иg ngực như bị vây chặt hoàn toàn không thoát ra được, vô cùng khó chịu: "Vậy nếu anh có ý kiến gì, cứ bảo có ấy nói với tôi là được."

"Lời này cô đã nói rất nhiều lần rồi." Mộ Biệt Thanh mở miệng.

"Ã, vậy sao?" Vy Lâm có chút bất định.

"Trong hai mươi tư tiếng này, cô có chỗ nào muốn đi không?" Mộ Biệt Thanh ngãng mặt lên, hỏi cô

Vy Lâm sợ run lên, vừa muốn trả lời thì bất chợt điện thoại trong túi xách vang lên.

"Chờ một chút

Cô vội vàng đứng dậy, chạy đến phòng khách lấy điện thoại di động

Dân Đào

Là Trương Dân Đào gọi đến

Vừa nghe thấy cái tên quen thuộc này, Mộ Biệt Thanh không nhịn được liếc mắt nhìn Vy Lâm, ánh mắt vốn lạnh nhạt dường như càng lạnh hơn

Anh củi đầu, tiếp tục ăn mi.

"Vy Lâm, em.... mau quay lại bệnh viện

di!"

Giọng nói của Trương Dận Đào trước giờ chưa từng nặng nề như vậy.

Vy Lâm cả kinh, đầu óc hoảng hốt mấy

giây.

Chợt nghe anh ta nói tiếp: "Nhiên Nhiên đột nhiên ngất xỉu, được đưa vào phòng cấp cứu rồi."

"Còn nữa, bệnh viện có giấy thông báo bệnh tình nguy kịch cân ba mẹ kỷ tên "

"Bum – một tiếng, Vy Lâm chỉ cảm thấy như có quả bom nổ tung trong đầu cô, trước mặt đột nhiên trống rỗng.

Giấy thông báo bệnh tình nguy kịch? Tay cầm điện thoại di động của Vy Lar không ngừng run rẩy.

Trong vài giây, đầu óc cô đã ngừng hoạt động, mat có đỏ lên, ngơ ngác đứng đó, cũng không biết nên làm thế nào cho phái. Bất chợt, cô túm lấy túi xách và áo khoác

trên ghế sofa.

Nhưng, còn chưa đi đến cửa thang máy, đột nhiên một bàn tay to lớn mạnh mẽ túm chặt lấy cổ tay có

Cô bị sức mạnh bá đạo thô bạo kéo lại, cả người không bảo trước rơi vào một l*иg ngực rắn chắc: "Đi đâu?

Mộ Biệt Thanh cúi đầu hỏi cô, giọng nói vang lên bên tai cô, lạnh đến mức khiến người ta rut lai.

"Tôi có việc gấp, phải đi bây giờ."

Giọng nói Vy Lâm càng run rẩy dữ dội hơn. Cô giãy giua muốn trốn khỏi sự giam cầm của Mộ Biệt Thanh : "Buông ra, buông ra.

Cô gần như dùng giọng điện năn nỉ nói với anh, giọng nói nhẹ như từ nơi xa xôi nào vang đến, bất lực như vậy.

Nhưng, Mộ Biệt Thanh không nghe theo

Anh cảm lấy tay cô, càng năm chặt hơn, trong ánh toàn là sự bá đạo mạnh Vy Làm, cô đã đồng ý ở bên tôi hai mươi tư tiếng thì sao?"

hôm khác được không? Hôm nay tôi phải

Tay Vy Lâm nhấn nút thang máy lung đôi mắt nước.

Đột nhiên, cô bị Mộ Biệt Thanh ôm chặt vào lòng: "Tô Vy Lâm, tôi đau dạ dày.....

Anh muốn giữ cô lại, nhưng anh cũng đang nói

Thân thế Vy Lâm run lên bần bật, ý thức dường như quay lại một chút, nhưng sương mù nơi đáy mất càng dày đặc hơn.

Cô đã không còn nhìn rõ những thứ trước mắt nữa, bao gồm cả người đàn ông đang

đứng trước mặt cô bây giờ

"Anh đi uống thuốc

rót nước cho

Mộ Biệt Thanh kiên

Ngay cả anh cũng cảm thấy sự kiên trì này có chút không nói rõ được, giống như một đứa trẻ hư đang làm nũng

Vy Lâm lắc đầu, đẩy anh ra, có chút tức giận: "Tôi phải đi, không còn kịp nữa, không kịp nữa rồi

Có giấy giua muốn tiến vào trong tháng máy, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy

To Vy Lâm, tôi nói tôi đau dạ dày

Mộ Biệt Thanh khẽ gầm lên với Vy Lâm.

Vy Lâm ngước đôi mắt đó ứng lên nhìn anh "Buông ra.

"Tô Vy Lâm, đây là hai mươi tư tiếng đồng hồ cuối cùng của chúng ta!"

Mộ Biệt Thanh nhắc nhở cô lần nữa, ngón tay dùng sức, gần như sắp khảm vào da thịt cô

"Buông ra!"

Giọng Vy Lâm đột nhiên tăng lên vài de-xi-ben.

"Nếu lại thêm một viên Trái tim biển cả nữa thì sao?"

"Mộ Biệt Thanh, anh đừng gây sự nữa!" Vy Lâm hoàn toàn mù quáng.

Đôi mắt Mộ Biệt Thanh hoàn toàn lạnh lẽo, ngay cả giọng nói cũng gần như thấp đến cực điểm: "Anh ta thực sự quan trọng như vậy sao?"

Người anh hỏi, là Trương Dận Đào Phải." Vien mát Vy Lar thoảng cái đó lên, nước mắt bắt đầu trào ra, có cố gắng namm chặt hai tay đang run rẩy "Nó là người quan trọng nhất trong đời tôi! Cho nên, Mô Biệt Thanh, xin anh buông tay ra! Đừng để tôi, hận anh "

Vy Lâm thực sự không dám tưởng tượng, nếu như...... đây là lần cuối cô gặp con mình...

Nếu như, ngay cả lần cuối cùng cô cũng không kịp gặp con mình....

Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!

Nhiên Nhiên đáng yêu như vậy, Thượng Để không thể đối xử với nó như vậy được!

Mộ Biệt Thanh rốt cuộc cũng để Vy Lâm

di.

Anh ngôi trong phòng khách lớn như thế, cảm giác không khi xung quanh mình dần trở nên lạnh lẽo.....