Tác giả: Trọng Hi
Edit Vân Anh
Ngày hôm sau.
Trong lớp học, Trình Phỉ Phỉ vừa đặc mông xuống ghế, Lý Hiểu Yến bên cạnh vẻ mặt hóng chuyện, tiến gần lại cô, nhỏ giọng:
" Phỉ Phỉ, hôm qua tớ thấy hết rồi"
"Hả" Trình Phỉ Phỉ ngừng động tác lấy sách từ cặp. Nhìn người bên cạnh
Lý Hiểu Yến cười bí mật: "Hôm qua tớ thấy Lý Du đợi cậu ở cổng trường. còn về cùng nhau, khai thật đi hai người hẹn hò?
Trình Phỉ Phỉ lắc đầu thành thật nói: "Không có......Sao tớ hẹn hò với cậu ấy được.?
Trước đây Lý Đình là giáo hoa của Bành Trung. mỗi ngày đều nắm tay Trình Phỉ Phỉ tới trường. Lại cùng Lý Du là song sinh.
Mọi người đều biết Trình Phỉ và Lý Du có quen biết. Giống như hôm qua. Thình thoảng ở cổng trường đợi cô tan học cũng không có gì to tát.
Nhưng nhất trung ra về lúc mười giờ, câu hỏi được đặc ra là tại sao Lý Du lại ở cổng Bành Trung lúc chính giờ ba mươi phút?
"Thật không có? " Lý Hiểu Yến híp mắt, mặt biết rõ hai chữ không tin.
"không có, không có..." Trình Phỉ Phỉ khẳng định lần nữa.
Lý Hiểu Yến và Trình Phỉ Phỉ học chung đã ba năm, ít nhiều hiểu tính cánh cô rất ít khi nói chuyện với con trai. Vốn dĩ cô bạn nghĩ Trình Phỉ Phỉ không hứng thú với nam sinh trong lớp. Nhưng không ngờ với học bá kiêm giáo thảo của Bành trung Trình Phỉ Phỉ cũng không lung lay luôn
Lòng Lý Hiểu Yến có chút tiết hận: "Lý Du học giỏi, đẹp trai còn lạnh lùng, một chút cậu cũng không động tâm?"
"không ...... "
Lý Du học lực, ngoại hình, gia thế đều thuộc dạng rất tốt, là ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị Bạch Mã Hoàng Tử trong lòng thiếu nữ. Ngay cả Lý Hiểu Yến đôi khi còn tưởng tượng nếu Lý Du là bạn trai của mình thì đẹp biết bao.
Mà Trình Phỉ Phỉ đối với Lý Du không mặn không nhạt.
Nếu Trình Phỉ Phỉ từ nhỏ không quen biết Lý Du, thì cô cũng nằm trong số nữ sinh mộng mơ kia, bị cuốn hút bởi vẻ ngoài đẹp trai lạnh lùng kia. Có lẻ do biết anh quá sớm nên cô không có cảm giác tình yêu nảy nở.
Trước Khi Lý Đình đi, đã đưa cho Trình Phỉ Phỉ đống đồ ăn vặt. Nhưng bị Lý Du dành lại ngay khi cô nàng lên máy bay. Luôn miệng nói đây là đồ của chị gái. Cũng là của mình.Lúc còn bé đôi khi Lý Đình cùng cô chơi quá lâu. Ai đó sẽ ghen tỵ nói: "Lý Đình chị đến đây chơi với em đi."
Thành thật mà nói, lúc nhỏ Lý Du là người độc chiếm chị gái. Hơn nữa còn rất keo kiệt.
Mặc dù hiện tại anh đã lớn một số tính xấu thay đổi, trở nên hòa nhã hơn. Tuy nhiên ấn tượng của Trình Phỉ Phỉ về Lý Du khi còn bé vẫn không đổi. Những cảnh tranh giành quyền lợi của Lý Đình diễn ra hàng ngày như quy luật.
Nhớ lại Trình Phỉ Phỉ không thể không cười.
Ai mà biết được Lý Du đẹp trai, lạnh lùng. Khi còn bé giống như Phi Tần luôn mong chờ được Lý Đình sủng hạnh. Ngày Ngày ghen tuông đấu đá hậu cung tranh sủng với Trình Phỉ Phỉ.
Nghĩ thôi đã cười đau cả bụng.
________________________________
Giữa trưa lúc tan học Lý Du nhận được cuộc gọi của ba Lý, gón tay vẫn không động đậy. Chắc do chủ nhiệm lớp đã khiếu nại đến phụ huynh. Vắng tiết tự học đầu tiên, ngày thứ hai nghĩ không lý do. Vì để Trình Phỉ Phỉ yên tâm hơn, anh đã lừa việc đãi ngộ dành cho học bá, để cô gái nhỏ không phải tan học về một mình.
Nhất Trung rất quan tâm đến các học bá, nhưng đãi ngộ không phải kiểu miễn đi tiết tự học. Mà là bối trí cho các học sinh giỏi bồi dưỡng tham gia các cuộc thi như Olympic toán.
Đương nhiên Lý Du không hứng thú nên mỗi tối đành vác thân xác đi tiết tự học.
Anh thừa biết ba Lý điện tới hỏi tội mình. Có điều không bắt máy đầu dây bên kia vẫn tiếp tục gọi. Cuổi cùng Lý Du hết kiên nhẫn đành ấn vào nút xanh trên màng hình.
Giọng người đàn ông nghiêm nghị hỏi: "Con làm gì sao không bắt máy? "
"Con đi học không mang điện thoại, vừa ăn về mới thấy" Lý Du lười biếng mở mắt nói lời vô nghĩa.
Ba Lý vào thẳng chủ đề: "Hai bữa nay con làm gì sao buổi tối không đi học "
Lý Du lười giải thích: "Con có việc"
"Việc quang trọng đến mức bỏ học? "
Ban đầu ông không đồng ý việc Lý Du chuyển ra ngoài sống. Thứ nhất vị công tử này sống giàu có quen hơi, mỗi ngày cơm bưng nước rót tận miệng. Sợ anh không tự lo được cho mình. Thứ hai Lý Du vẫn còn chưa thành niên không có khả năng phân biệt đúng sai. Nếu không có người giám hộ sợ là bị kẻ khác rủ rê đi lầm hướng. Hiện tại là trốn học. Sau này sẽ là gì?
"Con tự lo được, ba không cần nhọc lòng"
Cả hai cha con đều có tính tự chủ mạnh mẽ. Không thích bị kiểm soát. Kể từ khi mẹ Lý và Lý Đình dọn khỏi nhà. Ban đầu cha con không ngày nào yên, lời qua tiếng lại. Sau này Lý Du quá mệt đành dọn ra ở riêng. Ba Lý rất nhanh cắt đứt tiền sinh hoạt. Ép anh quay về.
Ai mà có ngờ đâu tên cứng đầu này tìm đến mẹ lý. Ông bà nội. Ông bà ngoại, đưa ba Lý vào tình thế khắc nghiệt với anh.
Ông thuộc hàng có tiếng tăm ở thành phố Giang Mai, Lý Du quậy ba Lý tới vậy. Nếu truyền ra ngoài ông ấy khác gì cay nghiệt ngược đãi con ruột. Mặt mũi đâu mà đứng trên thương trường nữa, cuối cùng phải chu cấp phí sinh hoạt cho anh.
"Lý Du, nếu ba biết con làm bậy bên ngoài. Cẩn thận ba đánh gãy chân con!"
"Tút" Lý Du luôn coi lời nói của ông như gió thoảng bên tai. Ngắt điện thoại đầy bất mẵng.
________________________________
Trong lúc đang học buổi tối. Trình Phỉ Phỉ đã xin giáo viên về nhà sớm vì lý do đau bụng. Còn ba mươi phút nữa mới tan học, phỏng chừng Lý Du chưa đến. Cô nóng lòng muốn về. Tay nhỏ cầm điện thoại nhập tin nhắn gửi tới Lý Du:
[ Lý Du, tôi đau bụng quá, tôi về trước ]
Xong chuyện ném điện thoại vào cặp.
Trình Phỉ Phỉ đi rất chậm. Bình thường mất khoảng năm phút mới đến cổng trường. Hôm nay phỏng chừng mười phút. Cô muốn nhanh chóng về nhà nên nghĩ ra ý định bắt xe. Đáng tiết sờ qua lại chỉ có mấy Mao tiền* Trình Phỉ Phỉ không có tiền tiêu vặt. Thỉnh thoảng muốn món gì đều xin mẹ Trình. Đến khi mua xong tự giác trả lại tiền thừa.
[* Dành cho mấy bạn mới đọc ngôn tình: Thì mao tiền có nghĩ là Nhân Dân TỆ ]
Vài đồng này là tiền Lý Du đưa trước khi cho cô điện thoại. Anh dặn nếu ở trường có việc không thể về nhà đúng giờ có thể đến tiện bán đồ ăn vặt ven đường gọi điện thoại công cộng về cho ba mẹ
Từ lúc Lý Du đưa di động cô cũng chưa từng gọi điện thoại công cộng. Trực tiếp dùng di động của anh gọi về.
Mẹ Trình nhìn thấy thông báo, nhưng không biết là số của Lý Du, Trình Phỉ Phỉ viện cớ rằng mượn điện thoại bạn cùng lớp gọi về.
Đường về nhà không xa, nên cô cắn răng đi tiếp.
Gần trường phố xá đều vắng lặng. Tối này không một bóng người. Thi thoảng vài ba chiếc xe đạp chạy ngang. Trình Phỉ Phỉ cúi đầu bước đi rất chậm, rất chậm...
Xung quang quá yên tĩnh, cô có dự cảm không lành, thỉnh thoảng quay đầu lại, phía sau không có ai, lòng mới yên tâm bước tiếp. Tại ngã rẽ, cô phải đi qua một ngõ nhỏ khá dài. Bởi vì tương đối lâu đời. Mọi thứ cũ kĩ. Nhiều người đã dọn đi, chỉ còn lát đát vài nhà ở lại, ban đêm hầu như không ai đi qua.
Đèn trong ngõ bị hư. Trình Phỉ Phỉ đành men theo ánh đèn từ ngoài phố. Vừa vặn nhìn thấy đường đi.
Đột nhiên, bóng đen xuất hiện. Theo hướng cô đang đi. Ai đó từ phía sau đưa tay bịt miệng cô lại. Thiếu nữ khinh hãi quơ tay chân loạn xạ, đáng tiết Trình Phỉ Phỉ không có sức lực lớn. Thân thể bị kéo đi vài bước.
Tiếng bước chân ngày càng gần
Một tiếng "ping" vang lên.
Nam nhân đang khống chế cô ngã ra đất. Trình Phỉ Phỉ tựa vào lòng ngực thiếu niên. Hơi thở quen thuộc. Anh trấn an: "Không sao..... Không sao rồi"
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, chưa kịp sợ hãi chưa kịp vui mừng khi được cứu thoát. Tất cả đều quy bằng nước mắt từ từ tuôn ra.
"a... Mẹ kiếp" nam nhân đau đớn đứng lên. Chuẩn bị chạy trốn. Lý Du thấy vậy nhanh chân bắt lấy hắn hét lên: "Trình Phí, gọi cảnh sát!"
Cô vọi vàng lấy điện thoại từ cặp.
Có tiếng la lên: "A..... Con mẹ nó. Tên khốn, còn dám mang cả dao.
Cô gái nhỏ nhìn Lý Du đang dằn co với nam nhân, hắn ta dùng dao khứa vào tay Lý Du. Máu chảy rất nhiều. Trình Phỉ Phỉ sợ đến cứng đơ.
"Trình Phỉ. Gọi cảnh sát, nhanh lên, gọi cảnh sát" Lý Du liều mạng hét lớn. Hôm nay phải bắt bằng được tên biếи ŧɦái, bằng không sau này Trình Phỉ Phỉ tiếp tục gặp nguy hiểm.
Thiếu nữ hốt hoảng tay cầm di động run hết cả lên: Alo ở Ngõ Tây Hoa, có kẻ theo dõi đang hành hung người, tới đây nhanh lên, bạn cháu sắp không chống cự nổi rồi.... "
Nam nhân không cao, nhưng rất béo. Cho dù Lý Du có học taekwondo, căn bản muốn đối phó cũng không ổn lắm. Chưa kể còn cầm dao. Chỉ còn cách day dưa dằn co. Không cho hắn thoát thân.
Sau vài phút, cảnh sát gần đó ập đến. Chế phục tên biếи ŧɦái. Trình Phỉ Phỉ nhìn từ đầu tới cuối. Mặt dù bị thương nhưng Lý Du vẫn giữ chân nam nhân, cô sợ hãi nhìn Lý Du đi tới. Tay dính đầy máu xoa đầu Trình Phỉ Phỉ an ủi:
"Đừng sợ. Không sao nữa rồi"
Tầm mắt Trình Phỉ Phỉ phủ đầy màu đen. Cô ngất đi.
________________________________
Sau khi Trình Phỉ Phỉ tỉnh dậy, cô thấy mình đang trong bệnh viện. Mẹ Trình ngồi cạnh giường nhìn con gái tỉnh lại. Vui mừng xen kẽ lo lắng: "Phỉ Phỉ con thấy trong người sao rồi, có chổ nào khó chịu không?"
Mỗi khi dì cả đến dạ dày Trình Phỉ Phỉ sẽ đau liên tục trong thời gian dài. Cô chỉ vào bụng nói:
"Ở đây đau lắm"
"Ngoài bụng ra còn chổ nào nữa không? "
Trình Phỉ Phỉ lắc đầu
"Chờ chút mẹ kiu bác sĩ qua"
Mẹ Trình bước ra phòng bệnh.
Rất nhanh bác sĩ đã vào.
Người đàn ông kiểm tra đơn giản: "Chỉ là sợ hãi quá thôi, không có gì nghiêm trọng. Có thể xuất viện"
"Cảm ơn bác sĩ" Vừa nảy bện viện gọi cho mẹ Trình tới. Lúc nhìn thấy quần áo dính đầy máu của Trình Phỉ Phỉ. Bà suýt ngất. Về sau mới nhận ra đó không phải máu của con gái tâm tình cũng dịu đi.
Bác sĩ rời đi Mẹ Trình tò mò hỏi:
" Thằng bé Lý Du đáng ra đang đi học. Làm sao mà hai đứa cùng bị hành hung?"
Trình Phỉ Phỉ đang mơ hồ được mẹ Trình nhắc sực nhớ ra: "Mẹ, Lý Du đâu? "
Bà tiếp lời: "ở tầng một xử lý vết thượng
Trình Phỉ Phỉ rời khỏi giường. Chạy xuống thang bộ. Thoáng thấy hai cảnh sát cầm sổ ghi chép ra từ phòng ở giữa. Chắc là Lý Du ở đấy.
"ba dạy con cái gì? đừng quan tâm mấy loại chuyện đó, giờ thì hay rồi, tay bị thương ra nông nổi này" cảnh sát vừa đi, ba Lý bắt đầu giảng thuyết. Ông từ trước đến nay không thích xen vào chuyện người khác, càng không thích con mình vì hăng hái làm hảo hán mà bị thương. Từ lúc chị em Lý Đình hiểu chuyện đến nay ông vẫn luôn giáo huấn họ đừng lo chuyện bao đồng.
Trong quá trình lớn lên. Lý Đình không đồng ý với quan niệm của ba mình. Trong khi Lý Du vẫn giữ thái độ trung lập. Anh tự nhận mình không phải người tốt, nhưng nếu người mà bản thân quen biết. Không giúp đỡ chẳng phải ôm tội cả đời. Lương tâm cắt rứt sao?
Lý Du vẫn coi lời nói của ba Lý như gió thoảng bên tai. Mặc ông ấy nói. Bản thân im lặng như không có gì.
Trình Phỉ Phỉ đứng ngoài cửa nghe ba Lý nói gì đó. Cô đấu tranh tư tưởng nên vào hay không. nhìn thầy phần trên trần trụi của Lý Du, cánh tay có một miếng băng gạt lớn, cô lo lắng. Vết thướng đó hẳn là rất nghiêm trọng.
Thiếu niên nhìn thoáng qua bóng dáng nhỏ bé ngoài cửa, vốn dĩ đang gay gắt bổng trở nên dịu dàng. Nói vọng ra: "Phỉ Phỉ cậu tỉnh rồi a?
Ba Lý thấy cô gái nhỏ ngoài cửa. Trên người mặc đồng phục Bành trung, vài vết máu lem luốt trên đấy. Có lẻ liên quan đến việc Lý Du ông bị thương: "Con biết cô bé đó?"
"Bạn gái con"
Trình Phỉ Phỉ: ??????
________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Cầu bình luận, cầu yêu thích, leo bảng xếp hạng mỗi tháng.
Chương mới viết quá muộn tôi không có thời gian nghĩ ra rạp hát nhỏ.
【 chọc ngón tay 】
Tôi sẽ tranh thủ sớm nhất. Hẹn gặp rạp hát nhỏ vào ngày mai.
Cập nhật mới nhất tại truyenwiki1 và s1apihd.com