Vị Thần Minh Này Từ Trước Tới Giờ Không Hiện Thân

Chương 4: Yêu Vật Nguyên Thanh Sơn (1)

Hắn lại tập trung tinh thần gọi bản đồ cổ ra, nhưng chỉ có thể cảm giác được bức họa nằm yên không chút sứt mẻ bên trong tinh thần thức hải.

“Thời gian sử dụng 5 phút, mỗi lần cooldown 3 ngày.” Từ Dạ hiểu rõ, buộc lòng phải thở dài một hơi.

Vậy thì cứ chờ ba ngày đi. Vừa lúc có thể nhân cơ hội làm quen với thế giới tu hành này.

Ký ức vẫn chỉ là ký ức, không thể sâu sắc như tự mình trải nghiệm.

Từ Dạ rời khỏi phòng. Trần Hữu Đạo còn đang ngây người giữa quảng trường, thấy Từ Dạ, hắn nói: “Đồ nhi, ngươi đi đâu vậy?”

“Sư phụ, ta tới phòng luyện công.” Từ Dạ trả lời.

Hai mắt Trần Hữu Đạo sáng ngời, cười tủm tỉm nói: “Biết luyện công, rất tốt, ngươi lại có thể bước tới gần vi sư hơn một bước vô cùng nhỏ bé.”

“…”

Đến đây.” Trần Hữu Đạo vẫy tay gọi Từ Dạ, sau đó lấy một thanh chủy thủ vô cùng tinh xảo từ trong ống tay áo ra, “Đây là vũ khí tùy thân của vi sư, tên Nguyệt Hoa, là do Chung Thắng Thiên - một vị bằng hữu của ta là Đoán Tạo đại sư trên Khánh Vân đỉnh chế tạo, hấp thu lượng lớn tinh hoa nhật nguyệt… Ừm, ngươi không cần kích động như vậy, vi sư chỉ có một đồ nhi là ngươi, không để cho ngươi thì cho ai.”

Từ Dạ: ?

“Cầm lấy đi, vật này dễ cất giấu, quan trọng là phải biết tận dụng thời cơ, thường có hiệu quả không thể tưởng được.” Trần Hữu Đạo kín đáo đưa Nguyệt Hoa Kiếm cho Từ Dạ.

“Đa tạ sư phụ.” Từ Dạ cất kỹ Nguyệt Hoa Kiếm.

Bái biệt sư phụ, Từ Dạ đi tới phòng luyện công.

Ngồi trên bồ đoàn, Từ Dạ bắt đầu vận chuyển lực lượng trong cơ thể.

Một dòng nước ấm dạo khắp toàn thân, khu trừ tất cả hàn ý, khó chịu và uể oải trong cơ thể.

Đây là cảm giác khi tu hành… Phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể có một luồng khí lao ra khỏi cơ thể, tiến hành phá hư một trận.

Ba ngày, Từ Dạ vẫn luôn ở lại trong phòng luyện công. Rất nhanh hắn đã phát hiện, tĩnh tọa kiểu này chỉ có thể tăng trưởng tu vi một cách cực kỳ chậm chạp.

Đi tới trong viện của sư phụ, thỉnh giáo vấn đề tu hành.

Trần Hữu Đạo cười tủm tỉm nói: “Phải có đủ tài nguyên, thiên phú và thực chiến, thiếu một thứ cũng không được.”

Huyền Diệu quan nghèo như vậy, đương nhiên không có tài nguyên.

Thiên phú có thể tính là hơi hơi.

“Sư phụ nói rất đúng.” Từ Dạ suy nghĩ một hồi lại nói, “Thanh Hà quận bị nhiều yêu vật quấy nhiễu như vậy, không bằng chúng ta đi gϊếŧ yêu?”

Trần Hữu Đạo lắc đầu: “Tọa trấn Thanh Hà quận là tu hành giả thất cảnh Triệu Thủ Kính, bọn hắn ai cũng mạnh hơn ngươi, nhưng lâu như vậy rồi vẫn chưa thể diệt trừ đám yêu vật kia. Chỉ bằng ngươi cũng đòi đi diệt trừ? Vừa chịu thiệt đã quên?”

“Không phải còn có sư phụ ngài ư?” Từ Dạ đáp lại.

“Đừng nghĩ đơn giản như vậy… Những yêu vật này có tổ chức có dự mưu, chắc chắn phía sau có đại yêu chỉ huy. Nếu vi sư ra tay, tất sẽ đả thảo kinh xà.” Trần Hữu Đạo ho nhẹ một tiếng, đứng nghiêm lại, “Chỉ cần nó dám xuất hiện, chắc chắn vi sư sẽ lôi đình nhất kích.”

Từ Dạ bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Sư phụ, cao!”

Trần Hữu Đạo chớp chớp mắt, lộ ra nụ cười, sau đó lão bỗng mở mắt, nhìn về phía bầu trời xa xăm: “Ngươi xem…”

Thuận theo phương hướng sư phụ chỉ, Từ Dạ thấy được có một đám bóng người lớn chừng hạt đậu xanh xẹt qua, nói: “Đây là…”

“Ở Thanh Hà quận, người có thể có được tốc độ như vậy chỉ có thể là Triệu Thủ Kính và đội tuần tra.” Trần Hữu Đạo thở dài một hơi, “Sợ rằng đám yêu vật ở Nguyên Thanh sơn lại đang làm loạn.”

“Nạn hạn hán kéo dài lâu như vậy, thế mà phía trên không quản cũng không hỏi tới?” Từ Dạ cảm thấy kỳ quái.

“Ngươi coi thường đám yêu vật này… Nó có cảm tri rất bén nhạy với nguy hiểm.” Trần Hữu Đạo nói xong, thấy Từ Dạ như đang suy nghĩ điều gì bèn dặn dò, “Trong khoảng thời gian này ngươi đừng chạy lung tung, nó có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.”

Từ Dạ gật đầu: “Đệ tử sẽ chỉ yên tâm tu luyện.”

“Đi đi thôi.”



Đúng là trảm yêu trừ ma cũng có tác dụng tăng lên nhất định với tu hành, nhưng nương theo đó còn có nguy hiểm rất lớn.

Từ Dạ buộc lòng phải trở lại phòng luyện công, tiếp tục đả tọa. Vừa lúc đã qua ba ngày, không bằng lại nghiên cứu bản đồ cổ thêm một chút.

Từ Dạ tập trung tinh thần, quả nhiên cái bản đồ cổ vốn nằm im trong thức hải kia lại run run, tiếp đó nó bày ra trước mặt Từ Dạ.

【 Thời gian có thể sử dụng trước mắt: 5 phút; Phạm vi: Phương viên 30 dặm 】

【 Mời bắt đầu sử dụng. 】



Từ Dạ cúi người quan sát bản đồ cổ, tán thán nói: “Hình ảnh giống như thật vậy, đúng là thế gian hiếm thấy.”

“Phải bắt đầu sử dụng kiểu gì đây?”

Thời gian có hạn, Từ Dạ bắt đầu thật thà lục lọi, quan sát từng ngõ ngách bên trong bản đồ cổ.

Từ “Thanh Hà quận” tới “Nguyên Thanh hà” khô khốc, lại từ đồng ruộng khô cằn tới “Nguyên Thanh sơn mạch”.

“Vị trí của Huyền Diệu quan vừa lúc ở chính giữa bản đồ.”

“Lấy ta làm trung tâm?”

“Thú vị.”

Tiếp tục quan sát.