Edit: Ys
Lâm Tập Tập liếc nhìn Lâm Kính Hoà trở về cùng với cô, an tĩnh đứng trong đám người, so với các anh em có bím tóc dài thì tóc ngắn của anh ta có vẻ lạc loài.
Mọi người vốn đang nhỏ giọng nói chuyện trong đại sảnh, trông thấy đám người Lâm Tập Tập tiến vào thì đều yên tĩnh lại, lão phu nhân vừa trông thấy Lâm Tập Tập hốc mắt đã đỏ hoe, hai tay run rẩy, lớn tiếng nói: “Tâm can của mẹ, cuối cùng con cũng biết đường về rồi, con đây là muốn mạng già của mẹ sao!”
Lâm Tập Tập nhất thời trăm mối ngổn ngang, tình cảm của phụ nhân chân thành tha thiết như thế, đáng tiếc cô lại không phải con gái của bà, nhưng hiện giờ cô đã xuyên vào thân thể Lâm tiểu thư, vẫn nên thay Lâm tiểu thư làm tròn đạo hiếu.
Nghĩ đến đây, Lâm Tập Tập bước vài bước đến trước mặt lão phu nhân, quỳ hai gối xuống đất, nói: “Mẹ, con đã trở về.”
Lão phu nhân than thở khóc lóc, khóc vô cùng thê thảm, khăn cầm trên tay cũng không buồn lau, cúi xuống ôm Lâm Tập Tập, vỗ vài cái lên lưng cô, lại không nỡ đánh thật, chỉ như đấm bóp mà thôi.
Tình cảm cảm động như vậy, Lâm tiểu thư hẳn nên khóc như hoa lê dưới mưa, nhưng Lâm Tập Tập chỉ hồng hồng đôi mắt, nửa ngày mới rơi được vài giọt nước mắt, sau đó vẫn duy trì tư thế quỳ trên đất, mặc cho lão phu nhân ôm cô khóc.
Mọi người trong phòng lần lượt đi lên khuyên bảo, cuối cùng mới ngăn được giọt nước mắt của lão phu nhân, bà xoa xoa khuôn mặt đầy nước mắt, nói với Lập Tập Tập: “Lúc trước đáng lẽ phải bó chân cho con, con lại sống chết không chịu, ca ca con cũng đành để mặc con, nếu lúc đó bó chân thì sao con có thể chạy xa như vậy?”
Lâm Tập Tập liếc mắt nhìn chân của lão thái thái, đôi giày thêu đầu nhọn nho nhỏ to chưa bằng bàn tay, thoạt nhìn thì rất đẹp, nhưng ai cũng biết, sau khi cởi giày ra thì đáng sợ đến cỡ nào.
May mà Lâm tiểu thư có anh trai cưng chiều cô, mới giữ cho hai chân cô nguyên vẹn.
Cô lại lặng lẽ quay đầu nhìn những người phụ nữ khác, quả nhiên ai nấy đều là một đôi gót sen ba tấc(*).
Gót sen ba tấc
Khóc đã khóc, mắng đã mắng, lúc này lão thái thái mới tỉ mỉ đánh giá cô, vuốt mặt cô đau lòng mà nói: “Ở bên ngoài đúng là khổ, con xem con gầy thành cái dạng gì rồi này, còn mặc quần áo kỳ lạ như vậy, ngay cả váy cũng không có để mặc sao? Ca ca con gửi tiền không đủ dùng sao?”
Lâm Tập Tập nhìn bộ âu phục nhỏ trên người, cười đáp: “Mẹ, nước ngoài thịnh hành cách ăn mặc thế này.”
Lão phu nhân phản cảm mà nói: “Người nước ngoài hẳn là nghèo lắm, nếu không cũng sẽ không chạy tới Trung Quốc kiếm ăn, con lại khen ngược, nhất quyết đòi đi.”
Người ta là chạy tới xâm lược, không phải tới kiếm ăn, cơ mà lão phu nhân nói vậy cũng không sai, bọn họ đúng là muốn ăn miếng bánh lớn Trung Quốc.
Lão phu nhân nói với Lâm Tập Tập xong, để cô chào hỏi mọi người, Lâm Tập Tập cảm thấy đầu mình to ra rồi, tuy cô biết các nhân vật ở Lâm Trạch, nhưng trong chốc lát lại không có cách nào tìm ra chỗ họ ngồi, có điều nếu dựa vào thứ tự vị trí ngồi mà gọi thì hẳn không sai. Sau đó mấy di nương cứ ta một lời, ngươi một câu mà nói mấy lời dễ nghe, Lâm Tập Tập đại khái đoán được hết thân phận của bọn họ.
Ngồi ở vị trí đầu tiên là nhị phòng có diện mạo phúc hậu, bà ta mặc một bộ áo gấm tím đen, áo khoác dài đến gối phối với quần cùng màu, giày thêu màu đen, bắt mắt nhất chính là chiếc hoa tai phỉ thuý xanh biếc trên tai bà ta, theo động tác nói chuyện mà lắc lư qua lại, phi thường quý phái.
Di nương nhị phòng chỉ sinh một đứa con trai, tên là Lâm Kính Hiên, lúc trước có từng xuất hiện trong truyện, là kẻ lõi đời khéo đưa đẩy, có tâm cơ, từ sớm đã bị lâm Kính Đình gọi đến bên cạnh làm việc, cũng giữ vị trí khá quan trọng, hiện giờ phụ trách quản lý hai tiệm cầm đồ ở Tô Thành, không chỉ tiệm cầm đồ, hắn ta còn âm thầm kinh doanh cho vay nặng lãi, Lâm Kính Đình biết chuyện, thấy không có gì xung đột với việc làm ăn nên cũng không ngăn cản. Chỉ là, Lâm Kính Đình không biết đứa em trai khôn khéo có dã tâm đã nảy sinh ý đồ xấu với anh ta từ lâu.
Di nương tam phòng trang điểm tương đối trẻ, đứng phía sau bà ta là một trai hai gái, trong đó có một cô gái còn ôm đứa bé đội mũ hổ trên đầu, đứa bé khoảng hai ba tuổi, đôi mắt to tròn đen bóng, cực kỳ đáng yêu. Một nam một nữ kia hẳn là con trai Lâm Kính Tông của di nương tam phòng và thê tử của anh ta, còn cô gái ôm đứa bé là Lâm Liên không sai vào đâu được. Chị ta gả đến một gia đình giàu có làm thϊếp, ban đầu bị chính thê khi dễ, sau sinh được một đứa con trai bụ bẫm, mẹ quý nhờ con, bây giờ ở nhà chồng không ai dám chọc chị ta cả.
An phận nhất là tứ phòng, tính cách của di nương tứ phòng rất tốt, tính tình ôn hoà, không tranh không đoạt, dưới gối có một trai hai gái, Lâm Kính Hoà chính là người đi du học cùng Lâm Vãn, còn hai cô gái còn lại, Lâm Nhược và Lâm Thiến đều chưa lấy chồng.
Lúc các di nương nói chuyện, Lâm Tập Tập không thể chen miệng vào, nhưng em út Lâm Thiến lại cười hì hì nói chuyện với cô: “Chị ba, chiều nay bọn em có thể tìm chị chơi không? Chị đi du học có mang đồ gì thú vị về không vậy?”
Lâm Tập Tập tuỳ tiện gật đầu đồng ý: “Có thể.”
Đối với việc cô dễ dàng đồng ý thỉnh cầu của em gái, các chị em khác đều cảm thấy bất ngờ, giống như bọn họ không thân thiết lắm vậy, từ từ, tính tình Lâm tiểu thư vốn rất kém, lại được nuông chiều quá mức, khẳng định là không hợp tính với các chị em đi?
Nghĩ đến đây, Lâm Tập Tập có hơi ảo não vì mình đồng ý quá nhanh, diễn không tốt rồi, có chút đổ vỡ hình tượng.
Mấy di nương lại bắt đầu bình phẩm về cách ăn mặc của Lâm Tập Tập, di nương tam phòng cười nói: “Vẫn là mau chóng thay bộ quần áo giả trai này ra đi, nếu để người ngoài nhìn thấy, sau này làm sao mà gả chồng được.”
Ngay sau đó nghe thấy lão phu nhân nói: “Nhị muội muội nói rất đúng, quần áo của nó ta nhìn thấy cũng đau đầu, đợi lát lữa ăn cơm trưa xong thì thay ra nhanh đi, trước đó ta đã bảo sư phó của Tập Xuân Đường may mấy bộ quần áo mới, vừa hay có thể mặc.”
Các di nương nghe xong lại khen ngợi một phen.
Lâm Tập Tập không thích trở thành đối tượng cho mọi người bình phẩm từ đầu đến chân, vì thế mới tung đòn sát thủ, quay đầu làm nũng với lão phu nhân: “Mẹ, con đói rồi…”
Lão phu nhân lập tức đau lòng, vội vàng gọi quản gia: “Cơm trưa đã chuẩn bị xong chưa? Xong rồi thì đi ăn thôi.”
Lão quản gia nói: “Đã chuẩn bị xong.”
Giờ đây lão phu nhân mới đứng dậy, dẫm lên đôi chân nhỏ nhòn nhọn, bước từng bước đến nắm tay Lâm Tập Tập: “Đi thôi, chúng ta đến phòng ăn ăn cơm.”
Những người khác thấy lão phu nhân đứng dậy thì cũng lục tục đứng lên, theo sau bọn họ rời khỏi đại sảnh, có điều sau khi ra khỏi phòng khách, mọi người nhanh chóng tản đi, Lâm Tập Tập mới biết thì ra bọn họ không ăn cơm cùng nhau.
Cuối cùng, chỉ có gia đình bọn họ, bốn người lão phu nhân, Lâm Kính Đình, thê tử Lý Ngọc của Lâm Kính Đình và Lâm Tập Tập đến sảnh phụ ăn cơm.
Vợ của Lâm Kính Đình có ngoại hình bình thường, có chút ngọt ngào, không thích nói nhiều, lịch sự nhã nhặn, không tranh sự đời, thế nhưng bối cảnh gia đình lại rất có địa vị, nàng ấy là con gái thứ của tuần phủ đương nhiệm tại Giang Tô, Lý Điền Dã, dòng dõi quan lớn, lúc trước Lâm Kính Đình phải mời bà mối tốt nhất ở Tô Thành, năm lần bảy lượt tới cửa cầu thân mới lấy được.
Kể từ khi leo lên được cành cao này, việc làm ăn của Lâm Kính Đình càng thêm phát đạt, mới đầu anh ta còn có thể làm bộ làm tịch vợ chồng hoà thuận với thê tử, ân ái có thừa. Có điều sau hai năm mà bụng thê tử vẫn không có chút động tĩnh nào, anh ta liền ngồi không yên.
Ở xã hội cũ, tội bất hiếu có ba điều, mà không có con nối dõi là lớn nhất. Một đại gia đình nếu không có con thì sẽ đẩy hết trách nhiệm lên người nhà gái, cho rằng cái bụng của cô ta không biết cố gắng. Lâm Kính Đình cùng chung chăn gối với thê tử hai năm, vậy mà vẫn không hoài thai, trong lòng sốt ruột liền bắt đầu ra ngoài tìm nữ nhân, ngại thê tử có cha là tuần phủ nên anh ta không dám trắng trợn rước vào trong nhà, thế nhưng thϊếp ở bên ngoài thì lại thu hết người này đến người khác, dù sao thì anh không thiếu tiền, bao nhiêu cũng nuôi nổi.
Qua mấy năm, tình nhân có không ít, ấy vậy mà vẫn không có con, dần dà, Lâm Kính Đình bắt đầu hoài nghi chính anh ta có vấn đề, nghi là nghi vậy thôi chứ có đánh chết anh ta cũng không chịu đối mắt với hiện thực.
Lão phu nhân kéo Lâm Tập Tập đến ngồi cùng, Lâm Kính Đình và Lý Ngọc ngồi đối diện, nếu theo quy củ, con dâu không thể ngồi ăn cùng bọn họ mà phải đứng một bên hầu hạ lão phu nhân, chỉ là đứa con dâu này là tiểu thư nhà quan, không dám dùng quá nhiều quy củ.
Tuy chỉ có bốn người ăn nhưng trên bàn bày đến tám món hai canh, vô cùng phong phú.
Thịt cua hấp đầu sư tử, đậu hũ gạch cua, cá quất sóc, tôm hấp bóc vỏ… Lâm Tập Tập nhìn đến chảy nước miếng ròng ròng.
Từ khi xuyên đến đây phải chịu dày vò cả một đoạn đường, đây là lần đầu tiên cô được ăn đồ ăn Trung Quốc, còn là món ăn đặc sản chính thống vùng này, mỹ thực ập vào đầu, cô chỉ có thể mở to cái bụng ăn không ngừng, ăn đến nỗi suýt nữa thì no chết.
Sau khi ăn trưa xong, lão phu nhân bảo Lâm Tập Tập đỡ bà về phòng, hai người nói chuyện riêng một hồi, chỉ đơn giản hỏi cô có phải chịu khổ hay không, rồi lại mắng thiếu gia Bạch gia kia là không ra gì, lão phu nhân còn oán hận khẩu âm nói chuyện của cô trở nên rất kỳ lạ, lải nhải một lúc lâu, mãi cho đến khi cô mệt mỏi muốn ngủ trưa mới lưu luyến để Lâm Tập Tập rời đi.
Trạch viện lớn như vậy, Lâm Tập Tập hiển nhiên là không phân biệt được đường đi, may mà có Thuý Bình vẫn luôn đi theo bên cạnh, sau khi ra khỏi viện của lão phu nhân, Lâm Tập Tập ra hiệu cho Thuý Bình đi trước dẫn đường, Thuý Bình tuy cảm thấy kỳ quái nhưng biết rõ vị tổ tông này từ trước đến nay đều vui giận thất thường, cũng không dám chậm trễ, đi nhanh hai bước lên phía trước dẫn đường.
Ánh mắt trời mùa thu rất nhu hoà, xuyên qua khe hở bóng cây, chiếu xuống điểm điểm sắc vàng trên mặt đất, Lâm Tập Tập đi theo Thuý Bình vòng qua một đình viện nhỏ, lại đi qua một hành lang gấp khúc mới đến Thính Vũ Viện nơi Lâm Tập Tập ở, viện rất rộng lớn, giống như một căn biệt thự nhỏ.
Một cô gái nhỏ ở trong một toà viện lớn như vậy thực quá xa xỉ, Lâm Tập Tập cảm khái rồi lại nghĩ đến, nếu như Lâm Kính Đình bại thì những ngày tháng xa hoa cuồng ngạo cũng sẽ kết thúc.
Lâm Tập Tập ra ra vào vào tham quan phòng ở khắp nơi khiến bọn người hầu cảm thấy hiếm lạ, Thuý Liễu vốn đang định thu dọn hành lý, trông thấy bộ dạng này của cô thì không nhịn được mà hỏi: “Tiểu thư đang nhìn gì vậy?”
Lâm Tập Tập bình tĩnh đáp: “Hai năm không ở đây rồi, ta rất nhớ từng tấc đất ở đây.”
Thuý Bình cười khẽ, nói: “Mỗi một tấc đất ở đây cũng nhớ tiểu thư lắm.”
Lâm Tập Tập tủm tỉm gật đầu, tiểu nha đầu này rất biết nói lời hay.