Xin Chào, Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi?

Chương 75

Phòng ngủ dành cho khách được cách âm tốt, Hoắc Tư Hàm cẩn thận cầm dao, lần lượt cắt ba cục đen thui có sắc độ khác nhau trong đĩa sứ phía trước.

Tuy rằng dáng vẻ bên ngoài đã bị chiên đến cháy khét, nhưng rất thần kỳ, trứng gà bên trong vẫn còn trạng thái lòng đào, vàng óng ánh, rất mê người.

Dáng vẻ sau khi cắt ra đẹp hơn rất nhiều, Hoắc Tư Hàm cảm giác bản thân mình đã lấy được vài phần mặt mũi.

Cô cẩn thận chụp đặc tả từng quả trứng, gửi tới một nhóm nhỏ ba người.

[ Thỉnh thoảng cảm thấy bản thân mình có chút dư thừa: Nhìn nè! Lúc cắt ra cũng không tệ lắm, không hề hoàn toàn thất bại! ]

[ Thỉnh thoảng cảm thấy bản thân mình có chút dư thừa: Cảm giác giống như đá ngọc thô nha, he he. ]

Sau đó cô lựa chọn ăn cơm với một bộ phim, bắt đầu dùng muỗng moi trứng và nhân thịt trong quả mìn chiên ra.

40 phút sau, phát sóng xong một tập, Hoắc Tư Hàm ăn xong trứng còn chưa đã thèm, thuận tay cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, phát hiện trong nhóm nhỏ thế nhưng không hề có động tĩnh gì.

Không ai trả lời cô hết.

Hoắc Tư Hàm lập tức cảnh giác.

Hai người kia sẽ không nhân lúc mình không chú ý, trộm chuồn ra đi ăn bữa tiệc lớn đi?!

Càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng, Hoắc Tư Hàm nhanh chóng quyết định đứng dậy, mở cửa phòng, nhìn khắp nơi trong phòng khách.

Phòng khách đèn đuốc sáng trưng, không có bóng người.

Hai đôi giày nam vẫn được đặt ở chỗ huyền quan.

Hoắc Tư Hàm thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời nhịn không được mà tò mò.

Hai người kia chạy đi đâu rồi?

Ngôi nhà có bốn phòng ngủ và hai sảnh rộng rãi, nhưng nếu như tìm từng gian một thì cũng nhanh thôi.

Cửa trong phòng ngủ chính mở toang, bên trong không có người, nhà vệ sinh cũng không có ai......

Khi đi ngang qua nhà bếp vẫn còn tàn lưu lại mùi khét, Hoắc Tư Hàm đột nhiên nhớ tới, anh Tri Tri nói rằng ảnh đi tập thể dục.

Đúng rồi, phòng tập thể dục.

Đi đến cửa phòng tập, Hoắc Tư Hàm chẳng hiểu sao lại có chút khẩn trương không giải thích được.

Cửa phòng đóng chặt.

Cô nghiêng tai lắng nghe, bên trong mơ hồ truyền đến tiếng nhạc.

Cái phòng này tại sao lại cách âm tốt như vậy chứ?

Đáng giận, KTV cũng không đến mức như thế.

Do dự một lát, Hoắc Tư Hàm thấp thỏm đưa tay ra gõ cửa.

Vài giây sau, có tiếng bước chân truyền đến, khoá cửa truyền đến một tiếng cạch, sau đó có người mạnh mẽ xoay tay nắm cửa.

Phía sau cửa lộ ra đầu của Hoắc Nhiên, cái trán thấm mồ hôi, áo thun bị mồ hôi ướt nhẹp, một dáng vẻ mới vừa vận động xong.

"Sao vậy? Ăn xong trứng rồi à?"

Hoắc Nhiên nhướn mày nhìn cô.

Hoắc Tư Hàm có chút cảnh giác liếc mắt đánh giá hắn, "Tập thể dục thì tập thể dục thôi, anh khóa cửa làm gì?"

"Chớ không lẽ chờ em lẻn vào rồi chụp những tấm ảnh xấu xí sao?" Hoắc Nhiên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Khi nào em mới định xóa cái tấm ảnh chụp lén anh lúc nâng tạ đây?"

"......" Hoắc Tư Hàm chột dạ dời tầm mắt, "Mặc kệ anh."

Tiếng nhạc êm dịu quanh quẩn trong phòng gym phía sau hắn.

Đào Tri Việt đặt con lăng massage xuống, đứng dậy khỏi thảm, sắc mặt có chút ửng hồng, như thể cơ chân của cậu vừa mới thả lỏng sau khi tập thể dục vậy.

"Ăn xong rồi sao?" Cậu bình phục hô hấp, "Vừa rồi không nghe thấy âm thanh tin nhắn, sau khi cắt ra thoạt nhìn ăn rất ngon."

Hoắc Tư Hàm lập tức cảm thấy xấu hổ.

"Ăn cũng no, em còn phát hiện một bộ phim truyền hình rất hay. Lần sau nhất định em sẽ làm ra món trứng thịt bò Scotland, đến lúc đó lại mời anh ăn!"

Đào Tri Việt hơi hơi mỉm cười: "Được."

Hoắc Nhiên dựa vào cửa khoanh tay lại, dùng ánh mắt khiển trách cô: "Em thì ăn no, mà anh vẫn còn đang đói bụng đây."

Hoắc Tư Hàm có chút xấu hổ: "Muốn em gọi cho anh một phần cơm không?"

"Không cần, tụi anh xuống lầu tắm rửa, sau đó đi ra ngoài ăn cơm, em ngủ sớm một chút đi."

Hoắc Nhiên quay đầu liếc mắt nhìn Đào Tri Việt, bắt đầu đi ra ngoài với vẻ mặt vô cùng tự nhiên.

Đào Tri Việt như là nở nụ cười một chút, lại nhanh chóng thu liễm biểu tình, dặn dò: "Tào phớ caramel trong tủ lạnh, buổi tối nhớ ăn."

Hoắc Tư Hàm gật đầu đồng ý, thành thành thật thật nhìn bọn họ đi ra ngoài.

Chờ sau khi hai người rời đi, cô đứng tại chỗ cân nhắc nửa ngày, luôn cảm thấy cứ có cái chỗ nào đó không đúng.

Sau khi trầm tư một lúc lâu, vẫn là không nghĩ ra được, Hoắc Tư Hàm từ bỏ, đến tủ lạnh tìm tào phớ caramel lạnh, vui sướиɠ về phòng, tiếp tục xem phim.

Thang máy từ từ đi xuống, một mảnh an tĩnh.

Trong không gian nhỏ hẹp, Đào Tri Việt và Hoắc Nhiên nhìn nhau, họ đều nhìn thấy ý cười trong mắt đối phương.

"Bây giờ em tin rồi, anh thực sự rất hiểu em ấy."

Đào Tri Việt tâm phục khẩu phục.

"Lần sau em có thể trực tiếp tin tưởng tôi." Hoắc Nhiên định liệu trước nói, "Con bé nhất định cảm thấy mình không thất bại, một hai phải ăn, lại còn phải tìm một video để vừa xem vừa ăn, ít nhất cũng phải mất nửa tiếng."

Đào Tri Việt nhớ lại hơn nửa tiếng trước, cảm thấy hơi xấu hổ: "Vậy em không cần phải khẩn trương......"

"Khẩn trương cũng rất tốt."

Hắn phát ra một tiếng cảm thán không rõ ý vị, đinh một tiếng, thang máy dừng lại ở tầng 15.

"Thật sự phải đi về tắm rửa sao?" Đào Tri Việt có chút kinh ngạc, "Hay là muốn xuống dưới nhà ăn cơm trước, bây giờ thời tiết còn nóng, trở về đỡ phải tắm rửa."

Hoắc Nhiên lấy chìa khóa từ trong túi ra, ngọn tóc rơi xuống che lại đôi mắt, mồ hôi nóng rực chảy ròng ròng trên cổ.

Răng cưa trên chìa khóa ăn khớp với ổ khóa, tạo ra chuyển động quay của bánh răng, thu lại lưỡi khóa.

Hắn đẩy cửa ra.

"Tập thể dục xong, đương nhiên là phải tắm rửa trước."

Đèn kích hoạt bằng giọng nói trong hành lang vụt tắt, cánh cửa gỗ cứng một lần nữa khép lại, tắt nguồn ánh sáng trong phòng.

Những bông hồng đỏ trên bàn cà phê vẫn đang nở, tỏa ra hương thơm thoang thoảng.

Trong đêm dài đen nhánh, một cánh hoa lặng yên rơi xuống.

Sau khi tỉnh ngủ vào ngày hôm sau, tác dụng của việc tập thể dục quá sức đã lộ rõ vô cùng, đứng mũi chịu sào chính là eo đau lưng đau.

Đào Tri Việt thiếu chút nữa là muốn xin nghỉ, tư tưởng đấu tranh thật lâu mới giãy giụa rời khỏi giường một cách phi thường.

Cậu mang theo một cái gối đến công ty, lót trên lưng ghế, sau đó mới chậm rãi hạ lưng xuống.

Quan Vũ Đông ló đầu ra từ sau máy tính, tò mò nhìn qua: "Cậu bị thương sao?"

Đào Tri Việt cân nhắc một chút, mặt không đổi sắc nói: "Cũng gần như vậy, có hơi vận động quá độ."

"Cậu lại đến phòng tập thể thao à?"

"Ừm, học động tác mới, gập bụng ngược, so với chống đỡ cứng nhắc còn mệt hơn."

"Cậu bạn tốt, đó là danh từ từ thế giới khác." Quan Vũ Đông rất là kính nể, "Tôi ngay cả gập bụng cũng quá sức rồi."

Hắn nhìn chằm chằm vào hình dáng sườn mặt của Đào Tri Việt rồi tư trong chốc lát: "Thế nhưng hiệu quả rất tốt, Đào Đào cậu thật sự gầy!"

"Hy vọng bước tiếp theo có thể luyện ra một chút cơ bụng."

Đào Tri Việt vốn dĩ muốn cười, kết quả cười lên thì sẽ tác động đến cơ bắp ở bụng, phút chốc cảm thấy vô cùng chua xót.

Vẻ mặt của cậu trong lúc nhất thời vô cùng xuất sắc, Quan Vũ Đông thấy thế an ủi: "Không sao đâu, tôi hiểu mà, mỗi lần tôi gập bụng trong đợt kiểm tra thể chất xong thì sang ngày hôm sau không dám cười một chút nào, vừa muốn cười vừa muốn khóc, giống như lúc này vậy."

Vừa nói, Quan Vũ Đông sinh động hình tượng làm ra bộ mặt dở khóc dở cười, hiệu quả thị giác khá là mãn nhãn.

Đào Tri Việt thật sự không kìm được, ôm bụng thống khổ cười trong chốc lát, sau đó quyết đoán giáng một cú đấm cho Hoắc Nhiên đang đi làm.

[ Đào: ('-')ノ)'-') ]

Hoắc Nhiên tâm thần lĩnh hội, ý đồ dùng biểu tượng cảm xúc để bán manh lăn lộn.

[ Tiểu Hoắc: Bán manh để qua ải.jpg]

[ Tiểu Hoắc: Gấu nhỏ cọ cọ.gif]

[ Đào: Tránh ra! ]

[ Đào: Tối nay em muốn ăn ếch xào. ]

[ Tiểu Hoắc: Ha ha ha ha ha ]

[ Tiểu Hoắc: Mặc dù không biết Ộp Ộp đã làm gì, nhưng mà tôi đã bắt đầu cười rồi. ]

Nhìn chằm chằm dòng ha ha ha chói mắt trên màn hình, Đào Tri Việt ngoài cười nhưng trong không cười nheo lại đôi mắt.

Mười hai tiếng đồng hồ sau, bạn học Hoắc Nhiên vui sướиɠ khi người gặp họa nghênh đón báo ứng của hắn.

Phòng mát xa tông màu ấm sáng sủa sạch sẽ, được thắp tinh dầu tươi mát, hòn non bộ trang trí trên tường có nước chảy róc rách, không khí nhàn nhã thích ý.

Hoắc Tư Hàm nằm nhoài trên giường mát xa, bên người là cô gái kỹ thuật viên cười dịu dàng xoa bóp cho cô.

Cô duỗi tay cầm lấy ly nước dưa hấu ướp lạnh trên bàn nhỏ, chỉ gái nhỏ rất săn sóc chờ cô uống xong, lại tiếp tục ấn.

"Ếch xào ở tiệm đó ăn ngon thật, ăn với rau tía tô cùng rất ngon." Hoắc Tư Hàm thỏa mãn mà rung đùi đắc ý, "Nhưng mà chắc chắc sẽ không ngon bằng anh Tri Tri làm, tiếc là hôm nay không tiện để nấu ăn."

Cô quay đầu nhìn Đào Tri Việt ở bên trái, quan tâm nói: "Có cảm thấy đỡ hơn chút nào không? Mỗi lần em vận động nhiều mà bị đau ở lưng thì sẽ đến mát xa, sẽ tốt hơn rất nhiều!"

Đào Tri Việt gật đầu, ít nhất cuối cùng cậu cũng có thể cười.

"Lưng dường như cũng không đau nhiều như vậy, eo đau cũng đỡ hơn một chút."

"Vậy là tốt rồi! Lần sau tập thể dục phải chú ý nha, nhưng mà hiểu thì hiểu như thế, có đôi khi em cũng sẽ không cẩn thận mà vận động quá mức." Hoắc Tư Hàm cảm khái nói, "Trách chính là huấn luyện viên cá nhân quá đẹp trai, mỗi lần đến em lại giống như tiêm máu gà, đặc biệt phấn khởi, nhưng mà đổi huấn luyện viên khác thì em lại luyến tiếc......"

"Thật sao? Đẹp trai bao nhiêu, cho anh xem với."

"Siêu đẹp trai luôn á!! Ôi, cơ bắp kia, màu da kia...... Em có hình nè, chờ chút em lấy ra cho coi!"

Hoắc Tư Hàm một bên mở hình lên, một bên dùng ánh mắt giảo hoạt nhìn Hoắc Nhiên phía bên phải.

"Anh, anh sẽ không tức giận đúng không?"

Hoắc Nhiên dùng ánh mắt phức tạp trừng mắt nhìn cô một cái, sau đó lại dúi đầu vào chiếc gối vòng tròn khoét rỗng chính giữa, giống như một con đà điểu.

Trong số ba vị khách hàng ở đây, người duy nhất tỏ ra không mấy vui vẻ chính là Hoắc Nhiên.

Cô gái kỹ thuật viên xoa bóp cho hắn có chút đắn đo không chuẩn, lễ phép hỏi: "Ngài cảm thấy lực độ này có thích hợp không? Hoặc là có chỗ nào ấn không đúng chỗ không?"

Đào Tri Việt giành trả lời trước: "Nhất định là quá nhẹ, có thể nặng hơn một chút."

Hoắc Nhiên mới vừa ngẩng đầu lên, nghe nói thế, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là vùi đầu trở về.

"Được." Cô gái kỹ thuật viên lập tức theo lời tăng thêm lực đạo.

Hoắc Tư Hàm cảm thấy thật buồn cười: "Sao anh lại không nói lời nào hết vậy, lần đầu tiên thấy anh đi mát xa, rất có ý nghĩa kỷ niệm nha, mau ngẩng đầu nói chuyện với tụi em đi."

"Em nghĩ xem, không phải anh đang chôn đầu dưới gối cười đó chứ."

Đào Tri Việt nghiêm túc nói: "Sẽ không đâu, bây giờ anh ấy đã không sợ nhột, chắc chắn sẽ không cười, đúng không?"

Sau khi trầm mặt một lúc lâu, trong gối đầu truyền ra một âm thanh kiên cường: "Đúng vậy."

"Ấn phía dưới có vẻ được rồi, lật người lại ấn cho anh ấy đi."

Cô gái kỹ thuật viên dường như đã nhận ra gợn sóng bình tĩnh phía dưới, mỉm cười nói: "Được."

Hoắc Nhiên ngửa mặt lên đã không có gối đầu yểm hộ, ánh mắt chặt chẽ dán chặt vào đèn trên trần nhà, biểu tình thay đổi thất thường, vô cùng nỗ lực mà làm ra dáng vẻ không sợ nhột.

Trong phòng thoáng chốc tràn ngập không khí sung sướиɠ.

Đại khái là yên lặng nhớ lại báo cáo kinh doanh khó khăn mấy lần, Hoắc Nhiên cuối cùng cũng bình tĩnh một chút, có thể miễn cưỡng nói ra mấy câu.

"Hoắc Tư Hàm, ra đây chơi lâu như vậy, khi nào thì em mới chuẩn bị về nhà?"

"Anh vậy mà đuổi em đi!"

"Ai biểu em nói buổi tối tới mát xa."

"Hở, không phải anh không sợ nhột sao?"

"......"

"Nhưng mà, lại nói tiếp, em cũng nên trở về rồi, em nhớ khu vườn của mình quá, hai tháng rồi không thấy chúng nó. Em đã trồng rất nhiều loại hoa thược dược! Bây giờ chắc đã nở hoa rồi, vô cùng cùng đẹp luôn."

Hoắc Tư Hàm đột nhiên nghĩ tới cái gì: "Nếu không thì thứ sáu hoặc cuối tuần này em về! Anh Tri Tri có muốn cùng nhau về Yến Bình không? Có thể tới nhà chơi, hơn nữa có rất nhiều nhà hàng ngon em muốn dẫn anh đi!"

Hoắc Nhiên khinh thường nói: "Cần em dẫn chắc."

"Anh làm gì!! Có phải lực đạo còn chưa đủ không, chị ơi lại nhấn mạnh thêm cho ảnh một chút!"

"...... Như vậy đi, không bằng chúng ta cùng nhau cạo gió?"

"Em nằm mơ! Đến kiếp sau anh cũng không cạo gió!!"

"Được, phiền chị bây giờ đổi dịch vụ một chút, không ấn nữa, đổi thành cạo gió."

"???Cô đừng có tới đây a!!"

Đào Tri Việt lại cười đến mức eo bắt đầu đau.

Cuộc hành trình mát xa ồn ào nhốn nháo kết thúc, trên đường về nhà, Hoắc Nhiên như trút được gánh nặng.

Hoắc Tư Hàm gọi điện thoại với chị em tốt, thanh âm ríu rít truyền ra xa, hai người đi ở phía sau, để gió thổi phớt qua trên thân thể thả lỏng.

Vẻ mặt Đào Tri Việt bình tĩnh: "Lần sau còn cười không?"

Người bên cạnh trịnh trọng lắc đầu: "Tôi sai rồi."

"Cuối cùng cũng có thể tiễn vị tổ tông này đi rồi." Hoắc Nhiên nhìn chằm chằm vào bóng lưng của đầu sỏ gây tội như suy tư gì, "Huấn luyện viên của con bé đẹp trai không?"

"Đương nhiên là đẹp......"

Đào Tri Việt cân nhắc một lát, trong tầm mắt cảnh giác của Hoắc Nhiên, cậu chuyển biến ngay: "Nhưng không phù hợp với thẩm mỹ của em, cho nên, cũng bình thường thôi."

"May mà em cảm thấy bình thường, nếu không thiếu chút nữa là Hoắc Tư Hàm phải mất đi tấm thẻ ngân hàng của mình rồi."

Nghe vậy, khóe miệng Đào Tri Việt nhếch lên, ánh mắt cười cong cong đựng đầy ánh trăng.

"Thế nhưng con bé đã đưa ra một ý kiến rất có giá trị. Cuối tuần cùng nhau đến Yến Bình đi, sẵn tiện đưa con bé về luôn."

"Tôi muốn mang em về nhà."

- -----------------------------------------------

Editor kiểu: Ủa rồi làm chưa!!!! Hoang mang - ing