Xin Chào, Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi?

Chương 59

Bầu không khí quỷ dị đình trệ vài giây, chìa khóa leng keng leng keng lay động trong gió.

Ngẩng đầu nhìn hai vị khách hàng cao hơn mình không ít, chị gái môi giới nắm chắc chìa khóa, bình tĩnh nói: "Chào hai vị Đào tiên sinh, hôm nay tôi là người môi giới dẫn hai anh đi xem nhà, gọi tôi Tiểu Tôn là được."

Sau đó cô nhìn thấy vị Đào tiên sinh thấp hơn người kia một chút mỉm cười với cô, ngữ khí ôn hòa: "Được, hôm nay làm phiền cô rồi."

Một vị "Đào tiên sinh" khác tiếp tục gật đầu, không nói một lời.

Tiểu Tôn hiểu ra, đây hẳn là hai anh em, hơn nữa còn là một tổ hợp kinh điển của tính tình tốt và không vui vẻ gì.

Rất có cá tính, hơn nữa cho dù mang kính râm cũng rất đẹp mắt.

Tiểu Tôn bình tĩnh lại dần dần tiến vào trạng thái làm việc, nở nụ cười lễ phép tiêu chuẩn: "Hai vị muốn xem căn hộ nào trước? Hay là chúng ta xem nó theo số tòa nhà và số tầng."

"Ngoại trừ hai căn nhà mà hai vị đã xem trên trang web hôm qua, chúng tôi vẫn còn vài ngôi nhà mà chưa có thời gian đưa lên trên hệ thống, anh có muốn xem trước một chút không?"

"Đào tiên sinh" không vui vẻ đang muốn gật đầu, Đào tiên sinh tính tình tốt liền mỉm cười nói: "Nếu là nhà tốt thì có thể xem, tương đối giống nhau thì không cần, như vậy sẽ tiết kiệm thời gian."

"Trước tiên xem năm căn hộ mà tôi đã khoanh đưa cho cô, hiện tại vừa lúc có ánh sáng mặt trời, tôi muốn xem ánh sáng trong phòng một chút, nếu như không vừa ý thì sẽ đi xem những căn khác."

"Chúng tôi không vội, nếu thích hợp thì quyết định luôn, nếu không đúng sự thật có thể xem các tiểu khu khác."

Khi tìm người môi giới để xem nhà, thường họ sẽ dẫn đi xem mấy căn nhà lâu ngày không cho thuê, hoặc là mấy căn có ánh sáng kém, bài trí và trang hoàng không tốt, khả năng cao là người ta cảm thấy không ở được.

Sau đó lại dẫn đi xem những căn nhà có tổng thể ổn, rồi có cảm giác sáng sủa, rồi nói linh ta linh tinh là "Đồng nghiệp vừa dẫn khách hàng đi xem qua, có khả năng sẽ sớm ký hợp đồng" "Căn này là tốt nhất trong tiểu khu, nhìn rất thoải mái", rất nhiều khách hàng sẽ nhất thời choáng ngợp, lại không dám do dự, lập tức quyết định muốn thuê.

Đào Tri Việt là nhân sĩ thuê nhà thâm niên, đã am hiểu sâu về việc này.

Tiểu Tôn sửng sốt một chút, thu lại lời vốn dĩ muốn nói, vừa dẫn họ vào trong, vừa giới thiệu các cơ sở khác trong tiểu khu.

"Tốt, chúng ta hãy đi xem căn nhà có cửa sổ kính sát đất bốn mặt mà anh đã chọn trước. Là phòng 1901 trong tòa nhà số 5, có một dãy phòng nhà do anh lựa trên tầng 15 của cùng tòa nhà, chốc lát có thể xem sau."

"Tòa nhà này rất gần điểm thu tiền chuyển phát nhanh, bên cạnh điểm thu tiền còn có một siêu thị nhỏ, nếu lâm thời cần mua đồ thì sẽ rất tiện......"

Nghe Tiểu Tôn giới thiệu, Đào Tri Việt ngẫu nhiên sẽ hỏi mấy vấn đề, Hoắc Nhiên ở một bên trước sau nện bước mạnh mẽ, mặt vô biểu tình.

Đào Tri Việt ngắm hắn vài lần, cảm thấy thật buồn cười, nhịn không được dùng khuỷu tay chọt chọt hắn: "Sao anh vẫn luôn không nói chuyện thế?"

Hoắc Nhiên lập tức quay đầu, tiến đến bên tai cậu nhỏ giọng nói: "Vệ sĩ chính là như vậy, trầm mặc ít lời, nhưng thoạt nhìn rất có cảm giác an toàn."

"Hơn nữa nếu như thật sự người môi giới xem qua nhiều tin tức, tôi vừa nói chuyện sẽ bị nhận ra ngày, cho nên muốn đảm bảo an toàn một chút, thận trọng từ lời nói đến việc làm."

"......" Đào Tri Việt không lưu tình chút nào chọc thủng hắn, "Không cần tìm cớ, anh chính là cảm thấy giả bộ làm vệ sĩ chơi thật vui thôi."

Hoắc Nhiên không căng làm gì, cười một chút, lại ho khan một tiếng, nhanh chóng nghiêm mặt lại: "Ông chủ thật sáng suốt."

Chờ Tiểu Tôn nhấn nút thang máy, lúc quay đầu mời bọn họ tiến vào thì vẫn thấy "Đào tiên sinh" vô cùng ổn định mà duy trì không vui vẻ như cũ.

Có một người em trai khôn khéo và cơ trí, thật là bớt lo mà.

Tiểu Tôn ở trong lòng trộm cảm thán.

Dưới cái nhìn chăm chú của hai ngọn núi nhỏ phía sau, Tiểu Tôn đã dần dần thích nghi với loại không khí thần bí này, cô nhấn mật mã khóa cửa vái cái rồi mở cửa ra.

Ánh sáng mặt trời ngay lập tức tràn vào căn phòng, tạo thành một sự đối lập rõ nét với hành làng khép kín hơi mờ.

"Vì toàn bộ căn nhà đều là cửa sổ sát đất, cho nên lấy ánh sáng và thông gió vô cùng tốt, trang hoàng cũng rất được, tất cả đều là đồ gỗ mới tinh, trước đây chưa từng có ai ở."

"Gia đình chủ nhà đã đi nước ngoài, vốn dĩ là muốn bán đi, nhưng do diện tích lớn, báo giá tương đối cao, thời gian gần đây kinh tế suy thoái nên lâu nay không có động tĩnh gì, cho nên mới tính toán đem cho thuê, đương nhiên, tiền thuê cũng sẽ hơi đắt một chút......"

Tiểu Tôn bổ sung vô cùng thuần thục: "Nhưng mà ngày hôm qua mới có tin tức, thành phố mới cách nơi này mười phút lộ trình sẽ được phát triển, tương lai sẽ là trung tâm thứ hai của thành phố Tấn Bắc, có khả năng tòa thị chính sẽ phải dọn qua, trong tương lai vị trí địa lý của tiểu khu sẽ đặc biệt tốt, yên tĩnh giữa ồn ào."

"Hiện tại tin tức về tiền thuê nhà và giá nhà vẫn chưa được công bố, có khả năng sau một thời gian sẽ tăng mạnh. Nếu hai vị có ý định, hai vị có thể ký hợp đồng thuê nhà dài hạn trong vài năm, thuộc về giá nhặt của hời, tương đối có lời."

Cô nói xong thì nhìn thấy hai vị Đào tiên sinh đều đồng dạng cứng đờ.

"Sao vậy?" Tiểu Tôn hiếu kỳ hỏi, "Có vấn đề gì sao?"

"Không có gì, lần đầu nghe nghe tin tức này nên tôi có hơi ngạc nhiên." Đào Tri Việt nghiêm mặt nói, "Chúng ta đi nhìn xung quanh đi."

"Được, hai vị cứ từ từ xem, vừa lúc tôi ra ngoài gọi điện thoại, đồng nghiệp tìm tôi có chút việc."

Căn nhà này có bốn phòng hai sảnh, diện tích gần hai trăm mét vuông, cho nên Đào Tri Việt cũng không phải là chọn cho mình, suy xét đến yên cầu làm việc của Hoắc Nhiên, cậu cảm thấy một căn nhà có diện tích như thế này sẽ thích hợp cho hắn ở và làm việc.

Đào Tri Việt tùy tiện chọn một căn phòng vào tham quan, vệ sĩ Hoắc Nhiên nhắm mắt theo đuôi mà đi theo phía sau cậu.

Né tránh Tiểu Tôn, Đào Tri Việt quay đầu bát quái nói: "Toà thị chính thật sự muốn chuyển đi sao?"

"Tôi không nghe nói gì." Hoắc Nhiên lắc đầu, "Thị trưởng hẳn là cũng không nghe nói."

"...... Một lần nữa em lại có hiểu biết mới về kỹ năng ngôn ngữ của người môi giới."

Đào Tri Việt cảm thán từ đáy lòng: "Trung tâm thứ hai của thành phố, toà thị chính, yên tĩnh giữa ồn ào, nhặt của hời...... Thiếu chút nữa em đã động lòng."

"Cho nên tôi nói phải thận trọng từ lời nói đến việc làm." Hoắc Nhiên đắc ý nói, "Tiểu Tôn nhất định đã xem qua tin tức."

"Cái đuôi của anh gần như dựng thẳng lên trời rồi." Đào Tri Việt vừa nói chuyện phiếm với hắn vừa quan sát khắp nơi, "Nhưng công bằng mà nói, ngôi nhà này trang hoàng thật sự có phẩm chất, thoạt nhìn rất thoải mái."

"Ừm, hẳn là mời thiết kế sư chuyên môn, trách không được chào giá cao."

"Anh thích không? Em cảm thấy rất thích hợp cho anh ở, nếu như có người đến ở tạm nhà anh thì cũng đủ dùng."

"Thích, nhưng tôi không cảm thấy lấy ánh sáng tốt được bao nhiêu." Hoắc Nhiên hoang mang nói, "Quả thật là cửa sổ sát đất, nhưng sao mà chỗ nào cũng tối om?"

Đào Tri Việt theo bản năng nói: "Thật ra em cũng cảm thấy......"

Tầm mắt tràn ngập mê mang của hai người quét một vòng, giao nhau trên không, sau đó mới nhìn thấy cặp kính râm cực lớn trên mặt đối phương.

Đào Tri Việt:......

Hoắc Nhiên:......

Sau một hồi đối diện không nói nên lời, Đào Tri Việt trước tiên cười thành tiếng, cậu quyết định đánh đòn phủ đầu: "Anh thật ngốc."

"Rõ ràng em đã đồng ý với tôi!" Hoắc Nhiên có lý do phản bác.

"Em không có, em chọc anh thôi."

"Vậy tôi đây cũng chọc em thôi."

"Không đúng, giọng điệu của anh nghiêm túc, quả thực là cửa sổ sát đất, nhưng mà sao chỗ nào cũng tối om...... Bởi vì anh đeo kính râm, ha ha ha ha ha ha."

"......" Hoắc Nhiên trong quẫn bách thay đổi ý nghĩ, "Nhân lúc Tiểu Tôn không ở đây, tôi tháo xuống nhìn xem."

Đào Tri Việt cảm thấy rất có lý, đưa tay cởi kính râm ra, định nhân cơ hội này tận hưởng ánh sáng rực rỡ từ cửa sổ sát đất của cả ngôi nhà.

"—— này cũng quá sáng rồi!!"

"Ông chủ ơi, tôi đau mắt quá."

Vì thế, hai người đã ở trong thế giới màu nước nấm chưa bao lâu lại trải qua một trận mù đột ngột khác.

Khi Tiểu Tôn kết thúc cuộc gọi ở hành lang, một lần nữa mở cửa trở vào nhà, cô phảng phất như nghe thấy tiếng nói chuyện và tiếng cười.

Nhưng khi cô bước đến căn phòng nơi phát ra âm thanh, những gì cô nhìn thấy là hai anh em đeo kính râm trầm mặc ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Tiểu Tôn một lần nữa cho rằng thính giác của mình xuất hiện ảo giác.

Cô nghi hoặc nhớ lại động tĩnh mình nghe được lúc nãy, thuận miệng hỏi: "Hai vị cảm thấy sao về căn nhà? Nếu như không thích hợp, chúng ta hãy đi xem căn tiếp theo."

Lần này, Đào tiên sinh tính tình tốt không nói gì, ngược lại là "Đào tiên sinh" không vui vẻ quay đầu lại, khẳng định: "Khá tốt, tôi rất vừa lòng."

Tiểu Tôn lần đầu tiên nghe "Đào tiên sinh" mở miệng nói chuyện, âm thanh rất có từ tính, mơ hồ có một chút quen tai.

Cô còn chưa kịp nghĩ nhiều, lại nghe thấy đối phương nhẹ nhàng bâng quơ mà ném xuống hai từ.

"Tôi mua."

Tiểu Tôn kinh ngạc mở to hai mắt ra nhìn.

...... Này nhất định là ảo giác.

Là một người môi giới nhà cửa vô cùng bình thường, Tiểu Tôn đã dành một ngày hôm nay vượt qua mộng ảo.

Sau khi cô gái trẻ xác nhận là mua hay thuê, "Đào tiên sinh" đưa cho cô một tấm danh thϊếp cho ghi số điện thoại, tỏ vẻ cô hãy liên hệ số điện thoại này để giải quyết việc mua nhà, bây giờ muốn đi xem căn nhà hai phòng một sảnh trong cùng một tòa nhà.

Hoa hồng khi bán nhà cao hơn rất nhiều so với cho thuê nhà, nhất là những căn nhà có diện tích lớn và tổng giá bán cao.

Cho nên mặc dù sự phát triển này nghe có vẻ thái quá, nhưng Tiểu Tôn vẫn cẩn thận nhận lấy tấm danh thϊếp, đưa hai vị Đào tiên sinh đến phòng 1502 ở dưới lầu, sau đó lại đi ra ngoài gọi điện thoại.

Mười phút sau, Tiểu Tôn mang vẻ mặt hoảng hốt trở lại phòng, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật rằng mình đã tình cờ gặp một người có tiền.

Nhưng mà tại sao "Đào tiên sinh" cứ như vậy mà ném chuyện mua nhà cho trợ lý, sau đó lại vô cùng nghiêm túc cùng em trai mình kiểm tra hợp đồng thuê nhà......?

Điều này nằm ngoại phạm vi lý giải của Tiểu Tôn.

Phòng 1502 là căn hộ hai phòng ngủ có bố trí vuông vắn, người chủ ủy thác cho người môi giới xử lý, phong cách trang hoàng rất thoải mái mới mẻ, đồ đạc vật dụng đầy đủ mọi thứ, thuộc trình độ có thể xách giỏ vào ở ngay.

Đào Tri Việt đi khắp nơi nhìn xung quanh, lại hỏi Tiểu Tôn một đống vấn đề, sau khi xác định không có tai họa ngầm thì lập tức quyết định ký hợp đồng, tranh thủ ngày mai là chủ nhật, trực tiếp chuyển nhà.

Hành lý của cậu vẫn luôn rất ít, nhưng từ sau khi ở bên nhau với Hoắc Nhiên, các loại đồ kỷ niệm đều bắt đầu tăng lên nhanh chóng, cũng may chỉ mới có một hai tháng, dọn qua cũng không mệt.

Hôm nay hạnh phúc nhân đôi, Tiểu Tôn đang đỏ mặt vì hưng phấn vội vàng nhờ đồng nghiệp mang hợp đồng tới, sau khi dưới sự kiểm tra vô cùng chấp nhất của Hoắc Nhiên, Đào Tri Việt ký tên bằng một nét bút, đưa ra bản photo chứng minh thư đã chuẩn bị từ sớm, chuyến tham quan nhà kéo dài hai tiếng đồng hồ đã kết thúc viên mãn.

Nhìn Tiểu Tôn vui sướиɠ ôm hợp đồng rời đi, Đào Tri Việt cảm khái nói: "Chúng ta nhất định là khách hàng mà người môi giới thích nhất...... Đặc biệt là anh."

Mặc dù đã quen với năng lực đồng tiền của Hoắc Nhiên, nhưng khi nghe đối phương nó muốn mua nhà với giọng điệu "Bữa sáng ăn trứng gà", Đào Tri Việt đã rất chua như một người làm công ăn lương bình thường, vô cùng chua.

Sự quan tâm của Hoắc Nhiên đối với phòng 1502 vượt xa so với phòng 1901, hắn đi loanh quanh khắp nơi, đánh giá mỗi một chi tiết trong nhà: "Sau này chúng ta sẽ là hàng xóm cùng sống chung một tòa nhà."

"Căn nhà này thoạt nhìn thật ấm áp, nhưng mà không có phòng làm việc, em có muốn dùng máy vi tính trong phòng không?"

Đào Tri Việt dựa vào cửa phòng suy nghĩ một chút: "Em chuẩn bị đổi phòng ngủ thứ hai thành phòng làm việc, mua một giá sách lớn và bàn, còn có ghế máy tính, để ngồi lên thoải mái một chút."

"Ý kiến hay, có thể dọn giường đi, sau đó kê hai bàn máy tính ở cạnh nhau, chúng ta có thể cùng nhau ngồi chơi game rồi."

"Nhà của anh lớn như vậy, sao lại chạy sang đây chơi game chứ?"

"Hàng xóm đương nhiên là nên đến thăm hỏi lẫn nhau rồi." Hoắc Nhiên đúng lý hợp tình, "Tôi đã xem ảnh người khác cải tạo lại bàn máy tính ở trên mạng, chức năng rất nhiều, còn có giá để đồ ăn vặt, chờ tôi chế hai cái đã."

"Không được, không cần đồ giá để đồ ăn vặt."

"Đừng lo, tôi cũng sẽ cống hiến một phòng ngủ, cải tạo nó thành phòng tập thể thao mini, để em có thể tập thể dục hàng ngày mà không cần ra khỏi tòa nhà."

Hoắc Nhiên từ phòng ngủ phụ đi ra, tiếp tục nghiêm túc đánh giá kế hoạch cải tạo phòng khách: "Phòng khách có không gian rất lớn, có thể lắp máy chiếu và ghế sô pha lười, thích hợp để buổi tối xem phim điện ảnh."

"Tôi cảm thấy ở đây cũng cần có một cái giá trưng bày, nếu không thì những thứ nhỏ mua trước kia chỉ có thể nằm rải rác, thoạt nhìn không có khí thế."

Đào Tri Việt đơn giản không hề xen mồm, chỉ mỉm cười nhìn hắn độc thoại.

Sau khi đưa ra những chỉ thị quan trọng về cách bố trí phòng ngủ và phòng khách, Hoắc Nhiên lại lết ra ban công.

Hai căn hộ tình cờ năm ở hai phía của tòa nhà này, cho nên từ cửa sổ trông ra, là phong cảnh hoàn toàn khác nhau.

Một bên là hướng của khu trung tâm sầm uất, bên kia là thành phố mới yên lặng trống trái, vừa lúc là hai cực của thế giới.

"Trên ban công đặt hai cái...... À, hai có có vẻ không vừa thì kê một cái ghế tựa đi, có thể ngồi ở đây phát ngốc rồi đọc sách."

Hoắc Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía xa, sau khi nhận ra rồi nói: "Tôi nhớ rõ vị trí kia là đất của TOD."

Đào Tri Việt đi qua đó, đứng bên cạnh hắn: "Anh cảm thấy từ đây có thể nhìn thấy cần trục trên công trường sao? Xem nó nâng đồ, em có thể xem một ngày."

"Chắc là có thể, tôi cũng thích xem." Hoắc Nhiên tràn đầy đồng cảm, "Kể từ khi xây dựng một tiểu khu bên cạnh trường đại học, cần trục hình tháp suốt ngày múa may cánh tay dài, tôi liên không có cách nào chuyên tâm đọc sách ở thư viên, xem một hồi, tầm mắt cứ vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ."

Đào Tri Việt quyết đoán nói: "Em muốn mua một cái ghế tựa, sau khi tan làm thì mỗi ngày ở đây giám sát công trường."

Hoắc Nhiên tưởng tượng cảnh tượng kia một chút, cười rộ lên: "Tôi có khả năng thỉnh thoảng sẽ chạy đến đó, bốn bỏ năm lên, em cũng là đang nhìn tôi rồi."

"Hơn nữa không riêng gì kiến trúc trên mặt đất, tàu điện ngầu cũng sẽ được xây dựng dưới lòng đất, tuyến số một sẽ kéo dài đến thành phố mới, sau này em có thể trực tiếp đến công ty của mình mà không cần chuyển tuyến, đến thành phố mới chơi cũng sẽ rất tiện."

Hoắc Nhiên bỗng nhiên phản ứng lại, "Không đúng, em bị chóng mặt nên không thể đi tàu điện ngầm được. Tôi nhớ sẽ có một tuyến xe buýt mới, có khả năng sẽ hơi chút chậm một chút."

Mặt trời gần trưa rất nóng, giống như có thể hòa tan hết chứng bệnh trầm tích.

Đào Tri Việt nhìn thành phố mới tràn đầy sức sống dưới cái nắng như thiêu đốt, nhẹ giọng nói: "Thật ra trên tàu điện ngầm em cũng không chóng mặt."

Hoắc Nhiên có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn cậu: "Đó là cái gì? Chứng sợ hãi giam cầm linh tinh sao?"

Đào Tri Việt lắc đầu, biểu tình rất bình tĩnh: "Em có một người bạn, xảy ra chuyện ngoài ý muốn trên tàu điện ngầm, cho nên đã để lại cho em một chút bóng ma tâm lý."

"Nhưng hiện tại xem ra đã khắc phục được rồi." Đào Tri Việt mỉm cười nhìn hắn, "Nhưng em vẫn không muốn ngồi tàu điện ngầm."

"Tại sao?" Hoắc Nhiên có một ý nghĩ kỳ quái, "Có phải vì xe buýt chạy tương đối chậm, như vậy có thể ở bên cạnh tôi lâu hơn không."

Đào Tri Việt trịnh trọng nói: "Có đôi khi em rất muốn cạy đầu anh ra, xem cấu tạo bên trong một chút."

Bầu không khí ủ dột vi diệu theo gió tiêu tán.

"Bởi vì em đã xem qua một bộ phim kinh dị, nam chính đi tàu điện ngầm đến một thế giới khác, vượt qua rất nhiều nguy cơ, có được một cuộc sống mới bình yên, kết quả khi đi tàu điện ngầm để đón vợ ở cuối phim, anh ta đã bị những con quái vật trồi lên khỏi tàu điện ngầm bắt đi."

"Bắt đi? Có phần tiếp theo không?"

"Không biết, em không nhớ rõ, vợ anh ta vẫn đứng ở địa điểm thỏa thuận chờ ảnh, nhưng anh ta cứ như vậy mà biến mất trong hư không, không có người phát hiện. Cho nên em không bao giờ muốn ngồi tàu điện ngầm, lỡ đâu em cũng bị bắt đi thì làm sao bây giờ."

"Không phải sợ, trong thế giới thực không có quái vật. Sau này chúng ta ít xem phim kinh dị, xem nhiều phim tinh cảm đi đi."

"Sau đó xem anh biểu diễn ngủ sao?"

"Ngày đó tôi chỉ ngủ có năm phút! Khẳng định chỉ có năm phút."

"37 phút, em tính thời gian rồi."

"...... Bữa trưa chúng ta ăn gì đây?"