Xin Chào, Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi?

Chương 47

Dưới sự hướng dẫn có tâm của Đào Tri Việt, Hoắc Nhiên cho quá nhiều dấm lại tiến hành nêm thêm đường để trung hòa.

Nêm xong rồi lại có cảm giác không đúng, hắn lại nêm thêm một đống gia vị linh tinh rối loạn để cứu lại.

Cuối cùng, Hoắc Nhiên trong video thấp thỏm cầm vá lên nếm một ngụm, biểu tình thay đổi vài giây rồi đưa ra một đánh giá mạnh mẽ tự tin.

"...... Ăn ngon!"

Đào Tri Việt xem toàn bộ quá trình nén cười ho khan một tiếng, làm bộ nghiêm túc tiến hành nhận xét.

"Màu sắc khá đẹp, em cũng cảm thấy hương vị không tồi. Lần đâu tiên anh làm một món ăn hơi phức tạp, làm được là rất giỏi rồi."

Hoắc Nhiên thở dài, đôi mắt trông mong nhìn món canh chua thịt bò ở phía bên kia video hiển nhiên là cảnh đẹp ý vui hơn.

Hắn nghĩ một đằng nói một nẻo: "Món này rất có ý nghĩa kỷ niệm, cho nên tôi quyết định ngày mai sẽ đóng gói một phần qua đưa cho em gái, không thể chỉ để một mình tôi nhấm nháp mỹ vị như vậy được, phải cùng nhau chia sẻ với mọi người."

Đào Tri Việt theo đó đưa ra chủ ý tồi: "Không bằng cũng mang cho ba anh một phần?"

"...... Ý kiến hay!" Hoắc Nhiên vỗ bàn một cái, hưng phấn nói, "Quyết định như vậy đi, may mà mua ba cân thịt bò cuộn, một người một cân!"

Đào Tri Việt nhìn một đường biểu tình biến hóa của hắn, thật không thể không cười.

"Đúng rồi, nói đến ba tôi." Hoắc Nhiên sắp xếp ngôn ngữ một chút, sau đó xuyên qua màn hình nhìn biểu cảm của cậu, "Tôi có thể nói với ba là chúng ta đang yêu nhau không?"

"Trước đây ông ấy hẳn là chưa từng nghĩ tôi đi tìm bạn trai, có khả năng sẽ không chuẩn bị tâm lý, nhưng mà gần đây ngày nào tôi cũng rất hưng phấn...... Muốn giấu cũng giấu không được, sớm hay muộn rồi cũng sẽ nhìn ra thôi, bữa nay ông ấy còn nói tôi hưng phấn đến mức tóc dựng thẳng lên, cho nên tôi muốn trực tiếp nói với ông ấy."

"Em yên tâm, mặc dù ba tôi có đôi khi cẩu thả, nhưng bây giờ ông ấy đã học được cách tôn trọng người khác, hẳn là sẽ không xằng bậy giống như trong phim truyền hình máu chó đâu, cho dù muốn xằng bậy thì tôi cũng sẽ ngăn ông ấy lại!"

Hoắc Nhiên rất thành khẩn nói với cậu lời bảo đảm.

Đào Tri Việt sửng sốt một chút, không ngờ rằng Hoắc Nhiên đã phải come out với người trong nhà nhanh như vậy.

Trong lúc nhất thời cậu có chút hoảng hốt, không biết nên phản ứng gì.

Đào Tri Việt đã từng che giấu tính hướng của mình trong một khoảng thời gian dài, gần như đã thành xu hướng tư duy tâm lý bình thường, bấy giờ cuối cùng mới có người yêu, cậu vẫn chưa có thời gian nghĩ đến việc công khai.

Nhưng đối mặt với ánh mắt chờ đợi của Hoắc Nhiên, cậu không thể vẫn luôn ngây ngốc như thế này.

Cậu bị mắc kẹt trong ngơ ngẩn, theo bản năng nói: "Anh đã bi em gái lôi kéo coi bao nhiêu bộ phim truyền hình máu chó rồi......"

Hoắc Nhiên nghiêm túc suy nghĩ, "Mười mấy bộ đi, không phải là rất nhiều, hiện tại con bé lớn rồi, cũng ít coi lại. Em thích xem sao? Tôi có thể cùng xem với em nha."

Đào Tri Việt lắc đầu vô cùng cẩn thận: "Anh vẫn cứ cùng em xem phim kinh dị đi."

Không thể không nói, mối quan hệ gia đình của Hoắc Nhiên nằm ngoài dự kiến của cậu, không hề có một cảm giác lục đυ.c nào của hào môn như trong lời đồn.

Hơn nữa dưới sự nỗ lực không ngừng của Hoắc Nhiên, hình tượng phú hào lạnh lùng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng của Hoắc Chấn Đông ở trong cảm nhận của cậu đã không khác gì một người đàn ông trung niên bình thường.

Cho nên Đào Tri Việt lặng lẽ hạ quyết tâm, nhắc nhở: "Vậy anh đừng nói cho ba anh biết món canh chua thịt bò này là em dạy anh......"

Hoắc Nhiên phản ứng một chút, mắt sáng rực lên: "Em đồng ý!"

"Thật tốt quá, ngày mai tôi sẽ nói với ba." Hoắc Nhiên kích động, "Mẹ tôi ở chỗ khác, ngày nào đó tôi sẽ qua đó nói cho bà ấy biết."

Nghe hắn nói như vậy, Đào Tri Việt mới ý thức được, trước đây chưa từng nghe hắn nhắc tới mẹ của mình, trước kia lúc nên mạng cũng chưa từng tìm thấy.

Hoắc Nhiên thấy biểu tình cậu có chút nghi hoặc, lập tức giải thích: "Hình như chưa nói cho em biết, bọn họ đã ly hôn mấy năm, sau đó mẹ tôi đã tái hôn, bà nói đó là chân ái, đối phương trẻ tuổi lại đẹp trai, tóm lại là vui vẻ hơn nhiều so với trước đây."

"Năm ngoái bà ấy mới sinh em bé, ngày nào cũng phải loanh quanh với đám nhỏ, rất bận, lại muốn điều dưỡng thân thể, cho nên tôi tiếp xúc với bà ấy ít hơn, tôi cũng không muốn quấy rầy gia đình mới của bà."

Cuối cùng hắn tổng kết: "Nhìn tổng thể, bố mẹ tôi thuộc kiểu chia tay êm đềm sau một mối tình tan vỡ, cũng không có gút mắt phức tạp hay mâu thuẫn gì, vẫn thuộc trình độ có thể ngồi xuống uống với nhau ly trà, bàn chuyện chung thân đại sự của tôi, cho nên ở phương diện này, em không cần lo lắng."

Nhìn biểu tình trịnh trọng khác thường của hắn, Đào Tri Việt không nhịn được bật cười: "Thoạt nhìn anh giống như đang xem mắt vậy."

Hoắc Nhiên gật đầu đồng ý: "Gần như là vậy, em cần phải có sự hiểu biết toàn diện về hoàn cảnh gia đình tôi, điều này rất quan trọng, nó liên quan đến hạnh phúc và hòa thuận của cuộc sống sau này."

Đào Tri Việt thuận miệng phụ họa: "Vậy anh cứ hiểu em là được, em không có tình huống gì khác."

Hoắc Nhiên nghe vậy thì dừng lại một chút, ý đồ nói sang chuyện khác: "A, đồ ăn sắp nguội rồi!"

Sau khi trút canh chua ra khỏi nồi, hai người lại xào riêng mỗi loại rau muống.

Vừa rồi trước khi nấu ăn, rau muống đã được rửa sạch, đậu ván lên men cũng đã dùng thìa nghiền nát.

Tốc độ xào sau phải nói là rất nhanh, vài phút là có rồi.

Đại công cáo thành, Đào Tri Việt nhìn hai món ăn bốc khói trước mặt, sau đó lại nhìn hai món ăn giống như đúc trên bàn cơm của Hoắc Nhiên trong video thì lại có một loại cảm giác kỳ diệu.

Hoắc Nhiên cũng nhìn chằm chằm vào màn hình điên thoại, rồi kinh ngạc thốt lên, "Sao cọng rau muống của em lại có màu trắng?"

Đào Tri Việt giải thích nói: "Là chủng loại đặc biệt ở bên này đi, em cảm thấy nó mềm và giòn hơn so với thân xanh, ăn rất ngon."

"Không ngờ hôm nay tôi đã thất bại thảm hại...... Ngay cả thân rau cũng thua."

Hoắc Nhiên uể oải nói: "Thật muốn đến Tấn Bắc, muốn ăn cơm của em nấu, nấu ăn thật khó mà."

Dù chỉ mới tách nhau ra vài ngày, nhưng vẫn luôn cảm giác đã trôi qua thật lâu.

Đào Tri Việt cũng rất muốn gặp lại hắn.

"Hiện tại mới vừa thay đổi công ty, em rất thích dự án mới, tạm thời không thể đi được." Đào Tri Việt hơi xin lỗi nói, "Em sẽ cố gắng hết sức để đến đây và cuối tuần hay ngày lễ."

Hoắc Nhiên giống như đang suy nghĩ cái gì, "Không sao đâu, tôi cũng sẽ nghĩ cách."

Với ánh đèn sáng ngời trong phòng khách, cách xa nhau ngàn dặm, bọn họ bắt đầu dùng bữa tối cùng nhau.

Hoắc Nhiên nhấm nháp món canh chua thịt bò có hương vị đặc biệt, cau mày nói: "Bây giờ chúng ta cùng nhau thảo luận một vấn đề rất quan trọng."

"Cái gì?"

"Ngày thường chúng ta sẽ gọi đối phương như thế nào? Giống như giữa những người yêu nhau sẽ có những xưng hô độc đáo."

Hắn nghiêm túc phân tích: "Tôi đã cố ý tìm kiếm trên mạng, muốn tìm chút linh cảm, thấy rằng rất nhiều người đều gọi giống nhau, chẳng hạn như bảo......"

"Chờ một chút!!"

Đào Tri Việt bắt lấy chiếc đũa lanh tay lẹ mắt cúp điện thoại.

[ Đào: Cái chủ đề này ngại quá, vẫn là đánh chữ nói đi. ]

[ Đào: _(:з" ∠)_]

[ HR: Ha ha ha ha ha ha! ]

[ HR: Em thẹn thùng!! ]

[ Đào: Không được ha ha! ]

[ HR: Được nha. ]

[ HR: Chúng ta bắt đầu nghiêm túc thảo luận đứng đắn! ]

[ HR: Tôi cảm thấy hẳn là nên bắt đầu từ tên, lấy một xưng hô đặc biệt. ]

[ Đào: Nhưng tên của anh chỉ có hai từ, thật khó gọi. ]

[ Đào: Chẳng lẽ muốn gọi là Nhiên Nhiên? ]

[ Đào: Ha ha ha ha ha ha. ]

[ HR: Không cần đâu Việt Việt! ]

[ Đào:............!!! ]

[ HR: Đứng dậy nổi da gà!!! ]

Trong một đêm kỳ quái như thế, là những câu chuyện nhỏ vụn và bất tận.

Trong không khí vẫn luôn phiêu đãng hương thơm chua cay khiến người ta thèm nhỏ dãi, nụ cười trên khuôn mặt cậu không cách nào ngừng lại.

Buổi sáng ngày hôm sau, khi Đào Tri Việt đúng giờ đi làm, bạn học Quan Vũ Đông độc thân từ trong bụng mẹ đã phát hiện niềm vui bộc lộ ra ngoài của cậu.

"Hôm qua sau khi tan làm cậu hẹn hò với người yêu sao?"

Quan Vũ Đông thò đầu ra từ đằng sau màn hình máy tính đối diện, nhìn cậu mà hâm mộ quá trời, trong mắt tràn ngập khát vọng muốn ăn cẩu lương.

Đào Tri Việt cảm thấy cách nói này cơ bản là chính xác, gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, tôi cùng nhau ăn cơm tối với anh ấy."

"Hu hu hu tuyệt quá à, tôi chỉ có thể làm ổ trong nhà chơi game thôi......"

Cái từ trò chơi này nhắc nhở Quan Vũ Đông, hắn đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, ngày hôm qua quên hỏi cậu, trò chơi quỷ hút máu mà cậu nhắc tới lần trước nghe vui quá, nhưng cuối tuần tôi tìm một hồi cũng không thấy trò chơi tương tự. Trò chơi đó tên là gì thế, bây giờ còn có thể chơi được không?"

Các ngón tay đang gõ bàn phím của Đào Tri Việt cứng đờ một chút.

"Cái kia...... Ừm, có lẽ là không chơi được, là trò rất cũ rồi." Cậu có hơi ấp a ấp úng, "Tôi chơi nó lâu rồi, lúc người khác đưa cho tôi thì cái tên đã bị loạn mã, cho nên tôi không nhớ rõ nó tên là gì."

Cậu không thích nói dối, nhưng cái này thì không thể không nói dối được.

"Thì ra là vậy." Quan Vũ Đông tiếc nuối rụt đầu lại, "Tôi đây lại nỗ lực tìm bữa ăn thay thế rồi! Giả thiết kia thật thú vị nha, nếu như tìm không được thì chỉ có thể chờ chúng ta làm ra thôi."

Thấy hắn không hỏi nữa, Đào Tri Việt yên lặng thở dài nhẹ nhõm một hơi, bình phục tâm tình.

Đào Tri Việt thật sự có chút hối hận, ngày đó cậu đắm chìm trong cảm xúc mãnh liệt máu nóng lên não, trong lúc nhất thời quên mất đây là một thế giới khác.

Trong thế giới này cũng không tồn tại trò chơi quỷ hút máu mà cậu đã miêu tả.

Hy vọng các đồng nghiệp có mặt ngày hôm đó sẽ không đào sâu vấn đề này.

Ngày hôm qua khi toàn bộ tổ dự án cùng nhau thảo luận, họ đã đặt tên cho game mobile AVG hướng tình yêu là《 Thế giới mới 》, trước khi Đào Tri Việt đến, người làm chương trình họ Hoàng là người chịu trách nhiệm khung chương trình, hiện tại logic tầng dưới chót đã có sự thay đổi, cho nên hai người cùng nhau tiến hành sửa chữa trước.

Bởi vì người làm chương trình họ Hoàng vào ngày phỏng vấn hôm đó vô cùng quyết đoán nhận ba ba, dù như thế nào cũng không chịu được gọi là anh Hoàng, dưới sự khuyên bảo dở khóc dở cười của Đào Tri Việt, hai người đã chấm dứt chuyện này bằng xưng hô là Tiểu Hoàng và Tiểu Đào.

Toàn bộ buổi sáng, hai người thỉnh thoảng ghé vào nhau nhỏ giọng cùng nhau thảo luận các vấn đề kỹ thuật, dẫn tới trong đầu Đào Tri Việt ngoại trừ số hiệu thì còn bị nhét đầy những tiếng gọi Tiểu Hoàng.

Mãi cho đến thời gian ăn trưa khi tin nhắn của Hoắc Nhiên gửi tới, cậu vẫn không có cách nào sống chậm lại.

[ HR: Cho em thưởng thức hai khoảnh khắc trân quý nhất! ]

Hoắc Nhiên đã gửi tới hai bức ảnh.

[ Đào: Ok Tiểu Hoắc, em nhìn xem. ]

Hắn thuận tay click mở, một tấm là Hoắc Chấn Đông mặc tây trang đeo cà vạt ngồi trước bàn làm việc, trước mặt ông là tô canh chua thịt bò, vẻ mặt của ông có thể nói là hoang mang rõ ràng.

Một bức ảnh khác là một cô gái trẻ, miệng phình to, giống như đang ăn cái gì, giống y như đúc biểu tình thay đổi thất thường ngày hôm qua của Hoắc Nhiên.

Đào Tri Việt lập tức đoán được thân phận của cô.

Hai anh em không chỉ nhìn giống nhau, hơn nữa đều có một khí chất tỏa nắng, liếc mắt một cái thì sẽ khiến người ta sinh ra hảo cảm.

Khuôn mặt Đào Tri Việt nở một nụ cười, bộ não mệt mỏi của cậu cũng dần dần thả lỏng, sau khi lấy lại tinh thần, cậu mới ý thức được rằng mới vừa rồi mình đã trả lời gì.

Mà Hoắc Nhiên đã đã bày tỏ rất nhiều quan điểm cá nhân về vấn đề này.

[ HR:!! ]

[ HR: Tôi thích cách gọi này! ]

[HR: Giọng điệu này cũng thật đặc biệt! Thật khiến cho người xem khó quên! ]

[ Đào:......]

[ Đào: Vừa rồi em chỉ là thuận miệng gọi đồng nghiệp......]

[ HR: Tôi mặc kệ, sau này tôi chính là Tiểu Hoắc! ]

[ HR: Vốn dĩ tôi muốn sửa nick name, nhưng mà không thể để cho người khác gọi như vậy, cho nên em hãy sửa ghi chú lại cho tôi đi! ]

[ HR: Gấu nhỏ lăn lộn.gif]

Đào Tri Việt đang nghĩ ngợi lung tung thì thấy Hoắc Nhiên đang không ngừng lăn lóc trên màn hình.

Cậu đành phải cười đồng ý.

[ Đào: Sửa sửa sửa! ]

[ Đào: Được rồi. ]

Quan Vũ Đông ở đối diện bưng cơm trưa trở về, vừa lúc nhìn thấy biểu tình cười ngây ngô của cậu trước màn hình điện thoại.

"Đáng giận, rõ ràng còn chưa ăn cơm, sao tôi đã no rồi."

Bạn học Tiểu Quan căm giận nói.

[ Tiểu Hoắc: Cảm ơn đồng nghiệp của em đã mang đến linh cảm! ]

[ Tiểu Hoắc: Tôi muốn mời các đồng nghiệp của em uống trà chiều, có thể chứ? ]

[ Tiểu Hoắc: Mắt lấp lánh.jpg]

Tầm mắt của Đào Tri Việt đảo qua biểu tình của Quan Vũ Đông và lời nói của Tiểu Hoắc, nhịn không được ý xấu nói: "Từ từ ăn, buổi chiều còn nữa."

Quan Vũ Đông lập tức lớn tiếng kêu rên: "Tôi không muốn tăng cân đâu!!!"

Giang Dã đang xuống lầu ăn cơm đi ngang qua, liếc mắt nhìn Tiểu Quan đang ồn ào một cái, mang theo bình nước rót chút nước cho cái cây tượng trưng cho cây đa, sau đó mời từ từ đi về phía nhà bếp.

Quan Vũ Đông bắt đầu chết lặng: "Tôi đã quên phân đoạn cho ăn hàng ngày rồi, thế giới này thật tàn khốc......"

Đào Tri Việt càng cười nắc nẻ hơn.

Cậu không từ chối, gửi cho Hoắc Nhiên địa chỉ công ty, thuận tiện dặn dò.

[ Đào: Nếu như tiện thì anh hãy mua phân bón cho cây trồng đi. ]

[ Tiểu Hoắc: Phân bón cho cây trồng? Em trồng hoa sao? ]

[ Đào: Không phải em. ]

[ Đào: Vấn đề này tương đối khó giải thích......]

[ Đào: Hình như rắc rối quá, vẫn là mang một chai nước khoáng đi. ]

[ Đào: Cho dù không thể tưới...... Không thể uống, cũng là một phần tâm ý. ]

[ Đào: Gấu nhỏ khom lưng.gif]

[ Tiểu Hoắc: Được nha! ]

[ Tiểu Hoắc: Tuy rằng tôi nghe không hiểu, nhưng vẫn có cảm giác rất thần kỳ. ]

[ Đào: Không sao đâu, khi em hiểu nó cũng thấy rất thần kỳ. ]

Đã 3 giờ chiều, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chói chang, đây cũng là lúc khiến người làm công buồn ngủ nhất.

Chuông cửa vang lên, trà chiều mà Hoắc Nhiên tỉ mỉ an bài đã đưa đến.

Đào Tri Việt chủ động chạy ra mở cửa, khoảnh khắc mở cửa, cho dù đã chuẩn bị tâm lý thật tốt thì cậu vẫn bị đội hình trước mặt làm cho giật nảy mình.

Một loạt nhân viên giao đồ ăn mặc đồng phục, đẩy mấy xe ăn nhỏ được che bằng những cái l*иg trong suốt, nhìn cậu lộ một nụ cười lễ phép.

Xe điểm tâm đầy ắp những món ăn ngọt và đồ ăn vặt, bánh cupcake kem hoa, Macaron màu sắc rực rỡ, bánh pudding mềm mịn, mousse tạo hình chậu cây rất buồn cười, bắp rang ngọt nào...... Thậm chí còn có có thể tiện tay lấy sushi và sashimi.

Đồ uống trên xe thức uống cũng có đủ các loại, bao gồm dụng cụ pha cà phê thủ công, trà sữa mới pha, nước trái cây mới ép, coca ướp lạnh...... Cùng với một loạt nước khoáng cao cấp.

Khi nhân viên giao đồ ăn nối đuôi nhau đẩy xe vào, các đồng nghiệp trong phòng lần lượt lộ biểu tình chấn động.

Có người to gan đánh thức Giang Dã đang ngủ gà ngủ gật trên ban công: "Sếp ơi, anh và Đa tổng lãnh giấy chứng nhận rồi sao? Này chẳng lẽ là hiện trường hôn lễ?! Hai người kết hôn đột ngột quá, chúng tôi có nên đi phong bì đỏ không!!"

Giang Dã còn buồn ngủ:......?

Quan Vũ Đông là người phản ứng đầu tiên: "A a a, buổi chiều! Đào Đào ơi, có phải bạn gái của cậu đưa không!!"

Đào Tri Việt lấy hết can đảm nói: "Là bạn trai."

Khi giọng nói vừa dứt, Tiểu Hoàng viết chương trình quyết đoán đi về phía bình cà phê, "Có bạn trai thật tốt, tôi cũng muốn có bạn trai......"

Vì thế âm thanh thiệt quá mong muốn luôn vang lên hết lần này đến lần khác trong phòng.

Một nhịp phản ứng như thế, nằm ngoài dự đoán của Đào Tri Việt.

Cậu vốn định nói cái gì đó, rất nhiều lời nói cứ dạo qua trong đầu một vòng, cuối cùng lẳng lặng biến mất, chỉ cười nói với mọi người không cần khách khí.

Hoắc Nhiên không chỉ mua nước khoáng mà còn có phân bón cho cây, Đào Tri Việt đưa chúng đến trước mặt Đa tổng.

Giang Dã có chút ngoài ý muốn, nói với cậu một tiếng cảm ơn.

Khi chia sẻ hạnh phúc, thì con người và cây cỏ phải bình đẳng.

Trước những món đồ ngọt mê người, hương thơm luôn trào tới nhanh chóng.

Quan Vũ Đông hoàn toàn quên mất lời thề không muốn tăng cân của mình, hắn ăn vui vẻ vô cùng.

Những đồng nghiệp khác cũng vậy, tạm thời gác công việc phức tạp sang một bên, xuyên qua những xe đồ ăn khiến người ta hoa cả mắt, ríu rít trò chuyện dưới đất trên trời.

Đào Tri Việt chụp một bức ảnh, gửi qua cho Hoắc Nhiên.

[ Đào: Đã nhận được, mọi người ăn rất vui vẻ, đều nói cảm ơn anh ^-^]

Tiểu Hoắc online ngồi chờ, trả lời gần như sau vài giây.

[ Tiểu Hoắc:!!! ]

[ Tiểu Hoắc: Tôi cũng rất vui vẻ!! ]

[ Tiểu Hoắc: Gấu nhỏ xoay tròn.gif]

Trong căn phòng một chốn vui vẻ, gió thổi trộm lẻn vào từ khe cửa sổ, ôm lấy vị ngọt của cả căn phòng.

Đào Tri Việt mỉm cười chọn biểu tình một chú gấu đáng yêu gửi sang, thuận tay chạm vào mái tóc bị gió thổi bay.

Ánh mặt trời lười biếng, cây đa phía sau cũng nhẹ nhàng lay động lá non xanh.

- --------------------------------------------------------

Tối rồi, mình thấy thì các bạn cũng phải thấy.

Bánh cupcake kem hoa