*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoắc Nhiên nhìn chằm chằm thẳng tắp vào tiêu đề phim 《 Đêm kinh hoàng tại căn nhà nhỏ trong rừng 》hiển thị đầu trình phát, trong lúc nhất thời, hắn thế nhưng lại không biết thế giới trong hay ngoài màn hình, cái nào kinh hoàng hơn.
Đối mặt với câu hỏi khá bình tĩnh của Đào Tri Việt, giọng nói của Hoắc Nhiên thực mờ mịt.
"Tôi...... Để tôi ngẫm lại xem là ai gửi."
Vừa rồi hắn còn thực sự tưởng là Hoắc Tư Hàm tới, đang định khen ngợi con bé là lần này nó không lẻn vào, lúc mở cửa ra thì lại nhìn thấy một bó hoa hồng đỏ thật lớn.
Người của cửa hàng bán hoa thò đâu ra từ phía sau, đưa phiếu và bút, lịch sự mời hắn ký nhận.
Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên yêu nhau, vô cùng có giá trị kỷ niệm, Hoắc Nhiên vui sướиɠ trước niềm vui chưa từng trải qua, đương nhiên cảm thấy đây chắc chắn là món quà của Đào Tri Việt dành tặng cho mình.
Hắn ký tên xuống, ôm bó hoa đầy cõi lòng, vừa về vừa cúi đầu đếm số lượng hoa.
Sau đó Hoắc Nhiên trở lại trước máy tính, hưng phấn báo cáo với Đào Tri Việt.
Hắn đã nói gì vậy?
Hoa hồng rất đẹp, đẹp hơn cả những bông hoa mà hắn đặt cho Đào Tri Việt hôm đó.
Hắn còn cẩn thận đếm, tổng cộng 99 đóa hoa......
Hoắc Nhiên lập tức cảm giác trời đất u ám.
Hắn do dự vài phút, thấp thỏm mở miệng: "Nếu tôi nói, vừa rồi tôi xuất hiện ảo giác thì còn kịp không?"
"Tôi nhìn lầm rồi, hoa này không đẹp chút nào, cánh hoa héo úa, ngửi cũng không thơm, chắc chắn thua xa đóa hoa ngày đó tôi tặng cho em, cũng là vận chuyển bằng đường hàng không vào sáng hôm đó......"
Vừa nói, Hoắc Nhiên vừa hợp nhất với lời nói mà ném những bông hoa hồng mà mình ôm trên tay xuống sàn nhà, không thương tiếc một chút nào.
Đào Tri Việt ở bên kia điện thoại quả nhiên cười một tiếng: "Được, là ảo giác, vậy thì là ai tặng đây?"
Theo động tác ném hoa của Hoắc Nhiên, một tấm thiệp xinh đẹp đã rơi ra khỏi bó hoa.
Hoắc Nhiên nhặt lên nhìn, mặt trên viết một dòng chữ rồng bay phượng múa.
[ Không phải anh đã nói mình là thẳng nam sao? Cận ]
Hoắc Nhiên lập tức da đầu tê dại.
Tại sao lại tới nữa?
"Em còn nhớ cái người ngày nào cũng gửi hoa tới công ty cho tôi không? Lại là cậu ta."
"Cậu ta tên Cận Thiếu Viễn, nhà cậu ta xem như là đối tác nửa hợp tác với ba tôi, thường xuyên lui tới liên hệ công việc, cậu ta cứ suốt ngày cử người đến công ty tặng hoa nhưng không ai cản được, tôi đã nói cậu ta dừng lại thì cậu ta lại nói mình thích tặng hoa cho người khác."
"Tôi cũng không tiếp xúc gì với cậu ta, hoàn toàn không nói chuyện, bởi vì cậu ta là một phú nhị đại thích ăn chơi...... Không phải là cái loại chơi ra ngoài du lịch đâu, tôi không có tiếp xúc nhiều với kiểu người này, chỉ là giao tiếp qua loa thôi, chẳng biết vì sao lại bị người ta chú ý tới."
Hoắc Nhiên báo cáo một năm một mười, thái độ vô cùng đoan chính.
Sau khi Đào Tri Việt trầm ngâm một lúc lâu, hỏi: "Tôi nhớ ngày đó ở tiệm lẩu thì anh có nói với tôi, có người ngày nào cũng gửi hoa đến công ty, nhưng đột nhiên trong hai ngày thì không gửi đến nữa, đúng không?"
"Đúng vậy, chính là cậu ta." Hoắc Nhiên lập tức nói, "Mãi cho đến ngày hôm qua, cậu ta thực sự không gửi lại, không biết tại sao hôm nay lại bắt đầu, còn đổi sang đưa đến nhà tôi."
"Vốn dĩ tuần trước khi trở lại Yến Bình, tôi phải nên đi tìm cậu ta nói cho rõ ràng, nhưng mà mấy ngày nay...... Đầu óc của tôi cứ mãi suy nghĩ chuyện khác, cho nên hoàn toàn quên mất."
Lúc ấy hắn đang bị dày vò khi tính đến khả năng thất bại của cuộc hẹn hò trên mạng, đương nhiên là không có tâm tình nghĩ đến Cận Thiếu Viễn.
Đào Tri Việt hình như có chút nghi hoặc, "Không đúng, anh ta không nên quấy rầy anh nữa."
Hoắc Nhiên đau đớn kịch liệt nói: "Xác thật không nên."
Lúc trước hắn hứa hẹn rằng sẽ giải quyết tốt mối quan hệ tình cảm này rồi theo đuổi Đào Tri Việt, kết quả giờ đã xác định quan hệ, hắn thế nhưng vẫn chưa hoàn toàn cắt đứt quan hệ với những người này.
Thật sự là quá không nên.
Nghe hắn nói xong, trong giọng nói của Đào Tri Việt ẩn ẩn mang theo ý cười, "Anh biết tôi đang nói gì sao?"
"Biết." Hoắc Nhiên rất nghiêm túc nói, "Ngày mai tôi sẽ đi tìm cậu ta, nhất định phải nghiêm túc nói rõ ràng với cậu ta là tôi đã có người yêu rồi."
Nghĩ đến lời nhắn kỳ quái của Cận Thiếu Viễn, Hoắc Nhiên còn thực trịnh trọng bổ sung: "Trước kia khi tôi cảm thấy mình là thẳng nam, tôi không có cảm giác gì với cậu ta, hiện tại mặc dù tôi không còn thẳng nữa, nhưng tôi vẫn không có hứng thú gì với cậu ta hết, tôi thề!"
"Được, tôi tin anh." Đào Tri Việt cười nói, "Ngày mai nếu như anh ta nói gì với anh, nhớ nói cho tôi biết."
Trong thanh âm của cậu có một sự ẩn ẩn thận trọng.
"Tôi muốn biết tại sao anh ta lại đột nhiên bắt đầu dây dưa với anh, điều này đối với tôi mà nói rất quan trọng."
Hoắc Nhiên không thể lĩnh hội thâm ý trong đó, vội vàng gật đầu, mặc dù Đào Tri Việt nhìn không thấy.
"Ngày mai nhất định tôi sẽ cho em một câu trả lời thỏa đáng!"
"......" Ngữ khí Đào Tri Việt cổ quái, "Cái này anh học được ở đâu vậy?"
"A, hình như là ba tôi thường xuyên nói như vậy, không cẩn thận lại thốt lên rồi."
Đào Tri Việt bình luận đúng trọng tâm: "Có hình ảnh (?)."
Hoắc Nhiên cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngập ngừng nói: "Chúng ta đây vẫn còn có thể tiếp tục kinh hoàng không?"
"Kinh hoàng?" Đào Tri Việt phản ứng lại, "Được nha, tiếp tục xem đi."
Khi Đào Tri Việt đọc lại ba hai một một lần nữa, Hoắc Nhiên đã ấn nút phát xuống một cách chuẩn xác.
Phương thức xem phim cổ xưa ở hai nơi khác nhau này, mang đến cho người ta cảm giác rất thật khi ở bên nhau vào lúc này.
Bởi vì sau mỗi lần tạm dừng thì cần phải cẩn thận chỉnh lại thời gian, tùy theo đó mà đếm ba hai một, luôn có một loại ấm áp kỳ diệu.
Tiêu đề bộ phim thong thả xuất hiện trên hình ảnh, màn ảnh xuyên qua một rừng cây rậm rạp, hình ảnh dừng trên một nhóm du khách mang ba lô mà đang không ý thức được mối nguy hiểm sắp xảy ra.
Khởi đầu tiêu chuẩn.
Hoắc Nhiên thường xuyên xem phim điện ảnh, khẩu vị rất nhiều, lá gan cũng lớn, là người theo chủ nghĩa duy vật thuần túy, hắn xem bộ phim nào cũng không sợ.
Nói một cách logic, hai người nên sóng vai ngồi cạnh nhau xem một bộ phim kinh dị thì mới thích hợp.
Cũng không biết Đào Tri Việt chủ động đề xuất xem phim kinh dị có sợ không.
Để ngăn tiếng ồn của bộ khuếch đại ảnh hưởng đến hiệu quả xem, Hoắc Nhiên và Đào Tri Việt đều mang tai nghe.
Giờ khắc này ngoại trừ câu thoại lải nhải của nhân vật chính trong phim, bên tai còn truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng của đối phương.
Hoắc Nhiên không kiềm chế được muốn nói chuyện với Đào Tri Việt, nhưng lại sợ quấy rầy cậu đang xem phim.
Chần chờ trong chốc lát, Hoắc Nhiên nhỏ giọng nói: "Tôi cảm thấy chập nữa thì tên cuồng sát nhân sẽ xuất hiện bắt đi người đầu tiên, em có sợ hãi không?"
Đào Tri Việt tạm dừng tiếng hít thở nhẹ nhàng một chút, "Không sợ."
"Vậy là tốt rồi." Hoắc Nhiên yên tâm, lại có chút tiếc nuối.
Năm phút sau, kẻ cuồng sát nhân đeo mặt nạ thực sự nhảy ra.
Khoảnh khắc hắn nâng chiếc rìu trong tay lên, giọng nói của Đào Tri Việt vang lên.
"Anh ta tên Cận Thiếu Viễn sao? Tên là hai chữ nào?"
Phối hợp với hình ảnh máu chảy đầm đìa, Hoắc Nhiên bất giác run lên một chút: "Rất thiếu thiếu, rất xa xa."
"À......"
Trong âm cuối thật dài, phía sau lớp mặt nạ mơ hồ vang lên giọng cười dữ tợn, tên cuồng sát nhân thô bạo lôi cỗ thi thể đi.
Bụi cỏ rậm rạp bị đẩy ngã thành từng mảng, lưu lại vết máu tươi còn mới.
"Anh nói anh ta là phú nhị đại rất ham chơi." Đào Tri Việt chậm rãi nói, "Tôi nhớ trong tiểu thuyết, người như vậy luôn được gọi là cái gì thiếu."
"Nhưng tên của anh ta đã là Cận Thiếu Viễn, nếu gọi anh ta là Cận thiếu thì tương đương với việc gọi một nửa tên của anh ta, anh ta có phải rất khó chịu không?"
Vấn đề này thật xảo quyệt.
Hoắc Nhiên trong lúc nhất thời thế nhưng không tìm thấy được câu trả lời thích hợp.
"Đại...... Khái...... Là không?"
Nhóm du khách mang ba lô cười ngây ngô còn chưa phát hiện người bạn đi WC của mình đã vĩnh viễn rời khỏi bọn họ.
Tên cuồng sát nhân giấu chiến lợi phẩm, hắn ẩn mình trong những bụi cây rậm rạp, thèm thuồng nhìn trộm.
Bên ngoài căn nhà nhỏ trong rừng, vang lên tiếng hít thở nặng nề bí mật.
Đào Tri Việt lại đặt vấn đề một lần nữa: "Anh đã nghe qua người khác gọi anh ta là Cận thiếu chưa?"
Hoắc Nhiên bắt đầu hoảng hốt.
Tại sao Đào Tri Việt lại chọn bộ phim kinh dị này, hắn thật sự có một chút sợ hãi.
"Tôi...... Có nghe qua chưa?"
"Không biết." Đào Tri Việt nghi hoặc nói, "Tôi đang hỏi anh đó."
Hoắc Nhiên quyết đoán nói: "Chưa từng nghe qua!"
Đào Tri Việt thấp giọng đáp: "À."
Khoảng lặng giữa họ kéo dài một lúc, tên cuồng sát nhân cuối cùng cũng tìm được cơ hội xuống tay, bóng đen đen kịt bao trùm lấy con mồi tiếp theo.
Hắn giơ chiếc rìu đỏ tươi trong tay lên, cùng lúc đó, Đào Tri Việt lại mở miệng một lần nữa.
"Đồng nghiệp của anh có đỏ mặt với anh không?"
Trong giọng nói hết sức bình tĩnh của cậu, Hoắc Nhiên đột nhiên cảm giác được nội tâm mình đang khủng bố.
Hắn nơm nớp lo sợ nói: "Sẽ không, cậu ấy đã tự mình xin chuyển công tác nội bộ, hiện tại đã không còn là trợ lý của tôi nữa, dưới tình huống bình thường sẽ không tiếp xúc với nhau."
"Hóa ra là trợ lý." Đào Tri Việt như suy tư điều gì.
"Hiện tại không phải!" Hoắc Nhiên kiệt lực nhắc lại.
Trước ngày hôm nay, Hoắc Nhiên căn bản không thể tưởng tượng được, trong lúc sinh thời của mình thế nhưng lại có lúc hắn xem phim kinh dị với một thân mồ hôi trên lưng.
Nhóm du khách mang ba lô cuối cùng cũng phát hiện ra điều khác thường, trong cơn hoảng sợ đang càng lúc càng dâng cao, một đôi tình nhân ôm nhau, thâm tình nhìn đối phương, lẩm bẩm về đám cưới sẽ được tổ chức vào tuần sau.
Bầu không khí căng thẳng của bộ phim cuối cùng cũng lộ ra một chút ấm áp.
Lúc này, Đào Tri Việt tổng kết câu nói của mình, hơi thở dài: "Hình như tôi đang ghen."
Biểu tình của Hoắc Nhiên cứng đờ, đồng tử run lên.
Vì thế trong một đêm này, hắn đã trải qua những suy ngẫm rất phức tạp.
Biết được hắn sợ hãi là không phải do phim kinh di, là một chuyện tốt, hắn vẫn có thể tự xưng là Hoắc to gan như cũ.
Nhưng đối tượng mới vừa xác lập quan hệ đã ghen tuông, đây là một vấn đề hóc búa mà Hoắc Nhiên chưa từng gặp phải.
Hơn nữa nội dung của ghen tuông là sự thật, đích xác có người đơn phương theo đuổi mình, vào lúc đầu, hắn thậm chí còn giảng thuật các loại chi tiết với Đào Tri Việt còn chưa phải là đối tượng, xin cậu giúp đỡ nên làm sao bây giờ......
Hoắc Nhiên ôm chăn, thống khổ trở mình.
Tại sao lại như vậy.jpg
Tại thời điểm này, ngôn ngữ là nhạt nhất, hắn không thể khiến cho Đào Tri Việt an tâm ơn chỉ bằng một vài lời giải thích.
Bởi vì Hoắc Nhiên hiểu hắn cũng không phải đang hoài nghi chính mình, chỉ là nhịn không được ghen mà thôi.
Tự hỏi theo một cách khác, nếu như hắn biết được có người gửi hoa hồng cho Đào Tri Việt, còn đỏ mặt nhìn cậu, thỉnh thoảng dây dưa với cậu, cho dù lời lẽ của cậu từ chối nghiêm khắc thì Hoắc Nhiên cũng nhất định sẽ ghen.
Đây là tâm tình không thể kiểm soát được trong tình yêu, bởi vì loại cảm tình này chỉ có thể bao dung được hai người.
Mặc dù trước mặt hắn đang chiếu những cảnh phim rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhưng hắn không có tâm xem, trong đầu cậu cứ quẩn quanh người được Hoắc Nhiên nhắc tới, canh cánh trong lòng, đưa ra một vấn đề có phần buồn cười này.
Nói liên miên nửa ngày, Đào Tri Việt mới trì độn ý thức được tâm tình thực sự của mình, còn thẳng thắn nói cho hắn biết.
Trong vô thố thật nhiều, Hoắc Nhiên không nhịn được cảm thấy cậu thật đáng yêu.
Nếu như giờ khắc này, hắn ở bên cạnh Đào Tri Việt thì tốt rồi.
Một cái ôm đúng lúc là sự an ủi có sức thuyết phục nhất.
Trong đêm dài, Hoắc Nhiên mê mang nhìn trần nhà, ngọn đèn trần to lớn như một cái chén, trầm mặc đối diện với hắn.
Hắn bất giác nhớ đến món mì lạnh mà mình đã đặt vào buổi trưa, sợi mì hơi vón cục, không ngon như mong đợi.
Nó không thể so sánh với tô mì trong ảnh chụp của Đào Tri Việt, từng sợi mì rõ ràng mượt mà, các món ăn kèm hấp dẫn được bàn biện cẩn thận, nước súp màu hổ phách tạo cảm giác mát lạnh ngay từ cái nhìn đầu tiên......
Nếu như có thể cùng như ăn mì lạnh với Đào Tri Việt thì tốt rồi.
Cùng nhau ăn mì lạnh.
Ánh mắt Hoắc Nhiên sáng lên, trong đầu hiện lên một linh cảm mơ hồ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hoắc Nhiên vô cùng có tinh thần gấp không chờ được gửi tin nhắn cho cậu.
[ HR: Buổi sáng tốt lành! Hôm nay tôi dậy sớm! ]
[ HR: Món ăn cho tôi hôm nay có ý tưởng gì không? ]
[ HR: Gấu nhỏ dán mặt.gif]
Hơn mười phút sau, Đào Tri Việt trả lời.
[ Đào: Buổi sáng tốt lành, hôm nay anh dậy sớm thật. ]
[ Đào: Vẫn chưa nghĩ tới. ]
[ Đào: Sao vậy? ]
Hoắc Nhiên đang ngồi trên xe đến công ty, cúi đầu nhanh chóng đánh chữ.
[ HR: Buổi tối chúng ta cùng nhau nấu ăn đi! ]
[ HR: Có thể cách một khoảng không gian làm đồ ăn giống nhau, bốn bỏ năm lên thì chính là cùng nhau ăn cơm tối rồi! ]
[ HR: Nhưng mà tôi không thường xuyên nấu ăn, lại không có công thức, em có thể dạy tôi không / đáng yêu ]
Vừa có thể dính bên nhau, lại có thể nâng cao sự hiểu biết lẫn nhau, còn có thể tăng kỹ năng nấu ăn.
Hoắc Nhiên cảm thấy bản thân quả là một thiên tài mà.
Đào Tri Việt ở đầu bên kia nhập vào khung thoại một lúc.
[ Đào: Bé mèo cười ngây ngô.jpg]
[ Đào: Được nha. ]
Nhìn bé mèo cười ngây ngô trên màn hình, hắn cảm thấy tâm tình của Đào Tri Việt dường như sáng ngời lên.
Cuối cùng Hoắc Nhiên cũng thả lỏng.
Hắn nhanh chóng buông bỏ tâm sự, dành hết tâm trí cho công việc có tiết tấu nhanh.
Vừa đến công ty, trợ lý mới báo cáo chỉ thị mới nhất mà Hoắc tổng yêu cầu, sau hai mươi phút nữa sẽ tập trung trong phòng họp.
Ngoài việc gia nhập thị trường game trong giai đoạn này, Hoắc Chấn Đông cũng thường xuyên mở họp bàn để thảo luận về một khoản đầu tư lớn khác có thể thay đổi hướng phát triển trong tương lai của tập đoàn.
Xây dung khu phức hợp TOD thứ hai ở thành phố Yến Bình.
TOD là mô hình phát triển bất động sản theo định hướng giao thông công cộng, phổ biến nhất là xây dựng một thành phố thu nhỏ, trong một bán kính nhất định với các ga tàu điện ngầm và đường sắt nhẹ làm trung tâm.
Không giống như mô hình trung tâm mua sắm phổ biến trên tàu điện ngầm, khu phức hợp TOD bào gồm tất cả các khía cạnh của cuộc sống đô thị một cách toàn diện hơn, từ ăn, mặc, ở, đi lại đến giáo dục, chăm sóc y tế và văn phòng kinh doanh, không chỗ nào mà không bao lấy, đã có không ít trường hợp rơi xuống đất ở các quốc gia phát triển, đây sẽ là một hướng đi mới cho sự phát triển đô thị trong tương lai, có thể hạn chế hiệu quả vấn đề tắc nghẽn giao thông đang ngày càng phổ biến.
Đương nhiên là Hoắc Chấn Đông sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Đáng tiếc là một số công ty chuyên về phát triển bất động sản có khứu giác nhạy bén hơn, họ đàng giành trước một bước trong việc thảo luận dự án TOD đầu tiên ở thành phố Yến Bình, hiện tại đã bắt đầu khởi công.
Khu phức hợp TOD đầu tiên được hoàn thành tại thủ đô, rất có thể sẽ có tầm ảnh hưởng tầm cỡ thế giới.
Nhưng thuận lợi kiến thành, độ khó khi xây dựng, hiển nhiên cũng là cấp thế giới.
Hoắc Chấn Đông không cam lòng lạc hậu, ông đã mời một nhóm các chuyên gia và nhà đánh giá chuyên nghiệp có liên quan để tiến hành các cuộc thảo luận sâu về lựa chọn địa điểm, chi phí, chu kỳ, trở ngại và các khía cạnh khác.
Hoắc Nhiên mang theo notebook, chuyên tâm ghi lại những lời phát biểu có giá trị.
Không khí thảo luận rất sôi nổi, tới trưa rồi mà không ai muốn rời khỏi chỗ ngồi, sau khi ăn cơm trưa thì lại vào chỗ ngồi, tiếp tục bắt đầu giao phong anh tới tôi đi.
Thời gian nhoáng cái, cả ngày đã trôi quả.
Cuối cùng khi tan họp, Hoắc Chấn Đông cố ý gọi Hoắc Nhiên lại.
Sau một ngày nghe xong tranh luận kịch liệt, ông khó tránh khỏi có chút choáng váng đầu óc, Hoắc Chấn Đông xoa huyệt Thái Dương hỏi hắn: "Con thấy thế nào?"
"Con cảm thấy, trứng gà không thể cùng đặt trong một cái giỏ." Hoắc Nhiên nghĩ nghĩ, "Việc xây dựng tòa thành đầu tiên ở thành phố Yến Bình rất quan trọng, nhưng nó không phải là lựa chọn duy nhất."
Hoắc Chấn Đông ngẩn người, "Con nói đi."
"Chu kỳ của loại dự án này quá dài, lại mất vài năm mới diễn ra suôn sẻ, giống như Yến Bình, hoàn cảnh càng phức tạp thì tiến độ càng chậm, làm xong cái đó rồi lại làm cái tiếp theo sẽ rất chậm."
"Mặc dù trong việc phát triển bất động sản, mâm của chúng ta không đủ lớn, nhưng nếu muốn bắt đầu nhiều dự án cùng lúc thì vẫn rất dễ dàng."
"Hiện nay tại mấy thành phố lớn đã có người lục đυ.c nhắm đến cái bánh này, ngược lại một số thành phố vừa và nhỏ có độ nổi tiếng và đặc sắc lại bị bỏ trống, con cảm thấy đây là một điểm đầu vào."
Hoắc Nhiên kiến nghị: "Các dự án tương đối thành công kiểu này có đặc điểm địa lý riêng biệt, có thể tìm thấy trong những thành phố ít khó khăn trong việc khai phá và độ nâng đỡ cũng lớn hơn, đồng thời đẩy mạnh xây dựng khu phức hợp TOD đặc trưng, tạo nên sự khác biệt với các dự án khác trong quy hoạch kiểu này, điều này cũng giống như Yến Bình."
"Như vậy thì chỉ cần một trong số đó thành công, nó sẽ tạo thành một hiệu ứng thương hiệu liên kết."
Hoắc Chấn Đông trầm ngâm suy nghĩ, "Con nói có lý, ngày mai có thể thảo luận theo phương hướng này."
Thấy ông cau mày tiến vào trạng thái điêu khắc, Hoắc Nhiên biết rõ thói quen của ông, kiềm chế không khỏi muốn đi ra ngoài.
"Hôm nay con muốn tan làm sớm. Ngày mai gặp lại ba."
Hoắc Chấn Đông không nhịn được, ông đặt câu hỏi: "Sao thoạt nhìn hôm nay con còn hưng phấn hơn hôm qua thế? Tóc con gần như dựng đứng lên rồi."
Hoắc Nhiên thâm trầm nói: "Tưởng tượng đến một ý tưởng hoành tráng như vậy, trong tương lai có thể trở thành hiện thực là còn đã kích động rồi."
Hoắc Chấn Đông nửa tin nửa ngờ: "...... À. Con đi đi."
Tuy rằng Hoắc Nhiên rất muốn nói cho Hoắc Chấn Đông biết về mối quan hệ yêu đương của hắn, nhưng hiện tại hắn không biết ông cha già cổ hủ của mình sẽ phản ứng như thế nào, cũng không biết chuyện này có thể mang đến những ảnh hưởng ngoài ý muốn gì cho cuộc sống của Đào Tri Việt hay không.
Trước khi nói với cha, hắn muốn trưng cầu ý kiến của Đào Tri Việt một chút.
Hoắc Nhiên rời khỏi công ty, chú Trương mang găng tay trắng đã chờ sẵn một bên, mỉm cười mở cửa cho hắn.
Trước khi nghênh đón một buổi tối đầy mong đợi, hắn còn một chuyện rất quan trọng phải làm.
Đi tìm Cận Thiếu Viễn.
Công ty của nhà Cận Thiếu Viễn, hoàn toàn khác với phong cách trang hoàng trầm ổn bình lặng của Hoắc thị.
Nếu như dùng một từ ngữ để hình dung, thì chính là lóa mắt, đâu đâu cũng là ánh vàng rực rỡ.
May mắn quầy lễ tân còn cho biết Cận tổng còn ở trong văn phòng.
Hoắc Nhiên trong lúc sinh thời, không bao giờ muốn đến đây lần thứ hai.
Đẩy cửa văn phòng tổng tài ra, trong đầu hắn chỉ có duy nhất một ý niệm.
Đôi mắt đau quá.
Trong bầu không khí rộng lớn được trang hoàng lộng lẫy xa hoa, chiếc ghế da sang trọng từ từ quay lại, Cận Thiếu Viễn đang ngồi trên đó nhìn hắn lộ ra nụ cười như sớm đã đoán trước được.
"Nhận được hoa?" Giọng điệu của hắn thật ngả ngớn.
Hoắc Nhiên nhìn chằm chằm đôi tay đang bắt chéo của hắn, kinh ngạc nói, "Cậu đang ngồi đây chờ tôi sao?"
Cận Thiếu Viễn chắc chắn nói: "Tôi biết anh muốn tới."
"...... Sao cậu lại biết được?" Hoắc Nhiên khó hiểu nói, "Nếu như không có việc gì thì sao không tan làm đi?"
Cận Thiếu Viễn dừng lại một chút, quyết định chuyển đề tài: "Lúc trước anh nói mình là thẳng nam, sao bây giờ lại giở trò chơi với đàn ông rồi?"
"Cậu lại tìm người điều tra tôi?" Hoắc Nhiên ẩn ẩn có chút tức giận, "Đừng có dùng từ hình dung ghê tởm như vậy, tôi không giống như cậu."
"Đây là quan tâm, anh đừng nói nghiêm trọng như vậy chứ."
Cận Thiếu Viễn không kiêng nể gì nói: "Vốn dĩ tôi cảm thấy không thú vị...... Kết quả phát hiện anh âm thầm lặng lẽ tìm một tên đàn ông, đột nhiên chơi vui như vậy."
Hoắc Nhiên nghe hiểu ý tứ của hắn, "Cho nên cậu là đang...... Phản nghịch?"
Trong lòng hắn lập tức xếp Cận Thiếu Viễn và minh tinh trà xanh kia vào cùng một loại.
Nếu không phải thiệt tình, tốt hơn hết hãy giải quyết nó.
Hoắc Nhiên lặng lẽ thả lỏng một chút, nghiêm mặt nói: "Trước khi nói chuyện chính, tôi hỏi cậu một vấn đề cá nhân."
Cận Thiếu Viễn nâng mí mắt lên nhìn hắn, trong mắt lộ ra nghiền ngẫm, "Hiếm khi thấy anh hứng thú đến vấn đề cá nhân của tôi, nói đi."
Biểu tình của Hoắc Nhiên giống như đưa ra một nan đề học thuật: "Nếu người khác gọi cậu là Cận thiếu, cậu sẽ khó chịu sao?"
"?" Cận Thiếu Viễn đang đắm chìm trong vọng tưởng kỳ quái, có chút phản ứng không kịp, "Anh đang nói cái gì?"
"Chính là ý trên mặt chữ." Hoắc Nhiên kiên nhẫn giải thích, "Cậu tên Cận Thiếu Viễn, nếu người khác gọi cậu là Cận thiếu với sự tôn trọng, cậu có cảm thấy không thoải mái không?"
Cận Thiếu Viễn bị câu hỏi với góc độ kỳ lạ này làm cho nghẹn ngào một hồi, không xác định nói: "Hẳn là...... Không?"
"À, tôi cũng cảm thấy vậy." Hoắc Nhiên gật đầu, "Xem ra cũng chưa có ai gọi cậu như vậy."
Cận Thiếu Viễn bỗng nhiên từ trong mê mang tìm ra một logic kỳ quái hợp lý, hắn cười thật tà khí, "Anh phải là người đầu tiên sao?"
"Sao nào, rốt cuộc cũng bị tôi đả động rồi? Đây là uyển chuyển tiếp nhận sao?"
Hoắc Nhiên hừ lạnh một tiếng, "Cậu có thể đừng dùng loại biểu tình này nói với tôi kiểu này không? Tôi là thẳng...... Không, tôi đã có người yêu."
"Người yêu?"
Cận Thiếu Viễn cười nhạo một tiếng.
Hắn lười nhác dựa vào lưng chiếc ghế da lớn, giọng điệu thật tùy ý.
"Từ khi nào mà anh quen biết được cậu đàn em nhỏ thế? Cậu ta mới học có một năm là đã rời đi rồi, các người hình như cũng không tiếp xúc nhau trong trường nha."
"Cái gì mà đàn em nhỏ?" Vẻ mặt Hoắc Nhiên không thể hiểu được.
"Chính là cậu đàn em nhỏ ngày đó đi chơi với anh một ngày ở Yến Bình đó, còn khá xinh đẹp."
Biểu tình của Cận Thiếu Viễn dường như có chút dư vị, ngược lại trào phúng nói: "Anh không biết phải không? Các người học cùng một trường đại học."
"Vẫn là nói...... Đối với một đàn em nhỏ đột nhiên đi cùng anh này, anh vẫn có nhiều điều không biết?"
Trong lời nói dụng tâm kín đáo của hắn, Hoắc Nhiên chậm rãi ý thức được, hắn là đang nói Đào Tri Việt.
Vẻ mặt của hắn lập tức nghiêm túc.
"Cận Thiếu Viễn! Việc cậu tự tiện xâm phạm đời tư của người khác như thế này, là phạm pháp."
"Ồ? Phạm pháp gì?" Cận Thiếu Viễn cười không chút để ý.
Hoắc Nhiên khí phách nói: "Điều 1032 Bộ luật dân sự quy định con người có quyền bí mật chuyện đời tư."
Cận Thiếu Viễn:......
Hoắc Nhiên:......
Cận Thiếu Viễn trầm mặc nửa ngày, bầu không khi mà hắn nỗ lực xây dựng biến mất không còn một chút gì, khóe miệng hắn giật giật, "Sao anh lại học cái này chứ?"
"Trước khi tôi tới tìm cậu đã cố ý xem." Hoắc Nhiên cường điệu nói, "Cậu tra được địa chỉ tư nhân của tôi, còn gửi hoa tới cửa, điều này vi phạm nghiêm trọng quyền riêng tư của tôi."
"Cho nên tôi khuyên cậu nên dừng lại ngay những hành vi trái pháp luật này lại, giữ khoảng cách với cuộc sống của tôi, cũng như giữ khoảng cách với cuộc sống của bạn trai tôi, đừng bịa đặt những tin đồn thất thiệt, nếu không thì tôi sẽ bắt cậu phải chịu trách nhiệm trước pháp luật."
Cận Thiếu Viễn phảng phất như nhìn thấy người ngoài hành tinh, "Còn không phải là tùy tiện tìm người tra xét thôi sao? Mọi người đều như vậy mà."
"Đừng chỉ nói về tất cả mọi người, tôi chưa bao giờ làm những việc lung tung rối loạn này, đừng đưa ra suy đoán chủ quan."
Hoắc Nhiên nói: "Có phải cậu xem phim truyền hình nhiều quá rồi không?"
"Cái gì mà phim truyền hình?" Cận Thiếu Viễn dần dần bị dẫn chạy.
"Đó chính là loại phim truyền hình cẩu huyết, trong đó sẽ tìm thấy thông tin người mà mình thích ngay lập tức, nếu như không chiếm được trái tim của đối phương thì sẽ bắt nhốt người ta lại."
"Vì cha mình, tôi khuyên cậu nên tỉnh táo hơn một chút, không cần làm người biếи ŧɦái." Hoắc Nhiên nói lời thấm thía, "Đây là thế giới thực, nếu như vi phạm pháp luật thì phải trả giá đại giới."
Bằng mắt thường có thể nhìn thấy biểu tình của Cận Thiếu Viễn đang nứt toạc.
Sau khi sắp xếp ngôn ngữ thật lâu, hắn nỗ lực lấy lại quyền khống chế cơ mặt, hoang mang nói: "Anh thực sự là người kỳ quái nhất trong giới của chúng ta."
Hoắc Nhiên mặt vô biểu tình: "Tôi không có tư cách cùng một giới với các cậu, hơn nữa nếu so ra thì tôi mới là người bình thường đúng không."
Cận Thiếu Viễn cố gắng phản bác, nhưng dường như lại không tìm được từ nào phù hợp.
Thấy hắn nghẹn lời, Hoắc Nhiên giơ tay nhìn nhìn đồng hồ, mới nhận ra đã gần 6 giờ.
"Tôi phải đi, nhắc lại cho cậu nghe một lần cuối cùng, đừng tới quấy rầy cuộc sống của tôi và bạn trai tôi, nếu không thì đó không phải là chuyện chỉ giữa hai chúng ta thôi đâu."
Phát hiện hắn phải đi, Cận Thiếu Viễn theo bản năng nói: "Anh đi làm gì?"
Hoắc Nhiên dừng bước chân lại, "Vốn dĩ tôi không nên trả lời câu hỏi này của cậu."
Sau đó hắn quay đầu, biểu tình có chút vi diệu khoe mẽ, "Tôi đến siêu thị mua đồ ăn, hôm nay tôi cùng với em ấy làm bữa tối."
Cận Thiếu Viễn:......
Bất thình lình bị show ân ái.
Ngay khi Hoắc Nhiên chuẩn bị ra khỏi cửa, phía sau vang lên giọng nói có vẻ phiền muộn của Cận Thiếu Viễn.
"Ngày đó anh hình như rất hạnh phúc, hiện tại cũng thế."
"Yêu đương thật sự rất hạnh phúc sao?"
Hoắc Nhiên cũng không quay đầu lại, rời khỏi nơi này.
"Không phải yêu đương là hạnh phúc, mà là nếu đối xử chân thành với ai đó, cậu sẽ rất hạnh phúc."