Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 50: Chấn Động

Bà Từ quát: “Con đúng là lắm chuyện, hỏi cái gì mà hỏi.”

Sau đó bà cụ lại ngó trước ngó sau: “Có gì thì vào trong nhà rồi nói.”

Mọi người vừa vào tới cửa, thì thấy Từ Sơn lập tức đóng hết cửa nhà cửa sổ, lại còn cẩn thận mà khóa hết lại, xong hết rồi mới thở dài một hơi, ngồi bệt xuống đất.

Các đồng chí nữ trong nhà: “???”

Bà Từ tỏ vẻ ghét bỏ nhìn anh ta: “Con đây là đang làm gì vậy?”

Từ Sơn nhìn về phía Từ Toa, Từ Toa đáp: “Cháu có mua một chút đồ…..”

Bà Từ và Cổ Đại Mai đưa mắt nhìn xem, hét to một tiếng, hai chân đều lùi lại phía sau, kinh ngạc đến mức hai cặp đồng tử muốn lồi cả ra ngoài, lập tức đồng loạt nhìn về phía Từ Toa, Từ Toa bình tĩnh giải thích: “Cháu thấy bát đĩa trong nhà đều sứt mẻ hết cả, cứ để như vậy mà ăn cơm thì rất dễ bị thương, cho nên đã mua một bộ mới. Còn cả khăn mặt cũng thế…….”

Bà Từ run rẩy nhìn chiếc gùi kia, mãi một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Mọi người đừng có cử động.”

Sau đó kéo theo Từ Toa vào trong phòng. Từ Sơn và Cổ Đại Mai lập tức rón ra rón rén đi tới bên cửa, áp sát tai lên cửa để nghe ngóng.

Đã lâu lắm rồi bà Từ mới tức giận như vậy, bà cụ kéo Từ Toa, nhỏ giọng nói: “Con bé này, sao cháu lại vung tay quá trán như thế chứ. Cháu mua những thứ này làm cái gì, tiền của cháu, phải biết giữ mà sau này còn làm tiền phòng thân chứ. Chúng ta đây có ngày tháng thế nào mà chưa từng trải qua, sao cháu lại phải lãng phí số tiền này. Hơn nữa, cháu ở đây, là sống ở nhà bà ngoại, chứ không phải là nhà của cậu cháu. Cháu cũng không cần phải lấy lòng của bọn họ. Chỉ cần bà vẫn còn sống một ngày, thì sẽ không có ai dám bắt nạt cháu cả. Cho dù là cậu hay mợ của cháu cũng không được. Nhớ năm xưa bà với ông cháu chạy nạn bên ngoài, gặp qua cũng không ít chuyện, chẳng lẽ dạy dỗ không nổi hai đứa con nít ranh kia ư?”

Từ Toa cảm nhận được tấm lòng của bà cụ đối với cô, nắm lấy hai bàn tay của bà cụ, nhẹ nhàng nói: “Không phải đâu bà.”

Bà cô tưởng rằng cô vì muốn sống ở cái nhà này nên mới phải lấy lòng cậu với mợ của cô, nhưng thực ra không phải như vậy.

Từ Toa nhẹ nhàng nói: “Bà cũng biết tính của cháu mà, cháu căn bản không cần phải lấy lòng bất cứ ai. Cháu mua mấy thứ đó, cũng không phải là vì ai cả. Mà là bởi vì bản thân cháu muốn sống thoải mái một chút.”

Cô đỡ bà ngoại mình ngồi xuống, nghiêm túc giải thích: “Nếu như cháu không có năng lực này, thì cháu nhất định sẽ an phận, nhưng nếu như bây giờ đã có rồi, vậy thì hà tất gì phải sống cực khổ cơ chứ? Cháu biết là bà thương cháu, muốn cháu để dành dụm nhiều tiền một chút. Thế nhưng so với việc sống khổ cực chỉ để tích lũy tiền, cháu tình nguyện để cho bản thân sống dễ chịu hơn một chút. Sống thì cũng phải biết hưởng thụ chứ, ai biết được ngày mai sẽ ra sao. Hơn nữa, cháu mua chút đồ cho cậu mợ, cũng không phải vì muốn lôi kéo gì họ hay thế nào đó. Cậu mợ ăn uống ngon, sức khỏe tốt không ốm đau gì, ở nhà cũng có thể làm nhiều việc một chút, ra ngoài có đánh nhau thì cũng có người đến giúp đỡ, cháu vui còn không kịp nữa mà.”

Dừng một lúc, Từ Toa cũng chẳng quan tâm mình có bị nghe lén hay không nữa, cô thẳng thắn nói: “Hơn nữa, nếu như hai người họ ăn đồ ăn của cháu, dùng đồ của cháu lại còn không nể mặt cháu, thì cháu cũng chẳng cần phải nể mặt họ nữa. Những ngày tháng như này, thứ không đáng tiền nhất không phải chính là thể diện hay sao? Nếu như họ không làm cháu hài lòng, thì cháu sẽ tìm người thuận mắt cháu đến làm việc, tin chắc rằng trong thôn nhất định sẽ có người sẵn lòng làm.”

Bà Từ nghe xong mấy lời này, cũng cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút, thứ mà bà cụ sợ nhất chính là người trong nhà đối xử tốt với nhau vô điều kiện. Những kẻ chân thiện mỹ đối xử tốt với nhau vô điều kiện, đấy mới là những kẻ ngốc. Bà cụ thà rằng người trong nhà này tâm cơ một chút, cũng không muốn để đứa cháu gái mình bị bắt nạt.

Bây giờ xem ra, đứa trẻ này tuy rằng không phải là cô bé hay giở trò hơn thiệt, cũng chẳng phải kẻ mưu mô tính toán gì, nhưng cũng không phải đứa dễ bị kẻ khác ức hϊếp, điều này cũng giúp bà cụ yên tâm hơn được vài phần.

Bà Từ: “Cháu nói thế cũng có chút đạo lí.”

Từ Toa mỉm cười nhẹ nhàng đáp: “Đấy là chuyện đương nhiên.”

Cô lại nói tiếp: “Đi thôi, bà thật sự không muốn ra ngoài xem xem cháu mua những thứ gì hay sao?”

Bà Từ đáp: “Xem chứ! Tại sao lại không xem! Đi thôi, để bà xem xem cháu mua được những gì nào.”

Bà Từ lập tức mở cửa, đã thấy Từ Sơn và Cổ Đại Mai ngã sấp xuống đất, bà Từ giận không có chỗ phát tiết, mắng: “Hai cái đồ sao chổi này, vậy mà còn dám nghe trộm nữa à, tao thấy hai tụi bây là muốn lên trời luôn rồi! Hai đứa chúng mày……”

Giọng nói của bà Từ đột nhiên im bặt.