Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 45: Niềm Vui Của Người Có Tiền 1

Từ Toa nhanh nhảu đáp: “Để cháu đeo cho, lát nữa cháu còn muốn mua đồ, cậu đi nhanh lên, đến muộn người ta bán hết đấy.”

Câu này cũng chẳng khoa trương tí nào, tối qua Từ Toa đã học hỏi kinh nghiệm từ bà ngoại cô cũng không ít. Có vậy mới biết, cửa hàng bán thực phẩm ấy à, không phải ngày nào cũng có thịt lợn tươi ngon đâu. Nhưng chỉ cần có thì không thiếu được việc phải xếp hàng. Mấy người có tiền giống như Từ Toa, cũng chưa chắc gì đã mua được, nhưng may mắn chỗ bà Từ là phiếu hai cân thịt, thứ này bị Từ Toa lấy đi.

Từ Toa: “Cậu còn không đi mau?”

Từ Sơn: “Đi ngay đây!”

Đừng nhắc đến chuyện một con nhóc vãn bối có thể chỉ huy anh ta, mua thịt chính là chuyện lớn đấy. Từ Sơn tuyệt đối không thể chậm trễ.

Trời đất bao la, ăn thịt là chuyện lớn nhất.

Từ Sơn nhanh chóng leo lên xe phóng đến cửa hàng mua bán thực phẩm, Từ Toa nhìn theo bóng lưng của anh ta, bước vào bên trong trạm xá, mọi người bây giờ chẳng mấy hứng thú với việc khám bệnh, bên trong đúng thật là chẳng có ai. Dù sao đi nữa, đến cũng đã đến rồi, Từ Toa quả quyết thay mới phần băng gạc trên trán mình.

Vị bác sĩ lớn tuổi rơi vào trong mê mang: Đến cả ông ta cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân, lẽ nào đây là một vết thương rất lớn ư? Mắt của ông ta không có vấn đề, y thuật của ông ta lại càng không có vấn đề gì! Ông ta còn là lần đầu nhìn thấy, thế mà lại có người để ý đến cả mấy vết thương nhỏ đến như vậy, luôn cảm thấy có gì đó là lạ. Chẳng qua, nếu như người ta đã bằng lòng tiêu số tiền này, thì người làm bác sĩ như ông ta đương nhiên phải băng bó cho họ rồi.

Chỉ là ông ta cũng thật lòng mà nói: “Vết thương này của cô, thật sự không cần quay lại khám nữa, còn đến nữa, vết thương cũng đã khỏi hẳn rồi, tôi cũng không biết nên thay băng kiểu gì cho cô.”

Từ Toa: “Vâng.”

Lý do này, chỉ e rằng không thể dùng tiếp được nữa rồi.

Cô đeo gùi lên rồi đi ra ngoài, sải từng bước lớn đi tới hợp tác xã mua bán. Lần trước tới đây, cô vẫn còn đang trong trạng thái ngơ ngác, trái lại cũng không mua được gì, lần này đi ra ngoài, Từ Toa không có ý định buông tha cho cơ hội này.

Dù sao đi nữa, cuộc sống sáng suốt nhất cũng chỉ có bốn chữ: đến cũng đến rồi.

Đừng nhìn trong tay Từ Toa có tiền, nhưng trên thực tế cô cũng không có bao nhiêu phiếu, chỉ có ít phiếu gạo mà bên quân đội phát cho, ngoại trừ cái đó thì chính là một ít do bà ngoại lén đưa cho cô, chẳng qua cho dù là phiếu lương thực bên quân đội hay là phiếu lương thực bà ngoại đưa cho cô, thật ra đều đã đến hạn dùng.

Tem phiếu bây giờ, cơ bản cũng chỉ có hạn một năm.

Mọi người đều tiết kiệm, không đến lúc hết hạn, thì chẳng ai dám dùng tới.

Nhưng suy cho cùng, Từ Toa căn bản cũng chẳng phải người của thời đại này, càng không phải mấy người chi li tính toán. Hơn nữa, cô cảm thấy bản thân rất biết tính toán, cái đống tem phiếu này đều sắp quá hạn rồi, nếu như thật sự hết hạn, vậy há chẳng phải là lỗ vốn rồi hay sao?

Phải mua thì mới không bị lỗ vốn.

Từ Toa mang theo khí thế hùng dũng hiên ngang, đi thẳng đến quầy hàng.

Đừng xem thường Từ Toa gầy gò như vậy, nhưng cô ăn mặc cũng không tệ, hơn nữa còn sải bước đi tới, trái lại làm cho nhân viên bán hàng bị khí thế áp đảo, thái độ rất tốt hỏi: “Cô muốn tìm thứ gì?”

Từ Toa nhìn lên trên quầy, phía bên trong bày biện đều là bánh ngọt với bánh bích quy, mẫu mã không nhiều, nhưng có lẽ là do khoảng thời gian này cuộc sống trôi qua có chút vất vả, cả người chịu không nổi, trước đây cô đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn mấy loại bánh quy này, ấy vậy mà bây giờ nhìn thấy lại chảy cả nước miếng.

Từ Toa: Thật là đáng thương cho mình, bản thân nắm giữ cả một thành phố trong tay, vậy mà ăn gì cũng nôn ra như phụ nữ mang thai vậy.

Cô nghĩ tới đây bèn quả quyết hỏi: “Mấy thứ này bán như thế nào?”

“Loại bánh quy hình vuông này là bảy hào một cân, loại bánh quy tròn này thì tám hào một cân, bánh kem là chín hào.”

Mấy chiếc bánh ngọt trong tủ quả thật cũng không dễ bán, nếu như không phải làm quà mang đi biếu người thân, mà để người trong nhà ăn, thì đúng là chẳng ai dám mua.

Dù sao đi nữa, một cân thịt cũng là chín hào mà.

Một cân bánh quy này lẽ nào lại hơn cả một cân thịt?

Đây không phải là buồn cười à?

Chẳng qua Từ Toa lại không nghĩ đến chuyện này, cô ngẩng đầu nhìn, mở to đôi mắt: “Mấy thứ này có cần tem phiếu không?”

Nhân viên bán hàng nhìn cô tỏ vẻ khó hiểu, thật không ngờ cô đến mấy thứ này cũng không biết, nhưng mà trong lòng lại nghĩ, chắc là do tuổi còn nhỏ, không thường hay đi mua đồ, vì thế nhẫn nại trả lời: “Không cần đâu.” Mấy thứ đắt đỏ như vậy mà còn cần tem phiếu, thì còn buôn bán gì nữa.