Thím cả Hà: “Còn không phải sao, cháu cũng không thể bắt nạt người khác như vậy, nhìn gương mặt trắng bệch nhỏ nhắn của Hổ Nữu Nhi này đi, đứa nhỏ bị thương vẫn chưa khỏe, vốn đã khó chịu, cháu hơi quá đáng rồi đấy. Cháu có bản lĩnh thì nhắm vào tôi này, cháu bắt nạt một cô bé như Hổ Nữu Nhi thì có gì tài giỏi chứ?”
Hồ Hạnh Hoa: Tức đến mức run lên!
Ngón tay run rẩy của cô ra chỉ vào hai người này, chỉ là tay của cô ta có thể nhìn được sao?
Thím hai cuối cùng cũng yên lặng lùi về sau một bước, sự ghét bỏ của thím cả Hà cũng bộc lộ trên mặt.
Hồ Hạnh Hoa khinh thường nhìn lướt qua: “Các người chờ đấy.”
Cô ta không muốn nói nhiều thêm câu nào với mấy người phụ nữ không có tư chất này, xoay người rời đi.
Cô ta bình tĩnh lại, cô ta phải tỉnh táo, không thể vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận mất đi chuẩn mực. Cô ta là một người từng trải trong xã hội, không phải là thứ mà những người ếch ngồi đáy giếng này có thể so sánh.
Dù bây giờ bọn họ có sống tốt hơn một chút thì sao chứ, người sống cả đời. Núi không thay đổi thì nước thay đổi, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây. Bảy năm, chỉ cần thêm bảy năm, kỳ thi đại học được mở lại, cô ta sẽ thi đại học, thi cả đại học Thanh Hoa, Bắc Đại, hoàn toàn rời khỏi đây. Cô ta biết sự phát triển của tương lai, cô ta sẽ nắm được vô số cơ hội làm ăn, chỉ cần chờ đến tương lai, chờ đến tương lai mở cửa cải cách.
Hơn nữa, thật ra không cần mở lại kỳ thi đại học, hiện giờ cô ta vẫn có thể sống tốt hơn bọn họ.
Đúng vậy, cô ta biết tiên cơ, cô ta biết rất nhiều tiên cơ, có thể dựa vào để nắm chắc.
Hơn nữa cô ta là người có tay nghề, cô ta biết làm một số đồ ăn vặt phổ biến ở tương lai, còn có thể làm được một ít bánh ngọt. Những thứ này đều là phương pháp kiếm tiền.
Nếu có cơ hội cô ta có thể kiếm được chỗ tốt.
Còn mấy người này, mấy người này là cái thá gì?
Nơi thâm sơn cùng cốc nghèo khó này, cho dù những người kia có quỳ xuống liếʍ chân cho cô ta, cô ta cũng sẽ không liếc nhìn bọn họ lấy một cái.
Nghĩ vậy Hồ Hạnh Hoa tỉnh táo lại, cũng bĩnh tình đứng lên. Cô ta nhanh chóng ra bờ sông rửa tay, lau giày... Mà lúc này những người khác lại bị câu nói “mấy người chờ đó” làm dừng chân.
Thím hai yên lặng một chút nói: “Vậy là con bé thật sự ghi hận chúng ta sao?”
Thím cả Hà gật đầu: “Xem ra thật sự là vậy.”
Không biết bà cụ Từ đã đi ra từ lúc nào, bà ấy áy náy nhìn hai người này, nói: “Hay là tôi đi tìm con bé nói xin lỗi nhé? Dù sao con bé cũng giẫm phân trước cửa nhà tôi. Ngay cả hai người con bé cũng oán hận sao? Tôi sẽ đi nói xin lỗi con bé, nói không chừng sẽ...”
Thím hai cao giọng: “Không có lý nào lại vậy. Bà dám đi tôi thật sự sẽ tức giận.”
Bà ta chỉ hận sắt không thể rèn thành thép: “Bà đúng là người hiền lành, còn chịu thua một con bé sao? Chiều theo con bé, thế nào, con bé nghĩ mình là ai? Giẫm phân chó trước cửa nhà bà mà lại oán hận mấy người chúng ta. Nếu con bé trượt chân ngã ở đầu thôn, có phải sẽ bắt đại đội trưởng dập đầu tạ lỗi với con bé?”
Từ Toa: “Phụt.”
Bà cụ Từ nhỏ giọng nói: “Còn không phải do tôi thấy con bé kia quá hung dữ, sợ con bé trả thù hai bà sao...”
Thím hai tức giận trừng mắt: “Nó dám?? Chúng ta sẽ báo lên thôn, cũng không phải do một con nhóc như nó làm chủ.”
Từ Toa đứng bên cạnh nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chị ta không dám đối phó người, không lẽ còn không dám đối phó chó sao? Thật lo lắng cho Đại Hoàng mà. Tuy nó cướp thịt, tuy nó ị bậy, nhưng nó là một con chó ngoan không cắn người mà.”
Từ Toa cảm thấy mới hai ba ngày mình đã ngày càng giống bạch liên hoa rồi.
Nếu như cứ tiếp tục ở cùng với mấy người bà ngoại, có lẽ sẽ có thể luyện đến cấp mười.
Thím cả Hà: “Cũng đúng, thôn chúng ta có Đại Hoàng cũng là chuyện tốt, có động tĩnh gì thì nó đều sủa hai tiếng, mọi người thấy đó thôn chúng ta cũng không có mấy tên trộm vặt trà trộn vào.”
Thím hai nghĩ một lúc, nghiêm túc nói: “Không được, tôi phải nói với lão Hoàng một câu, Đại Hoàng là một con chó ngoan.”
Thím cả Hà: “Tôi đi với bà.”
Hai bà lão dẻo dai bước như bay.
Bà cụ Từ thấy người đã đi, nói: “Trong phòng có đường đỏ pha cho cháu, cháu uống một chén đi, những người khác đều bắt đầu làm việc rồi.”
Bà ấy trừng con trai một cái: “Con là đồ vô tích sự, lúc này còn không có ích bằng vợ mình.”