Hai mập là một hàng xóm của nhà Từ Toa, tuổi tác sêm sêm cô, lúc cô còn bé, con hàng này hùa theo người ta bắt nạt cô, bị cô đánh cho một trận thì sợ hãi.
Hai mập sợ, nhưng mẹ của hai mập rất ngông cuồng, thường xuyên chửi bới nhà bọn họ, khoác lác tận trời.
Từ Toa chính là nhàn rỗi, dự định sang nhà anh ta nhìn xem cái gì gọi là “nhà giàu sang”, đây là nguyên văn lời của mẹ hai mập.
Cô tản bộ đến nhà hai mập, thế hệ này của bọn họ sinh sống ở vùng ngoại thành, sát bên thành phố, chính là có mối liên hệ chặt chẽ với nhau, nhà cửa cũ kỹ, nhưng không ai sửa sang, đều chờ phá dỡ, Từ Toa mở cửa đi vào trong sân.
Nhìn thoáng qua hai bên, cũng không tốt hơn nhà cô là mấy, Từ Toa giống như Trư Bát Giới khiêng cào sắt, cô thì khiêng xẻng nhỏ, nghênh ngang vào cửa.
Thật lòng mà nói, đồ đạc bên trong nhà hai mập hiện đại hơn nhà Từ Toa một chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi. Chẳng qua cũng rất bừa bộn, không nói đến những thứ khác, chỉ nói nguyên một đống đồ chuyển phát nhanh này cũng đủ bừa, Từ Toa nhìn qua, đột nhiên trợn to mắt.
Cái hộp này không phải của nhà hai mập, mà chính là của chú Lý hàng xóm.
Mở hộp ra, bên trong không có gì, cô từ trên hộp tìm được hóa đơn giao hàng, nhìn thời gian, là trước khi tận thế…
Từ Toa lại mở thêm một hộp đồ chuyển phát nhanh ra xem, cũng không phải nhà hai mập.
Lại nhìn, cũng không phải.
Được rồi, khỏi cần nói nữa.
Không biết vì nguyên nhân gì, nhà hai mập lại trộm đồ chuyển phát nhanh nhà người ta.
Đây cũng thật quá đáng, người người đều bận rộn tẩu thoát, nhà anh ta lại vội vàng đi trộm đồ, Từ Toa bĩu môi, không biết nên hình dung người nhà này như thế nào nữa. Cô ngồi xuống lại mở tiếp, phát hiện bên dưới còn có rất nhiều bọc đồ chuyển phát nhanh chưa mở ra.
Từ Toa nhìn thoáng qua một lượt, thấy con dao rọc giấy, cô thuận tay mở một hộp đồ chuyển phát nhanh.
Bên trong hộp đồ chuyển phát nhanh này có mấy chiếc khăn quàng cổ, chất lượng không được tốt lắm, loại hàng nhái lông cừu, hơi mỏng, Từ Toa từng mua qua, hai, ba mươi tệ một chiếc. Bên trong hộp chuyển phát nhanh này có bảy, tám chiếc, vàng chanh, xanh lục, xanh, lam, tím… Không cái nào trùng màu.
Từ Toa lấy từng chiếc ra quấn lên cổ của mình, có trời mới biết sao nằm mơ lại lạnh như thế.
Từ Toa tiếp tục lấy ra, bên trong có một túi kẹp tóc, chắc hẳn là mua cho đứa nhỏ, hình hoa hướng dương, heo nhỏ, bướm nhỏ… Từ Toa tùy ý kẹp hai cái hình bươm bướm lên đầu, cho dù không cần soi gương thì Từ Toa cũng biết, bây giờ mình giống như thôn cô, còn là loại hình xấu và cổ quái nhất.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đây là đang nằm mơ.
Ai quản những chuyện đó chứ?
Đập hộp đồ chuyển phát nhanh, đó là một việc rất dễ gây nghiện, lúc này trong lòng Từ Toa đang lâng lâng, cô tiếp tục hướng xuống bóc một hộp chuyển phát nhanh khác, lần này cô vô cùng may mắn, Từ Toa huýt sáo một cái, lập tức mở gói đồ.
Thật đúng là một túi to đồ ăn vặt Want Want.
Ăn rất ngon đây!
Từ Toa nhanh chóng bóc một túi bánh gạo cay ra, bỏ vào trong miệng: “Ọe.”
Từ Toa vừa mới bỏ vào trong miệng xong, trong dạ dày đã dâng lên cảm giác buồn nôn, Từ Toa nhanh chóng bỏ đi không ăn nữa, nôn khan một lúc lâu. Cô tựa người vào ngồi trên ghế, khóe mắt còn vương nước mắt, nhìn rất đáng thương.
Cô cúi đầu ngửi gói bánh gạo cay, căn bản không hỏng.
Thế nhưng không biết vì sao cô lại không thể ăn, nằm mơ cũng không cho người ta ăn, Từ Toa cảm thấy mình quá thảm.
Cô bỏ qua đống đồ ăn vặt, tiếp tục lôi ra một chồng sách học thêm, chắc hẳn đây là của anh Tôn cuối cấp ba, anh ta học rất giỏi, là con nhà người ta trong miệng người lớn khu phố này.
Biết bao nhiêu người vì anh ta học quá giỏi mà ăn cơm chan nước mắt.
Từ Toa nhớ rõ, vận may của anh Tôn khá tốt, chắc hẳn anh ta không sao, đồng thời cũng đã rời đi rồi.
Đối với đống sách học thêm này, Từ Toa không chút hứng thú, ngay cả lật cũng không lật xem lấy một lần, đây là bướng bỉnh của học tra.
[Học tra: Học sinh đội sổ.]
Từ Toa lại bắt đầu đập hộp, sạc cáp, vô dụng.
Lại nghe thấy… Keng keng keng.
Từ Toa ngừng động tác trên tay lại, nghiêng tai lắng nghe, đây là tiêu chí kiến trúc ở thành phố Giang Hải bọn họ, chuông cổ trên lầu vang lên, keng keng keng, Từ Toa đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, cô không khống chế được mà ghé lên hộp chuyển phát nhanh, trong nháy mắt đã ngủ thϊếp đi.
Ánh nắng ban mai vô cùng rực rỡ.