Trans: Bơ
Tiệc trưa cuối cùng cũng đến. Tất cả mọi người đều bận rộn kể từ ánh sáng đầu tiên trong ngày.
Từ khi lệnh cấm được dỡ bỏ, nàng phải lo liệu mọi công việc đã bị hoãn sau vụ tai nạn của mình. Vào buổi tối, nàng sẽ sắp xếp một cuộc gặp với bộ trưởng Laurent và bá tước Valtein.
Công tác chuẩn bị cho tiệc trưa đã sớm bắt đầu, không gian được chọn mang lại cảm giác yên tĩnh, không quá ồn ào.
Vì đây là khu vườn ngoài trời nên tóc của nàng được tạo kiểu với hoa tươi và dùng trang sức làm điểm nhấn. Chiếc váy nàng mặc có màu trang nhã và được thêu bằng sợi chỉ cùng màu với vải. Thiết kế đơn giản nhưng vẫn thanh lịch.
Đây hoàn toàn là ý kiến của nam tước Sinael. Tất cả các quý tộc trong cung điện đều ngưỡng mộ vẻ ngoài hoàn hảo của công chúa. Ngay cả nữ bá tước Melissa cũng dành cho nàng những lời khen.
"Nếu bá tước Valtein nhìn thấy người trong trang phục này, ông ta chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên!"
Giữa những lời khen ngợi không ngớt, nàng đã mang xong chiếc găng tay có dây buộc màu trắng và rời đi.
Tuy nhiên, cỗ xe ngựa đáng ra phải đợi trước cung điện của công chúa không xuất hiện. Hiệp sĩ đánh xe ngựa bối rối, chỉ biết đứng chờ bên ngoài. Nàng không cần hỏi cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra.
"Đã lâu không gặp, công chúa."
Một người đàn ông tỏ vẻ lịch sự, hành động đơn giản đến khó tin, đã đợi nàng. Nàng có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển của những người hầu gái theo sau khi nhìn thấy người đang cách nàng vài bước.
Ishakan vẫn mỉm cười với nàng dù có thế nào đi nữa. Đôi mắt vàng của hắn lấp lánh rực rỡ khi ánh mặt trời phản chiếu trên đó tựa như bản thân nó chính là mặt trời.
Nàng nghiêm túc quan sát hắn.
Dường như hắn đến một mình. Bên cạnh hắn không có người hầu, thậm chí cũng không có hiệp sĩ hộ tống, nhưng cũng không loại trừ khả năng có ai đó đã ẩn nấp và theo hắn, giống như lần trước.
Từ nãy đến giờ, hắn vẫn nhìn nàng, cố ý không rời mắt khỏi nàng. Sau khi chắc chắn hắn sẽ không giở trò gì, nàng đáp với vẻ cảnh giác và làm ra điệu bộ tò mò.
"Đức vua, sao ngài lại tới nơi này? Nơi tổ chức tiệc trưa không phải ở đây."
Như thể đã đoán trước được sự phũ phàng của nàng, Ishakan đơn thuần gạt đi âm sắc đe dọa trong đó.
"Ta nghe nói ở đây có một nghi thức rằng đàn ông phải đi cùng với một người phụ nữ có địa vị cao quý."
Hắn đang đề cập đến người đi cùng trong các buổi tiệc. Thế nhưng, lần này chỉ là một buổi tiệc trưa, nơi chỉ có một lượng người nhất định nên việc cần một người đi cùng không liên quan. Điều này còn đặc biệt áp dụng cho những người có quyền lực như vua của Kurkan và công chúa của Estia.
Có lẽ hắn không biết các phép xã giao phức tạp sẽ được áp dụng tùy thuộc vào tình huống hiện tại.
Cũng không hẳn…
Càng nghĩ về điều đó, Ishakan càng có vẻ là kiểu người đủ cứng đầu để làm theo ý hắn, bất kể hắn có hiểu hết phong tục của nơi này hay không. Hắn đã làm như vậy, bởi vì hắn chắc chắn hắn có thể.
Thay vì chỉ ra lỗi sai của hắn, nàng quyết định chuyển sang chủ đề khác.
"Ta muốn trả lại chiếc váy cho ngài."
Nàng vừa dứt lời, môi Ishakan cong lên để lộ một nụ cười tự mãn, nhìn nàng với đôi mắt ngập tràn ý cười.
"Nhưng nàng đã không. Nàng không làm vậy vì không muốn tận hưởng buổi tiệc mà không có ta, phải không công chúa?"
Buồn nôn! Tim nàng đập nhanh hơn. Có lẽ là do trà đen nàng uống vào sáng nay có liều lượng cao. Bỏ qua cảm giác xôn xao trong lòng, nàng đáp lại bằng thái độ lạnh lùng.
"Ngài đang cố gắng mua chuộc ta như cách ngài đã làm với bá tước Valtein sao?"
Những người hầu gái đứng lặng yên nín thở và nuốt nước bọt, lo lắng nhìn hai người họ. Nam tước Sinael loay hoay với chiếc khăn mà nàng ta cầm trên tay.
Trước sự lo lắng của bọn họ, Ishakan phá lên cười.
"Mua chuộc công chúa chỉ với một chiếc váy lụa… Nó không phải quá rẻ mạt sao?"
Nhìn hắn cười toe toét, nàng nén lại ý nghĩ muốn chế giễu.
Đầu hắn nghiêng xuống. Vì chênh lệch chiều cao nên hắn chỉ có thể thì thầm vào tai nàng bằng cách cúi đầu và khom người thật thấp.
"Ta chỉ tặng nó để thay cho chiếc váy đã bị ta xé rách của nàng, Leah."
Đột nhiên một mảng ký ức ùa về, nàng vẫn còn nhớ rõ nàng đã nằm trên chiếc giường làm bằng hoa huệ và váy của nàng đã bị xé toạc như thế nào. Hơi nóng bốc thẳng lên má nàng.
Ishakan nhìn gương mặt trắng bệch đang dần đỏ bừng của nàng. Thật thú vị khi chứng kiến đôi má của công chúa đổi màu.
"Nàng sẽ mặc nó vì ta chứ? Ta đã cẩn thận chọn chiếc váy đó vì ta nghĩ, nó sẽ rất hợp với nàng."
Giọng hắn trầm xuống, nói với nàng bằng giọng khàn khàn.
"… Ngài biết ta không thể làm điều đó đúng không? Tại sao ngài luôn muốn ta gặp rắc rối?"
Nàng khẽ rít lên với hắn. Ishakan cau mày với câu trả lời của nàng. Hắn ngoan cố đưa mặt lại gần nàng, mặc kệ ánh mắt của những người xung quanh, thì thầm bên tai nàng.
"Điều đó có quá nhiều với một người đàn ông đã phục vụ nàng bằng cả cơ thể không?"
Ngay khi nàng quay đầu lại, chóp mũi của nàng lướt qua má hắn, nàng lạnh nhạt đáp.
"Giúp ta rất nhiều? Ta thậm chí đã suýt chết."
Ngay cả khi nàng nói vậy, hắn vẫn tiếp tục đến gần. Nếu không nhờ hắn, nàng đã bị Byun Gyeongbaek tóm trong vườn đêm đó. Ishakan cáu kỉnh, chọc nhẹ vào trán nàng.
"Nàng nên báo đáp ta, công chúa."