Hôn Nhân Tiền Định

Chương 55: Ngất xỉu

Trans: Bơ

Ngay khi nàng đang nghĩ Blain sẽ làm gì tiếp theo, cảm giác buồn nôn và chóng mặt khủng khϊếp chợt tấn công nàng. Nàng không kìm được cảm giác muốn ngã xuống, có thứ gì đó dâng lên trong miệng nàng.

Đột nhiên, nàng phun ra một dòng chất lỏng nóng. Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi của nàng đỏ lên. Một cục máu đỏ sẫm nằm ở giữa lòng bàn tay nàng tạo thành một vết nhơ nhớp. Lưỡi nàng nếm được vị máu tươi đọng lại trong miệng.

Nàng nhìn chằm chằm tay mình và chớp mắt.

"A…"

Ngay sau đó, chân nàng mất sức, nàng ngã quỵ xuống đất. Xung quanh tĩnh lặng, bóng tối đã che khuất tầm nhìn của nàng.

Hỗn loạn nổ ra ngay khi nàng bất tỉnh, một tiếng gọi khẩn thiết vang lên.

"Leah!!"

Giữa những tiếng la hét, ai đó đã đỡ lấy cơ thể đang ngã xuống của nàng.

***

Những người Gypsy vô pháp vô thiên trên lục địa. Họ là những người du mục trang điểm lộng lẫy với những họa tiết phong phú và trang sức mạ vàng. Những chiếc mũ đội đầu được làm từ vải lụa đắt tiền và những bộ quần áo xa hoa, là biểu tượng cho tinh thần tự do của họ.

Họ lang thang khắp lục địa vì không bị ràng buộc về phong tục. Những người này không sở hữu bất cứ thứ gì, cũng không có lý do gì khiến họ đến một quốc gia nhất định. Không có gì để mất, họ không sợ hãi bất cứ điều gì cũng như hậu quả mà họ mang lại cho người khác.

Tuy nhiên, người Gypsy, những người không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ một thứ - người Kurkan.

Mọi ngóc ngách của lục địa đều có thể là nơi sinh sống của người Gypsy, nhưng có một vùng vẫn chưa bị họ xâm phạm. Trong suốt lịch sử, sa mạc cát phía tây là nơi vắng bóng người Gypsy. Không rõ lý do tại sao từ khi sinh ra họ đã tránh né người Kurkan, nhưng có một điều chắc chắn là – họ vô cùng sợ hãi.

"Haban."

Ishakan đưa tay về phía một người thanh niên, người này lập tức lấy ra một miếng vải để lau vết máu trên bàn tay chai sạn cho nhà vua. Tuy nhiên, tấm vải dù đã nhuốm màu đỏ thẫm, nó vẫn không đủ để làm sạch lòng bàn tay đẫm máu của hắn.

Ngoài tay, toàn bộ cơ thể hắn bị bao phủ bởi máu. Chất lỏng chảy dài trên làn da ngăm của hắn nhưng không thuộc về hắn. Đó là lời nhắc nhở rõ ràng về sức mạnh của người đàn ông này.

Ishakan đưa tay lau mặt và nhìn vào mớ hỗn độn mà hắn đã tạo ra. Một tiếng lầm bầm phát ra khi hắn quan sát tình trạng lộn xộn.

"Có phải ta đã quá tay rồi không?"

"Thần nghĩ vậy."

"Ta thấy thoải mái hơn khi dùng tay. Một lưỡi kiếm sẽ quá cồng kềnh."

Cảnh tượng trước mắt thật khủng khϊếp nhưng hắn lại thản nhiên nói như thể mới vừa hoàn thành một bài tập thể dục nhẹ nhàng nào đó. Trước những xác chết nát bét, hắn bình tĩnh rút ra một điếu thuốc. Là loại thuốc bình thường được gói trong một chiếc lá, hắn lại ra hiệu cho Haban một lần nữa.

Một ngọn lửa được đốt lên, Ishakan hít một hơi thật sâu, mùi thuốc lá nhẹ nhàng thoang thoảng.

Cảnh tượng khủng khϊếp của những thi thể nham nhở và máu bắn tung tóe là lời nhắc nhở nghiệt ngã về việc người Kurkan kinh khủng như thế nào. Bản chất hoang dã của họ được bộc lộ vào những thời điểm như thế này.

Chứng kiến ánh mắt rực lửa của Ishakan từ từ nguội đi, Haban lên tiếng.

"Nếu ngài gặp các quý tộc của Estia ở đó, ngài thậm chí không cần hối lộ để giải quyết vấn đề."

"Ta không chắc lắm. Ta vẫn chưa gặp họ."

Haban bật cười trước những lời của Ishakan. Kể từ khi họ đến Esita, không một ngày nào trôi qua yên ổn. Bên phản đối hiệp ước hòa bình, bao gồm Byun Gyeongbaek xứ Oberde, cũng đang cố can thiệp vào các thỏa thuận của hiệp ước.

Byun Gyeongbaek dường như không biết các chiến lược quân sự mà gã áp dụng trong thực tế đều vô dụng. Những sát thủ mà gã phái đến cũng hoàn toàn không đủ năng lực.

Về mặt này, ngay cả Estia cũng bị lừa. Chỉ có công chúa của Estia mới đoán được việc người Kurkan vốn không để tâm đến hiệp ước hòa bình.

"Dù sao thì đám sát thủ cũng gây cho chúng ta không ít phiền phức. Chúng ta đã mất dấu đám người Rom."

Haban cau mày, rút điếu thuốc ra hút. Hôm nay bọn họ đến nơi này là vì người Gypsy. Thế nhưng, vì cuộc tấn công bất ngờ từ các sát thủ, kế hoạch của họ đã bị cắt ngang. Những tên Gypsy mà họ nhắm đến để gϊếŧ lúc đầu đều đã bỏ trốn.

"Người Rom có thể che giấu bản thân và cắt đuôi chúng ta. Với khả năng ẩn nấp của chúng, một khi đã bắt trượt thì rất khó để bắt lại."

Haban nhanh nhẹn hút điếu xì gà, lờ đi vị đắng khó chịu của thuốc. Hắn đang băn khoăn liệu hắn có thể thực hiện kế hoạch của Ishakan hay không. Cho đến nay, những nỗ lực của hắn đều vô ích.

Ishakan vò phần tóc dính trên mặt, thô bạo hất nó ra sau.

"Có thể cho người theo dõi chúng không? Bên chúng ta có đủ người không?"

"Lực lượng bên ta khá hạn chế, nhưng thần sẽ cố gắng."

Nhìn thấy kế hoạch của họ có khả năng sẽ thành công, Haban lại phấn khởi với động lực mới vừa tìm thấy.

Giữa nền nhà nhuộm máu, tiếng bước chân của ai đó vang vọng.

"Genin!"

Haban vui vẻ chào. Thế nhưng, Genin không đáp lại hắn. Với một biểu cảm vô hồn, Genin đến trước Ishakan và báo cáo, giọng điệu có hơi căng thẳng và lo lắng.

"Công chúa ngất xỉu."

Thấy Ishakan nhướng mày, Genin nói ngắn gọn những gì đã xảy ra trong điện của công chúa.

Nghe xong câu chuyện, Ishakan không càu nhàu hay phát ra bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy sự tức giận. Bằng một giọng nói trầm thấp, hắn nhìn Genin.

"Ta nghĩ ta đã bảo ngươi chăm sóc nàng thật tốt, Genin."

Làn khói mờ ảo từ điếu thuốc lá thoảng qua trước mặt hắn. Hắn nheo mắt, đôi đồng tử vàng rực vốn vẫn chưa nguội hẳn lại rung lên.

"Nhưng ngươi lại đang ở đây."

Ishakan không nói nhiều. Ý của hắn rất rõ ràng.