Hôn Nhân Tiền Định

Chương 18 💛

Trans: bownee00world

Cerdina mỉm cười hài lòng khi thấy nàng đeo chiếc vòng cổ. Với tư thái uyển chuyển, mụ đứng dậy chìa tay về phía nàng. Nàng miễn cưỡng chấp nhận cùng đi đến nhà ăn.

Vừa ngồi xuống bàn, nàng liền trở nên căng thẳng. Nàng phải cẩn thận chú ý đến từng hành động của mình để không để xảy ra bất kỳ sai sót nào.

Thời gian trôi qua, họ dùng bữa tối với món khai vị nhẹ nhàng đến món chính gồm hải sản và thịt, cuối cùng là món tráng miệng ngọt ngào. Trong suốt thời gian đó, hai người tiếp tục có những cuộc trò chuyện nhỏ.

"Thật tiếc khi Blain không ăn cùng chúng ta. Đứa trẻ này thật sự, thật sự rất nghiện săn bắn…"

"Có phải anh ấy đã hứa sẽ bắt một con cáo cho mẹ không?"

"Phải, anh con luôn quan tâm đến mẹ. Mẹ rất hạnh phúc vì lòng hiếu thảo của Blain, nhưng mẹ sợ sau này vợ của nó sẽ ganh tị với mẹ mất thôi."

"…"

Bữa ăn kết thúc, ánh mắt nàng đổ dồn vào chiếc bánh trước mặt trong khi đang nhấp một ngụm rượu. Giọng người đàn ông đó văng vẳng bên tai nàng, thúc giục nàng.

- Ăn thêm đi. Trông nàng gầy hơn cả cành cây mùa đông.

Hắn đã buộc nàng ăn nhiều bánh mì và món hầm. Một nụ cười gượng gạo hiện trên khuôn mặt trước ý nghĩ về một người đàn ông thỉnh thoảng xuất hiện trong tâm trí nàng. Đột nhiên, món tráng miệng tỏa ra sức hút kỳ lạ.

Nàng có thể cắn một miếng nhỏ không.

Chiếc bánh phủ đầy phô mai dường như không ngừng mời gọi nàng. Nàng lấy hết can đảm và nhẹ nhàng đưa tay ra.

"Leah."

Một giọng nói sắc bén giáng xuống như đòn roi định quất vào người nàng.

Nàng giật mình thu tay lại. Chắc chắn nàng đã mất trí. Ăn bánh trước mặt Cerdina và tất cả mọi người?

"Con chỉ muốn nếm thử một chút, chỉ là một miếng nhỏ thôi. C… con tò mò nó có mùi vị như thế nào…"

Những lời bào chữa khó xử tuôn ra từ miệng nàng. Cerdina nhìn nàng chằm chằm, sau đó khẽ mỉm cười và hỏi một câu.

"Sắp trở thành cô dâu rồi, con không nên lơ là với chế độ ăn uống của mình, đúng chứ?"

"… Vâng, con sẽ chú ý. Con xin lỗi."

Nàng đặt nĩa xuống. Chiếc đĩa vẫn còn đầy một nửa ám ảnh đôi mắt nàng. Nàng đã ăn hết lượng thức ăn thường ngày, nhưng nàng đặc biệt thấy đói vào ngày hôm nay.

Thay vào đó, nàng cố chống lại mùi thức ăn hấp dẫn bằng rượu vang để làm dịu cái bụng rỗng của mình.

***

Một người đàn ông đang đứng trên cành cây rậm rạp gần đó, nhìn vào cung điện hoàng gia xinh đẹp.

Cung điện hoàng gia Estia chìm trong bóng tối, tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo dưới ánh trăng. Khung cảnh tao nhã như một tác phẩm nghệ thuật, tuy nhiên, không có chút hứng thú nào trong đôi mắt vàng của người đàn ông, đôi mắt đó hơi nheo lại.

Nàng trông như một con búp bê bị mắc kẹt trong cung điện đẹp như tranh vẽ.

Nàng trông có vẻ mệt mỏi, gầy hơn rất nhiều kể từ lần cuối hắn nhìn thấy.

Đôi mắt vàng đang chăm chú nhìn hoàng cung trở nên lạnh lùng.

"Ngài Ishakan!"

Một thanh niên có dáng người mảnh khảnh trèo lên cây. Hắn ngồi vắt vẻo trên cành cây bên dưới như một con mèo và lên tiếng.

"Mọi thứ đã xong. Theo yêu cầu của ngài, thần đã gửi thư, cũng đã nhận được thư trả lời và hoàn thành các phần còn lại."

Sau đó nghiêng đầu hỏi.

"Ngài định làm gì tiếp theo?"

Ishakan nghĩ về câu hỏi của Haban. Tình một đêm với nàng vốn không nằm trong kế hoạch ban đầu.

Có nhiều lý do tại sao hắn đến Estia, nhưng cuối cùng, điều quan trọng nhất là sự tò mò về nàng.

Hắn muốn xác nhận sự tồn tại của những ký ức năm xưa. Hắn nghĩ nếu hắn gặp nàng và nói chuyện thêm một lần, hắn có thể trút bỏ những ký ức luôn đeo bám trong lòng. Có lẽ, nếu nàng muốn, hắn cũng sẽ đáp ứng yêu cầu của nàng như để trả món nợ trong quá khứ.

Mãi cho đến khi nghe tin nàng tìm tình một đêm, kế hoạch đó tan thành mây khói.

Không có gì lạ khi những người mang dòng máu quý tộc tự hào về việc thỏa mãn ham muốn tìиɧ ɖu͙© thông qua các phương thức bẩn thỉu. Chỉ ngạc nhiên là không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại tiếp cận nàng với thân phận là trai bao.

Hắn nghĩ đến việc trải qua tình một đêm với vị công chúa này, người giả vờ thanh khiết bên ngoài nhưng lại hành xử một cách trơ trẽn. Không có kinh nghiệm, nàng hiển nhiên đã rất sợ hãi và vụng về. Dù gì thì đó cũng là lần đầu tiên của nàng. Khi hồi tưởng về đêm đó, hắn nhớ lại lời nàng thì thầm.

- Ta muốn chết.

Đó chắc chắn không phải là một lời nói dối. Hắn có thể nhìn thấy sự quyết tâm trong đôi mắt đen láy dường như đã chết của nàng.

Ishakan nhếch môi, cau mày.

"Nàng ấy không nhớ ta."

Haban trợn tròn mắt, chần chừ mở miệng.

"Đó đã là quá khứ. Ngài Ishakan đã thay đổi rất nhiều kể từ ngày đó."

Haban đã đúng. Ishakan của hiện tại đã thay đổi đến mức không nhận ra.

"Được rồi, trước tiên…"

Hắn mỉm cười, nói với giọng điệu nghiêm túc.

"Chúng ta đi gặp công chúa thôi."

***

Người ta nói rằng nếu một con thú bị giam cầm từ khi sinh ra, nó sẽ không thể phá hủy gông cùm ngay cả khi lớn lên.

Nàng biết rõ sự thật này. Con thú sẽ không phá bỏ xiềng xích, không phải vì nó thấy thích thú, cũng không phải vì nó yêu hay sợ chủ của mình.

Mà là vì nó đã được thuần hóa theo cách đó trong một thời gian quá dài.

Ngay cả khi ai đó đã dạy con thú cách thoát ra, nó cũng không có ý chí để làm điều đó. Người ta sẽ cho rằng con thú ngu ngốc vì không làm gì, nhưng có lẽ ý nghĩ về xiềng xích đã ăn sâu vào tâm trí nó đến mức nó không nghĩ nó có thể thoát ra được.

Nàng cũng vậy, ngay cả khi quyết định tìm đến cái chết, nàng vẫn sợ nữ hoàng.

Mỗi một giây phút, nàng đều lo sợ cho cuộc sống của mình.

Nữ hoàng là cơn ác mộng lớn nhất đời nàng.