Hôn Nhân Tiền Định

Chương 13 💜

Trans: bownee00world

Lời nói của nàng vang lên rất rõ ràng. Khi bí mật cuối cùng cũng được tiết lộ, nàng mím chặt môi.

"…"

Lần đầu tiên, người đàn ông trở nên trầm lặng – như thể hắn đột nhiên quên mất phải nói gì. Khi quan sát phản ứng trên khuôn mặt hắn, nàng giật thót mình.

Đôi mắt vàng của hắn đang dao động - đồng tử co lại rồi giãn ra, có tia sáng lóe lên trong đó.

Nàng nhất thời cảm thấy sợ hãi.

Dường như nhận thấy nỗi sợ của nàng, người đàn ông thở dài nặng nề.

Hắn vò tóc, vuốt mặt, chốc chốc lại lấy tay che mắt. Lúc ánh mắt kỳ quái của hắn lộ ra lần nữa, vẻ đáng sợ trong đó đã biến mất, sự ung dung thoải mái thường thấy của hắn trở lại.

Người đàn ông kéo cơ thể nhỏ bé của nàng vào lòng, gom mái tóc bạch kim của nàng sang một bên và áp nhẹ môi lên phần gáy trắng ngần của nàng.

"Về chuyện người Kurkan không có hình xăm… ta sẽ kể cho nàng vào lần sau, khi chúng ta gặp nhau..."

Hắn nở nụ cười nhạt, mắt ánh lên tia tinh nghịch.

"… Sẽ rất vui."

Thật ngớ ngẩn, làm sao hắn có thể nói với vẻ chắc chắn rằng hắn sẽ gặp lại nàng. Nghĩ đến những lời viển vông của hắn, nàng im lặng cười nhạt. Nụ cười yếu ớt trông như sẽ vụt tắt bất cứ lúc nào.

Người đàn ông nhíu mày và hỏi lại.

"Vì thế, hãy cố gắng sống cho đến khi ta kể nàng nghe câu chuyện của ta, được chứ?"

Chỉ cần là một thỏa thuận vô nghĩa, nàng sẽ không phản đối. Nàng khẽ gật đầu, nhìn hắn nhấc cơ thể to lớn ra khỏi giường, để đầu nàng dựa vào một chiếc gối.

"Ăn chút gì đó đi."

Cơ lưng tuyệt đẹp của hắn cuộn lại và căng ra, vai vuông vức, hông hẹp và cột sống của hắn cũng vậy. Mặc dù thân hình to lớn, nhưng nàng lại thấy phía sau hắn khá dễ thương. Nó trông rất khít khao.

Nàng ngây người nhìn người đàn ông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi lang thang quanh phòng, khi ánh mắt vô thức bắt gặp một thứ đang ngẩng cao đầu. Nàng vội kéo chăn, trùm kín người như một cái kén.

"…!!"

Không thể tin được hai người họ lại thản nhiên nói chuyện trong tình trạng trần trụi như vậy!

Một cơ thể hoàn mĩ, hắn đang tự mãn với vẻ ngoài của mình – thật sự là quá tự mãn. Đúng là một tên không đứng đắn! Một hành động vô liêm sỉ của một kẻ man rợ.

Mặc dù vậy, nàng vẫn không thể rời mắt khỏi hắn, giờ phút này, nàng cảm thấy thật khó khăn khi l*иg ghép hình ảnh đẹp đẽ của hắn với từ "quái vật".

***

Một tay bưng khay, người đàn ông nhìn người đang quấn chăn quanh người, hắn mỉm cười, cũng không kéo chăn trên người ra.

"Nàng lạnh sao?"

Hắn đến ngồi cạnh nàng và đặt khay thức ăn lên đùi. Trên đó là món thịt hầm và rau, kèm theo một ổ bánh mì nướng nho khô. Món hầm vẫn còn chút hơi ấm, có lẽ đã được chuẩn bị trước khi nàng thức dậy.

Nàng từ chối, nói rằng mình không có cảm giác thèm ăn, thế nhưng người đàn ông lại buộc nàng cầm thìa lên.

Cuối cùng, tất cả những gì nàng có thể làm là chấp nhận khay thịt hầm và bánh mì, bánh mì đã được hắn xé thành từng miếng nhỏ để dễ ăn hơn.

Thật là một món ăn thú vị, trong một quán trọ tồi tàn.

Món hầm thơm ngon, bánh mì mềm. Nàng vốn không muốn ăn nhưng sự ngon miệng lại tăng lên gấp bội khi nàng nếm được mùi vị của nó. Một lúc sau, cảm thấy đã no nên nàng gõ nhẹ vào khay.

Người đàn ông nhìn vào mắt nàng, hiểu nàng muốn gì, hắn lắc đầu. Thay vì chiều theo ý nàng, hắn xé một miếng bánh mì lớn, nhúng vào nước hầm rồi đưa cho nàng.

"Ăn thêm đi. Trông nàng còn gầy hơn cả cành cây mùa đông."

Nàng ngấu nghiến nhai miếng bánh hắn đưa cho. Đây chỉ vì nàng đang đói hay là cảm xúc đã che đậy những thành kiến trong nàng? Nàng không rõ tại sao món hầm đơn giản này và bánh mì lại có hương vị thơm ngon hơn tất cả các món ăn trong hoàng cung.

Khi nàng đang ăn một cách nhiệt tình, người đàn ông không nói lời nào, chỉ lặng lẽ chăm sóc nàng. Nàng vừa nhai vừa lén nhìn người đang cần mẫn ngồi xé bánh mì.

Ổ bánh mì khá lớn so với tay nàng nhưng trông thật nhỏ trong tay người đàn ông. Mặc dù thân hình nàng nhỏ nhắn và gầy hơn những người con gái cùng tuổi, nàng lại thấy mình như đứa trẻ khi ở bên hắn.

Nàng trộm nhìn cánh tay cơ bắp kia. Hai cánh tay của nàng hợp lại cũng không bằng một trong hai cánh tay của hắn. Ngay cả đùi của hắn cũng to đến mức có thể so với một gốc cây.

Sự để ý này khiến nàng không khỏi nhớ lại du͙© vọиɠ mãnh liệt suốt đêm qua. Sau tất cả những hoạt động cuồng nhiệt đó, hắn trông không có chút mệt mỏi nào. Cũng không có gì lạ, chắc là do thân hình cân đối của hắn, những cơ bắp như điêu khắc đó gợn sóng mỗi khi hắn chuyển động.

Nàng đang nghĩ gì vậy?

Nàng nhanh chóng rũ bỏ những suy nghĩ đang quay cuồng trong đầu. Khi người đàn ông bắt gặp ánh mắt của nàng đang đặt trên người mình, mắt hắn nheo lại.

"Đừng có nhìn ta như vậy."

"…?"

Nàng tỏ vẻ không tán thành, nàng có động chạm gì đến hắn đâu. Nàng chớp mắt khó hiểu trước những lời tựa như cảnh cáo của hắn.

"Nếu nàng không muốn rời giường, cứ tiếp tục làm điều đó."

Trước vẻ mặt ngơ ngác của nàng, người đàn ông mang một biểu cảm chính trực và chỉ tay vào bên dưới - nơi vật cưng của hắn đang ngự trị, nó lại có dấu hiệu phấn khích như cũ, dường như đang khẩn cầu sự chú ý của nàng.

Kể từ đó, nàng tập trung ăn thức ăn hắn đưa cho, không liếc nhìn thêm lần nào nữa.