Chương 7: Tại sao lại cứu hắn?
Đã gần 10 giờ nên phố xá vắng tanh. Trên đường chỉ còn bóng dáng 1 cô gái với thân hình nhỏ bé đang cố lê từng bước để về nhà, chiếc giày cô đang mang cọ vào mặt đường tạo nên tiếng "xoèn xoẹt" vang cả 1 vùng. Cả ngày hôm qua và hôm nay nó đã phải xin nghỉ học để vào bệnh viện chăm sóc cho người mẹ đang bị 1 khối u trong gan, lúc nãy em nó ra thay để nó được về nghỉ ngơi. Nó bây giờ mệt mỏi lắm rồi, chỉ muốn về tới nhà thật nhanh, tắm rửa rồi đi ngủ 1 giấc tới sáng.- LŨ ĂN HẠI!!! CHÚNG MÀY ĐÔNG THẾ MÀ KHÔNG XỬ ĐƯỢC THẰNG KHỐN ĐÓ SAO?!!!Tiếng quát tháo đó vang lên làm nó khựng lại, nó bây giờ mới để ý có tiếng ồn ào, thế là nó tò mò đi tới hương "phát ra tín hiệu" đó. Nó nấp sau bụi cây nhìn. "WOWWW!!!" Nó mắt chữ O mồn chữ A khi được chứng kiến màn đấu võ trong phim kiếm hiệp ngoài đời thực. Dưới ánh đèn đường, nó vẫn có thể nhận ra khuôn mặt máu lạnh kia của hắn. Mặc dù không muốn nhưng nó cũng phải công nhận rằng hắn "quánh" lộn thật là "bá cháy con bọ chét!!".
Khi đã xử hết bọn đàn em, hắn vì sơ ý bị tên đầu đàn cầm cây gỗ đánh vào đầu nên ngã khuỵu xuống đất, máu từ đầu hắn bắt đầu rướm ra. "Xem phim" tới khúc này bỗng nó cảm thấy bối rối sợ hãi, không suy nghĩ gì vớ đại khúc cây ở gần đó, bước rón rén tới chỗ tên đầu đàn. Khi đã tới gần chỗ hắn nó mới nhận ra mình bị điên, dây vào bọn du côn này làm gì??
Thôi kệ, liều ăn nhiều, thế là nó dùng hết sức nện khúc cây vào đầu hắn, hắn chỉ kịp ú ớ mấy tiếng rồi lăn ra bất tỉnh nhân sự.