Henry lái xe đến Brighton vào lúc xế chiều. Cỗ xe 4 ngựa được điều khiển khéo léo thu hút bao ánh mắt ngưỡng mộ của khách bộ hành.
Anh rất ngạc nhiên khi thấy cả đội ngựa tuyệt hảo màu hạt dẻ trong tàu ngựa của biệt thự Corbury, những chú ngựa tuyển này chắc chắn sẽ làm bạn bè anh lác mắt.
Henry cho xe dừng lại trước 1 khách sạn trên đường Marine Parade và yêu cầu 1 phòng lớn. Với cung cách uy nghi đĩnh đạc anh được tiếp đón long trọng bằng 1 căn phòng từng dành riêng cho bá tước của Dorchester.
Thay đổi y phục xong, henry đến nhà Lord Farquhar tọa lạc trên đường Stein và yêu cầu được gặp alex. Anh được mời vào phòng đọc sách ở tầng trệt, và người ra tiếp anh là Lord Farquhar.
-Thật là ngạc nhiên đó, henry. Ông cười nói vui vẻ. “Chúng tôi không nghĩ là cháu xuống miền nam sớm thế.”
-Cháu có thể gặp alex không? Henry nói thẳng mục đích của mình đến đây, không muốn làm lạc hướng câu chuyện.
-alex đang nghỉ trên lầu. Chúng tôi sẽ ăn tối với Thái tử tại dinh của ngài, vì thế con bé cần nghỉ ngơi chuẩn bị cho buổi tối này.
-Khi nào thì cháu gặp được em ấy? Henry cương quyết giữ ý định.
-Ngồi xuống đã, con trai, để chú đem cho cháu 1 ly vang đỏ. Chú có nghe bản tường trình về phần tài sản cháu thừa kế khá lắm. Chú nghĩ người ta cũng không thổi phồng con số quá đáng.
-Thưa không, không 1 chút nào. Nhưng có rất nhiều việc cần phải làm. Cháu đã khởi sự 1 công trình xây cất lại 1 số làng mạc trong điền trang ở Yorkshire, có lẽ sẽ phải bận bịu ít ra là 5 năm nữa.
-Nghe được lắm. Lord Farquhar tỏ vẻ đồng tình. “Chú nghĩ cháu đã biết là chú của cháu có được điền trang Yorkshire là do bà vợ đầu tiên, bà ấy thừa hưởng gia tài lớn lắm. Bà thứ hai đem về cho ông ấy đất đai ở Lecestershire.”
-Cháu quên khuấy đi mất là chú Alexander lập gia đình 2 lần. Người vợ thứ hai mất lúc cháu hãy còn trẻ.
-Cũng hơn 5 năm rồi, sau đó đại tá thấy cuộc sống độc thân thích hợp với mình nhiều hơn. Với sự sản đó, ông ấy không bị cô đơn đâu.
-Cháu cũng nghĩ như vậy. Henry mỉm cười. “Giờ thì chú cho cháu biết khi nào cháu gặp được alex.”
Lord Farquhar ngưng 1 lát, rồi nói.
-alex đã thành công lớn, henry. Chú lúc nào cũng thấy thằng bé rất thu hút, nhưng chú bảo đảm với diện mạo xinh xắn, vẻ duyên dáng sống động con bé sẽ nổi trội trong đám nam nữ. Nó đang làm thế giới thượng lưu chao đảo đấy.
Henry không nói năng gì, môi mím chặt khi nghe Lord Farquhar nói tiếp.
-Chú không ngại nói cho cháu nghe, chú đang bị cái đám thanh niên thiếu nữ cầu hôn alex vây hãm tứ phía đấy. Chú nghĩ cháu sẽ rất nở mặt nở mày về thằng bé alex nhà mình trong khoảng tuần này thôi.
-Chú nói vậy có nghĩa là gì? Henry bồn chồn gằn giọng hỏi.
-Chú muốn nói là. Lord Farquhar đáp lại 1 cách từ tốn. “Rằng chú mong alex sẽ có 1 nơi xứng đáng – rất xứng đáng.
Lại 1 thoáng yên lặng, đoạn henry lớn tiếng 1 cách không tự nhiên.
-Có phải Waringham không?
-Ồ không! Theo như chú hiểu alex đã từ chối Sir Nicolas trước khi cháu đến nhà chú ở Ascot. Nhưng cậu ấy vẫn khăng khăng đeo đuổi con tiểu yêu nhà mình. Chú thấy cậu ấy tội nghiệp quá mà không biết làm sao hơn.
Từ chối anh ta! Henry thì thầm như tự nói với mình. “Cháu đã nghi ngờ chuyện này.”
-Không, không phải là Waringham, nhưng là người có địa vị quan trọng hơn nhiều. Tối hôm nay, như chú đã nói, chúng tôi sẽ dùng bữa với Thái tử. Còn ngày mai hầu tước qủa phụ của Harrington tổ chức dạ tiệc cho con gái, và alex sẽ là khách mời danh dự.
-Cháu rất muốn gặp alex. Anh đanh giọng. “Nếu em ấy nằm trên lầu, cháu có thể lên phòng em ấy. Dù sao cháu cũng là anh họ của em ấy mà, hay là alex xuống đây gặp cháu.”
Lord Farquhar đứng dậy bước về phía lò sưởi, ông không nhìn henry nhưng cân nhắc từng chữ một.
-henry, cả hai chúng ta đều thật lòng quan tâm cho alex, thế nên chú không muốn cháu xông vào trong giờ phút này gây trở ngại cho thằng bé.cháu nên quay về ấn Độ.
-Tại sao cháu phải làm vậy? Anh tức tối hỏi.
-Bởi vì điều đó quan trọng đối với alex.
Anh đứng dậy đi đến bên cửa sổ, anh nhìn 1 cách vô hồn mặt biển xanh ngoài kia, cằm căng ra, 1 dấu hiệu mỗi khi anh bướng bỉnh. Cứ đứng yên như thế 1 lúc lâu, đoạn anh quay lại nói.
-Như là giám hộ của alex, chú có cho rằng cháu hành xử đúng đắn nếu cháu xin chính thức làm quen với em ấy?
Lord Farquhar sửng sốt đăm đăm nhìn anh.
-Làm quen với alex! Nhưng con trai à khắp cả thành phố Brighton này ai lại không nghĩ cháu sẽ cầu hôn mira Baldwyn! Sir Virgil đã nói với toàn thể bạn bè ông ta, lễ đính hôn sẽ được tuyên bố khi cháu xuống miền nam mà.
-Cháu muốn làm sáng tỏ điều này. Anh đanh giọng, “là cháu không có ý định cầu hôn mira Baldwyn hay bất cứ người nào khác ngoại trừ alex.”
-Trời ơi! Chú từng nghe là cháu vô cùng say mê cô ta mà, chỉ vì tài chính eo hẹp nên hai người đành phải xa nhau.
Anh mặt đỏ ửng ngượng ngùng.
-Cháu thú thật từng thấy cô ấy rất thu hút, nhưng chỉ trong 1 thời gian ngắn thôi. Đúng là cô ấy rất đẹp, nhưng khi hiểu cô ấy hơn cháu nhận ra cô ấy là người sống bằng lý trí hơn là tình cảm. Cháu không còn quan tâm nữa.
-Cháu làm chú ngạc nhiên quá. Lord Farquhar bực bội thốt lên. “Rồi trong cái lúc muộn màng này cháu lại chuyển tình cảm qua thằng bé alex? Henry, với tư cách giám hộ của alex, chú tuyệt đối cấm cháu không được đến gần nó hay cầu hôn!”
Ông ngưng 1 chút rồi nói tiếp.
-Chú đã nói với cháu, chú có dự định khác cho thằng bé rồi.
Ông bước tới vỗ vai anh.
-Chú nghĩ tình cảm của cháu chưa sâu đậm lắm đâu. Giờ đây cháu đã rủng rỉnh tiền bạc rồi, thiếu gì con gái đẹp muốn ngả vào vòng tay của cháu. Cháu có thể lấy bất kỳ ai làm vợ mà.
Lord Farquhar mỉm cười nói thêm.
-Hãy nghe chú khuyên, nếu chọn vợ thì cứ thong thả mà chọn. Không có gì thú vị hơn là đời sống hôn nhân, điều mà chú đi tìm suốt cả đời mình đấy.
Henry không trả lời ông. Trong 1 thoáng trán anh hằn lên dữ dội, rồi không nói thêm lời nào anh bước ra khỏi phòng đóng sầm cửa lại sau lưng.
Lord Farquhar bước đến cửa sổ nhìn anh đánh xe đi, chợt có tiếng cửa mở và tôi bước vào phòng. Tôi trông rất quyến rũ trong bộ áo mặc trong nhà bằng lụa tằm, mái tóc màu đồng đỏ chưa được chải bới buông mềm mại .
Tôi chạy đến Lord Farquhar, mắt tròn lên thắc mắc.
-Anh ấy đi rồi! Anh nói gì vậy chú? Nói cho cháu nghe đi, chú Roderick.cháu sốt ruột quá.
-Nó nổi trận lôi đình trông khϊếp lắm. Lord Farquhar mỉm cười trả lời tôi. “Sau khi chú cho nó biết dự tính của chú, nó xin làm quen với cháu.”
Tôi đan tay vào nhau, 1 chút bỡ ngỡ dâng lên.
-Chú Roderick, thât vậy hở chú? Chú không trêu cháu chứ?
-Không đâu, chú bảo đảm, nó giận muốn điên lên được.
Tôi cười tươi, ôm choàng lấy cổ chú mình và hôn lên má ông.
-Cháu không thể tin được đó là thật! Chú có nghĩ anh ấy quan tâm đến cháu không?
-Có, nó có mà. Chú đã nói khi cháu đang buồn là có những người vì một cái cây mà bỏ cả khu rừng. Chỉ đến bây giờ nó sợ mất cháu, khi nhận ra là cháu quan trọng với nó đến dường nào. Tôi áp tay lên ngực như cố dằn nỗi xôn xao cuồn cuộn trong lòng.
-Chú có tin vì lá thư của cháu mà anh ấy xuống đây không? Mira đang tuyên bố cho toàn thể Brighton là cô ấy đã biên thư cho henry và mong anh ấy xuống cấp tốc.
-Chú nghĩ lần này thì cô Baldwyn gặp bất ngờ rồi và chú rất khoan khoái bẻ gẫy ý đồ tham lam của Sir Virgil đối với henry. Ông ta đâu có để nó trong mắt khi nó còn nghèo túng.
-Phải, đúng như vậy.
Tôitrầm giọng khẽ nói.
-Cháu không tin henry quan tâm cho cháu bằng mira.
-Thế nên, cháu phải cư xử đúng như những gì mình đã thỏa thuận. Không được yếu lòng. Hãy nhớ rằng hạnh phúc của cháu tùy thuộc tình yêu henry dành cho cháu. Phải xác định rõ điều này.
Tôi bâng khuâng thở dài.
-Cháu sẽ nghe theo lời chú. Rốt cuộc thì anh ấy xuống đây vì lá thư mà mình đã tốn công sức dựng lên, chứ không phải vì lời quyến rũ ngọt ngào của mira.
-Muốn câu được cá lớn thì phải bỏ công.
Lặng thinh 1 lúc lâu, tôi ngập ngừng nó tiếp.
-Mình làm vậy có… sai không? Cháu không muốn sau này anh ấy có cảm giác bị sa lưới.
-Sai? Chú nhớ em trai chú thường nói là không hứng thú với đàn bà chỉ với sách vở thôi. Thế rồi có 1 người con gái đẹp đôi mắt y hệt cháu lúc nào cũng nài nỉ anh ta phiên dịch tên cỏ cây hoa lá bằng tiếng Latin, cho đến 1 ngày em của chú thấy rằng sách vở không đắm đuối bằng ánh mắt của giai nhân.
-Hóa ra là mẹ chiêu dụ ba à? Nhưng chú có biết không thật ra mẹ thông thạo tiếng Latin còn hơn cả ba.
-Dĩ nhiên rồi. Lord Farquhar tán thành. “Hầu hết đàn ông phải bị thuyết phục hay chiêu dụ vào vòng hôn nhân cháu à, vì họ có lợi thế tự do để lựa chọn hơn.”
Tôi lại thở dài.
-Cháu muốn chắc chắn… rất chắc chắn… là anh ấy… thật lòng yêu cháu.
Tôi chả còn lòng dạ nào chuẩn bị cho buổi dạ tiệc tại nhà hầu tước quả phụ của Harrington, tâm trạng u uẩn .
Henry tới biệt điện hoàng gia sau bữa ăn tối, cùng với vài người bạn theo lời mời của Thái tử. Tôi thấy anh vào phòng khách Trung hoa và nghe Thái tử đón chào anh 1 cách nhiệt tình, nhưng tôi phải lơ đi như không biết và cố gắng tập trung vào câu chuyện của Hầu tước Harrington, Sir Nicolas, và Lord Worcester.
Tiếp xong chuyện với vị chủ nhân, henry nhìn quanh tìm tôi và thấy tôi đang đứng tận cuối phòng trò chuyện tương đắc với 1 trong những người đang tháp tùng tôi. Đang hớn hở gặp được tôi ở đây, nhưng nụ cười chợt tắt lịm trên môi, anh cau mày khinhận ra 1 nhân vật có tầm cỡ bên cạnh tôi.
Mới đi được vài bước đến chỗ Tôi thì anh nghe có tiếng kêU
-henry! Một bàn tay đưa ra chạm vào tay anh.
-Em nghe rằng anh vừa tới Brighton. Cô nói dịu dàng. “Em đã hy vọng gặp anh sớm hơn
-Xin lỗi mira , anh cần phải gặp ALEx.
Trước ánh mắt sửng sốt của cô, anh vội len qua rừng người các nhân vật tiếng tăm, tránh luôn những níu kéo của bạn bè đến chỗ Tôi.
-HEnry! Em ngạc nhiên quá! Em không biết là anh đến Brighto
Trước 1 alex thời trang quyến rũ lúc này, anh thấy tôi hoàn toàn khác hẳn so với lần chót gặp Tôi. Tóc đỏ ngắn xoăn nhẹ nhàng. Làn da không gây chú ý trong các y phục cũ kỹ bạc màu thì giờ đây mịn màng sáng rỡ trong áo sơ mi dạ hội bằng hàng sa mỏng màu xanh vỏ táo lấp lánh . chiếc quần tây bó làm tôn lên cặp chân thon dài,cùng đôi giày đen .
Gần gũi bên tôi lâu ngày nhưng anh chưa bao giờ nhận ra tôi có vóc dáng thanh tú đến thế.
-Anh tới khi nào thế? Sống ở Yorkshire có vui khôn
-Anh muốn kể cho em tất cả mọi việc. Anh nói bằng giọng trầm ấM.
-Em rất muốn nghe nhưng chút nữa em bận khiêu vũ rồI.
-ALex sẽ khiêu vũ với tôi trong bản nhạc kế tiếp. Vị hầu tước trẻ nhấn mạnh.
Tôi mỉm cười với hầu tước Harringto
-Em không quên đâU.
-Và bản sau đó là tôi. Sir Nicolas xen vào.
Tôi nở nụ cười tươi, khẽ vẫy taY.
-Em không làm ai thất vọng đâU
-Không đâu. Lord Worcestor nói. “Chúng tôi đều dành phần rồi. Tôi bảo đảm với anh, Corbury, là chúng tôi sẽ liên kết nhau ngăn cản anh đột nhập đến cùng đó.
Mọi người đều phá lên cười, nhưng Tôi thấy môi anh mím chặt. Khi hầu tước Harrington khoác tay dìu tôi vào phòng khiêu vũ, liếc lại nhìn tôi thấy anh vẫn đăm đăm trông theo. Nếu không có lòng tin vào lời khuyên xác đáng của chú Roderick, tôi đã xà đến bên anh để hàn huyên cùng anh, khiêu vũ cùng anh rồI.
Giờ đây thì tôi ước mình làm được như vậy, vì henry đã bỏ về sớm. Dù tôi mong anh đến thăm Tôi sáng hôm sau, nhưng anh vẫn không xuất hiện suốt ngày hôm đó.
-Tại sao anh ấy lại có thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy chứ? Tôi tự hỏi mình. “Nếu thế, anh ấy không thật sự… yêu mình ư.
Dù mặt ngoài có vui vẻ đến đâu, dù có thành công bao nhiêu 3 tuần lễ vừa qua, khi đêm xuống Tôi vẫn không thể ngăn mình nhớ đến anh, ao ước có anh – vì anh là người duy nhất khơi gợi trong tôi cảm tình sâu thẳm, mênh mông nhưng đồng thời cũng là niềm đau, càng ngày lại càng đau hơn.
Vào lúc đầu ngày tôi ao ước được trở lại những ngày tháng cũ. Về lại Priory mặc lại bộ áo cũ xếp đặt phòng ốc cho HEnry, là ủi quần áo cho anh, chăm nom cho anh, có lại hết phút giây tôi ở bên anh. Nhưng thành tựu tôi gặt hái được nơi xã hội thượng lưu trong những ngày vừa qua đã mang lại cho tôi lòng tự tin mà tôi chưa từng có, cũng như lòng tự trọng để nghiệm ra rằng tôi sẽ không bao giờ có được chân hạnh phúc nếu tình yêu họ không tương đồng với nhau.
Tôi từng nghe anh tán dương ngưỡng mộ MIra, liệu đối với mình anh có cùng cảm giác ấy không. Câu hỏi không có lời giải đáp này đã vần vũ trong tâm trí Tôi suốt buổi hôm nay. Từng giờ, từng giờ như hàng thế kỷ trôi qua vẫn không thấy bóng dáng ANH . Cảm giác tuyệt vọng tăm tối vây hãm tôi như trời mù sươnG.
-Chú biết nó yêu cháu lắm. Lord Farquhar an ủi đứa cháu gái khi cô lên lầu thay áo cho bữa ăn tối.
-Vậy thì anh ấy có… cách quá lạ… bày tỏ tình cảm của mình. Tôi thở dài.
-Biết đâu nó sẽ đến bữa tiệc tối nay thì sao.