Người gia nhân già phủ tấm chăn lên chân Tôi, kê lại gối sau đầu cho cậu chủ nhỏ đang nằm dưỡng bệnh trên chiếc ghế tựa dài dưới bóng 1 cây chanh lớn.
-Giờ thì chỉ được nghỉ ngơi thôi, anh alex. Bà nghiêm giọng căn dặn. “Tôi quay đi là không được qua Priory đi long rong với cậu henry. Hãy để cậu ấy tự lo liệu cho bản thân mình, như vậy sẽ tốt cho cậu ấy hơn.”
-Bà thấy anh ấy hôm qua ra sao?
-Cậu – ấy không có gì. Bà vυ' già Anna gằn giọng.
Bà đã ở với gia đình tôi từ lâu lắm rồi, chắc có đến 3 thập niên, từ thuở ba mẹ tôi còn rất trẻ. Anna từng yêu thương săn sóc, thậm chí la rầy khi tôi còn măng sữa.
Lúc nào Anna cũng là người che chở cho tôi sau những trò nghịch ngợm với henry. Tôi bị mẹ phạt cấm cố trong phòng ngủ thì Anna lại lén lút mang bánh mang sữa lên phòng tiếp tế. Chính là nhờ bà Anna, anh mới đưa tôi ra khỏi hầm mộ về được đến nhà không kinh động đến ai. Giờ thì ngày nào tôi cũng phải trân mình chịu trận nghe bà ca cẩm cái điệp khúc về chuyến “phiêu lưu giang hồ” của tôi.
-tôi về đến đây mặt không còn chút máu, anh cũng không khá hơn bao nhiêu! -thằng bé bị bắn vào tay, Anna! Cậu ấy chỉ nói bấy nhiêu.
-Nhưng tôi muốn biết ai làm cho alex ra nông nỗi đó? Tôi hỏi chỉ là hỏi vậy thôi.
-Đâu phải là lần đầu tiên tôi nói cậu đừng chơi súng. Tôi cự cậu ấy quá trời.
-Thôi bà đừng khó với anh ấy quá! Tôi năn nỉ vυ' già không biết bao nhiêu lần.
-Tôi mà khó à! Phải có người nói cho cậu ta biết mà sửa đổi. Lẽ ra đi lính rồi cậu ấy phải khá hơn chứ, nhưng rồi đâu thì lại hoàn đó. Có loại người đến già cũng không đổi tính.
Nghe bản trường ca của bà, tôi không nhịn được cười. Cũng chỉ có bà vυ' già bộc trực này là nghĩ gì nói đấy trong bất cứ trường hợp nào. Chắc mẻm là sau khi tôi ngất đi, anh cũng bị bà Anna la cho 1 trận đã đời.
Cả hai người đều lo đến sốt cả ruột vì cô. Tôi bị sốt cao sáng hôm sau, nhưng đã năn nỉ bà Anna đừng mời bác sỹ đến.
-Bà làm ơn nói với mẹ cháu là cháu chỉ bị ngã ngựa thôi. Cháu không muốn gặp bác sỹ đâu. Mà cũng đâu có ai săn sóc cho cháu tốt hơn bà.
Nghe tôi van vỉ bùi tai, bà vυ' già lại lọm cọm đi sắc thuốc cho tôi uống giảm sốt. Hai ngày sau, cơn sốt thuyên giảm và tay tôi lành lại khá nhiều.
Tuy đỡ hơn trước nhưng tôi vẫn còn yếu ớt, nên theo lệnh của bà Anna vẫn phải ngồi yên tĩnh dưỡng. Bà vυ' tận tình chăm nom cho tôi nhưng theo cái lối riêng của bà – bắt nạt.
-Nửa tiếng nữa tôi đem sữa đến, cậu phải uống hết không chừa 1 giọt, đừng bắt tôi phải ép cậu.
-Nhưng cháu không thích sữa.
-Cũng phải uống, sữa tốt cho cậu đó! Bà vυ' nạt lại, tôi thở dài đành phải tuân lệnh thôi.
Nhìn bà băng qua sân cỏ trở vào nhà, lòng tôi dâng lên niềm thương mến. Không biết bao nhiêu lần trong quá khứ bà Anna đã che chở cho tôi và anh thoát khỏi những hình phạt của ba mẹ tôi và anh. Cũng may khi tôi ngất đi trong tay anh dưới hầm tối, anh cũng còn biết khôn đem tôi vào nhà qua ngả cầu thang phía sau và gọi bà tới.
Nghĩ đến hầm mộ, tôi thấy 1 niềm vui bé nhỏ len lỏi trong lòng khi tôi hồi tưởng lại cái cảm giác khi môi anh tìm đến môi tôi. Và cứ thấy mình cứ muốn nhớ hoài nhớ mãi cái giây phút ngây ngất lạ lẫm ấy, giây phút chưa bao giờ tôi hình dung nó sẽ tới ra sao.
Đã biết bao nhiêu lần tôi nghĩ sẽ rất tuyệt vời khi được anh hôn, nhưng chưa từng nhận ra nụ hôn ấy đã thắp lên ngọn lửa khơi dậy trong cô 1 sự lạ lẫm vô cùng mãnh liệt, đắm đuối đến thế.
-Thật là tuyệt vời! Tôi thì thầm, nhưng lại phân vân tự hỏi mình điều ấy có đem đến cho anh ý nghĩa gì không. Như tôi, anh có cảm nhận được cảm giác như bị thôi miên, không còn thời gian nữa, không còn không gian nữa? Và đâu chỉ có môi tôi là tan biến trong anh, luôn cả linh hồn tôi giây phút ấy cũng tan đi mất.
Khoảnh khắc ngọt ngào đã qua, thì đau thương lại đến khi tôi chợt nhớ ra – tình yêu anh đã đặt để vào mira! Cảm giác anh ấy cho mình chỉ là giây phút rung động nhất thời khi quá gần gũi 1 người thân quen mà thôi, cũng như anh ấy đã hôn bao người khác. Sao mình lại ngu ngơ đến lầm tưởng? Làm sao mà mình, 1 thằng bé tóc đỏ man dại quần áo bạc màu, lại có thể so sánh với mira người phụ nữ thời trang sáng chói?
-Đừng ngớ ngẩn nữa alex! Tôitrấn tĩnh mình. Đối với anh tôi chỉ là 1 đứa em họ, 1 thằng nhóc anh đã nhìn suốt bao năm tháng, tình cảm mà anh cho tôi chỉ đơn thuần là tình cảm thân mến anh em. Chỉ có thế mà thôi! Chưa bao giờ tôi thấy mình xúc động yếu đuối như bây giờ, chợt mắt tôi ướt sũng với nhận thức họ càng gần nhau ở ngoài đời thực bao nhiêu, lại càng xa trong tâm tưởng bấy nhiêu.
-Ngày mai mình sẽ qua Priory. Phòng ngủ của anh chắc kinh khủng lắm rồi, ông cụ Barn thế nào cũng quên ủi cravat cho anh ấy, còn bà Buckle thì bị đãng trí cứ 1 món nấu hoài.
Tôi đang tính làm thế nào đứng dậy được để còn ghé qua Priory trước khi anh đi vắng. Có lẽ trước tiên anh ấy sẽ đi xem xét các nông trại đang sửa sang, rồi nay hay mai sẽ xuống Hellingly thăm dò tình trạng hàng hoá còn dấu trong hang.
Hiện giờ không phải là lúc thích hợp đi Hellingly, lính tráng còn đang bủa vây lục soát dọc bờ biển. Bọn lính sẽ không biết được gì nhiều vì hầu như cả làng đều không nhiều thì ít cũng dính dấp đến các hoạt động buôn lậu trong suốt thời chiến, nên rất cẩn mật không khai ra người trung gian. Tôi từng nghe những lời đồn đại về những cuộc trả thù tàn bạo những kẻ tố giác với chính quyền hay tiết lộ tung tích hàng hóa cất dấu. Dân cư ở Hellingly sợ Renshaw và dân buôn lậu còn hơn sợ lính!
Rồi tôi lại lo anh bị phát hiện, anh ấy phải biết mà tránh xa khỏi ổ buôn lậu đó trong lúc này.
Hai ngày qua anh đã tới thăm, nhưng mẹ tôi không cho phép anh lên phòng tôi. Cách hành xử thích ứng của bà Lambert với con trai dù trễ, nhưng ít ra chứng tỏ trong tâm trí ba mẹ tôi giờ đây đã là 1 thanh niên trưởng thành.
-Cháu muốn gặp henry bà ơi.
-Tôi không muốn để mẹ cậu biết tôi dẫn cậu ấy lên phòng cậu đâu. Cậu ấy gây đủ tai họa cho cậu rồi, tôi không muốn cậu lại trầy da tróc vẩy nữa.
-Nhưng cháu có chuyện quan trọng lắm cần nói với anh ấy. Tôi năn nỉ.
-Chuyện gì thì cũng phải đợi thôi. Bà vυ' khăng khăng không đổi ý.
-Thế nào hôm nay mình cũng gặp Anh. Tôi đoan chắc anh sẽ tới nữa, nhưng rồi lại cảm thấy chán nản – có lẽ anh ấy không thích bầu bạn với mình nữa, và cũng quá bận rộn để đến thăm mình lần thứ ba.
Chắc bây giờ anh ấy không vui vẻ gì khi bao nhiêu dự định đã không như ý. Hy vọng là khi bọn lính đi rồi, chiếc thuyền sẽ được phục hồi lại và hàng họ được tải đi bằng lừa. Như thế thì tình hình khả quan hơn 1 chút, nhưng chưa vui được lâu thì bỗng dưng như có bàn tay lạnh lẽo nào đó bóp chặt lấy tim tôi – hàng hóa cứu được có nghĩa là chuyện buôn lậu không bao giờ chấm dứt!
Nếu hàng bán được sẽ kiếm về 5,000 bảng, con số này vẫn chưa đủ cho Periquine, để rồi những chuyến hải trình sang Pháp vẫn tiếp nối. Ý nghĩ khủng khϊếp này khiến tôi muốn ngã bệnh trở lại, vì rằng sớm hay muộn bị tóm là sẽ điều không tránh khỏi.
Làm sao mà lúc nào cũng may mắn qua mặt được lực lượng phòng thủ dày đặc dưới nước cũng như trên bờ của lính hải quan.
-Mình không thể chịu nổi, không thể nữa! Tôi nhắm mắt cố tẩy xóa cái hình ảnh chèo qua chèo lại trên biển, tiếng kêu vang ra lệnh đầu hàng, cùng tiếng đạn bay xé gió trên đầu. Mục tiêu của viên đạn ấy biết đâu lần tới sẽ là anh!
Mắt vẫn nhắm, nhưng tôi mơ màng có ai đó đang đứng gần bên tôi. Ngước lên, tôi hy vọng là anh, nhưng thấy Sir Nicolas đang đăm đăm nhìn tôi. Một nụ cười nhẹ thoáng trên môi anh, nhưng tôi chưa kịp nói gì thì anh cất tiếng giọng vô cùng tức tối.
-Gia nhân của em cho anh biết là em bị thương ở tay. Cái tên khỉ đó đã làm gì em vậy?
Tôi sửng sốt.
-Bà Anna không nên kể cho anh mấy chuyện này. Tôi đáp 1 cách yếu ớt. “Đó là chuyện bí mật.”
-Như vậy thì chuyện đó không nên xảy ra. Anh quát lên. “Phải cần có người dạy cho hắn biết cách hành xử. Anh từng nghĩ hắn vô trách nhiệm, nhưng không đến nỗi xài súng mà gây thương tích cho người khác – hơn nữa người đó là em.
-Anh không nên trách anh ấy! Tôi nói 1 cách khó khăn.
-Anh cố tình trách hắn đấy! Sir Nicolas hậm hực. “Anh còn muốn nói cho hắn biết anh nghĩ thế nào về hắn nữa kìa. Đã đến lúc phải ngăn chặn các hành vi ngông cuồng như bò điên của hắn lại.”
Nếu như không sợ Sir Nicolas mắng oan anh thì tôi đã bật cười trước thái độ nóng nẩy bất ngờ của anh.
-Chuyện không phải như anh… nghĩ đâu. Làm ơn đừng… giận anh ấy.
-Chỉ giận thôi sao? Anh còn khinh bỉ hành vi của hắn nữa. Tại sao hắn lại bắn trúng em chứ? Tại sao hắn xài súng mùa này trong năm.
Giọng anh đầy hoài nghi, khiến tôi đành trả lời 1 cách yếu ớt.
-Không phải… anh ấy… làm em bị thương.
-Vậy thì ai? Anh ép tôi phải nói.
-Lính hải quan!
-Trời ơi!
Sir Nicolas thốt lên tiếng kêu xong ngồi phịch xuống ghế như thể chân anh đứng không vững nữa.
Hôm nay anh vẫn phục sức lịch lãm như thường lệ, cổ cồn cao, cravat trắng, và áo khoác xám may khéo. Dây đồng hồ lấp lánh trên nên chiếc quần vàng sát ống, và giầy ủng Hessian được đánh kỹ sáng bóng.
-Em nói sao? Anh ngưng 1 hơi dài rồi thở hắt ra.
Tôi cười khẽ.
-Em tin anh bằng cả mạng sống của em, và em xem anh là người bạn thật sự của em.
-Có phải em đi buôn lậu không? Anh hỏi 1 cách khó nhọc gần như nghẹn thở.
Tôi khẽ gật đầu.
-Bọn em đã đem hàng về an toàn rồi, nhưng khi tới lạch Hellingly phải đánh chìm thuyền. Lính tuần tiễu đuổi theo em và Periquine nhưng bọn em đã thoát được chỉ bằng phép lạ.
-Tên Corbury này bị loạn óc rồi. Giọng anh nặng trĩu vì lo sợ khiến tôi không nén cười nổi.
-Em kể cho anh nghe chuyện này không phải để chống chế cho anh ấy, nhưng vì em biết anh sẽ hoảng hốt đến dường nào. Tôi mỉm cười. “Nhưng mọi chuyện đã qua. Đạn của tàu tuần chỉ xém vào tay em thôi, nhưng em không cho mẹ em biết việc này.
-Nếu em cho mẹ em biết thì bà đã kêu lính tới còng đầu cái tên ngu ngốc đó rồi. Anh nổi giận.
-Nhưng hễ anh ấy bị đi đày là em cũng bị đi luôn. Tôi nói như kɧıêυ ҡɧí©ɧ. “Nên anh đừng tiết lộ bí mật của em.”
-Anh chỉ muốn dần cho hắn 1 trận thích đáng. Hắn đáng bị như vậy. Nghe anh nói thế, tôi lại phá lên cười.
Sir Nicolas đứng khá cao, nhưng henry còn to cao hơn. Nếu phải vật lộn với nhau tôi biết ai là người sẽ nắm phần hơn.
-Bọn em không bị bắt, và vết thương em cũng gần lành rồi. Hai ba ngày nữa thôi là chỉ còn lại vết sẹo nhỏ thôi.tôi xoa dịu anh.
-Sao em lại dấn thân vào mấy chuyện nguy hiểm ngốc như thế chứ? Giọng anh chợt nghe khác lạ khiến tôi cụp mắt xuống.
-Em phải đi với henry vì anh ấy không biết cách thỏa thuận giá cả.
-Anh cấm em làm chuyện đó nữa! Em có nghe không? Anh tuyệt đối cấm em!
Tôi ngước lên ngạc nhiên và nhìn anh như dò hỏi.
-Em cần 1 người để chăm sóc mình, alex, em bằng lòng lấy anh không?
-Sir Nicolas!
Người tôi sững lại vì sửng sốt.
-Em chưa bao giờ nghĩ… em chưa bao giờ mơ…
Tôi chợt ngưng bặt rồi nói nhanh.
-Nhưng anh muốn cưới mira mà.
Anh chưa bao giờ muốn cưới cô ấy. Anh giải thích. “Anh có ý nghĩ đó bởi vì cô ấy quá xinh đẹp thích hợp với bộ kim cương gia bảo của anh. Nhưng đó là trước khi anh gặp em.”
-Nhưng em là người cuối cùng anh muốn lấy làm vợ đó. “À em chỉ xuông miệng nói như vậy thôi. Em không có khí thế uy nghi hay là bất cứ dáng vẻ gì mà anh xem là quan trọng đâu.”anh yêu em dù em là con trai .
-Em quan trọng đối với anh. Từ khi anh quen em mọi tiêu chuẩn trong cuộc sống của anh đều sai cả. Anh cúi xuống nắm lấy tay tôi ủ vào tay anh.
-Quen biết em. Anh khẽ nói. “Cho anh thấy những gì anh mất mát trong cuộc sống.
-Anh mất mát điều gì? Tôi thắc mắc.
-Tiếng cười, sự cởi mở, niềm vui trong cuộc sống ở em mà anh chưa từng thấy ở bất cứ ai khác. Có lẽ anh cũng chưa từng biết là những điều này có tồn tại trên đời hay không.
-Vì nhiều tiền tiền phải không? Tôi hỏi anh dịu dàng.
-Nhưng lại thiếu vắng thương yêu. Sir Nicolas tiếp tục. “Mẹ anh mất lúc anh còn rất trẻ và ba anh cương quyết muốn anh trở thành người thừa kế xứng đáng vị trí của ông sau này. Ba anh quá xem nặng uy thế quan trọng của giòng họ.
-Sir Nicolas hít 1 hơi dài.
– Giờ thì anh nghiệm ra được mình đã cô đơn như thế nào, và tuổi thơ của anh có bao nhiêu điều bất hạnh. Anh không được đến trường như những đứa trẻ khác.
-Tại sao?
-Ba anh muốn đích thân kiểm soát sự học vấn của anh. Anh có cả hàng loạt gia sư cho đến khi vào trường Oxford.
-Ở đó anh không vui sao?
-Đến lúc đó thì anh đã trở thành 1 kẻ khô khan ngạo mạn rồi. Anh chân thật tâm sự. Thái độ này là do tính nhút nhát e dè vì anh không được phép chơi chung với đứa trẻ cùng tuổi. Anh kiêu ngạo quá độ, và đương nhiên là anh không có mấy bạn bè.
-Em hiểu được anh cảm giác thế nào, nhưng tại sao ba anh không cho anh có được những thú vui bình thường khi chơi chung với các đứa bé khác.
-Nhìn lại những gì anh làm trong vài ngày vừa qua, anh nhận ra rằng ba anh là người có tính chiếm hữu. Ông sợ anh không nhiệt tâm trung thành với ông, hay đi chệch xa con đường mà anh cần phải đi.
-Đại Nam tước Anh quốc! Tôi nói dịu dàng.
-Chính xác!
-Điều ấy đã được khắc sâu vào tâm trí khi anh còn là 1 đứa bé con rằng anh mang dòng máu xanh khiến anh cao qúy hơn mọi người khác. Anh không được đọc truyện cổ tích, mà thay vào đó là học tập những thành quả sự nghiệp của giòng họ Waringham tự bao đời qua, và luôn cả thành tích của họ ngoại mà ba anh đồng tự hào như họ nội.
-Em thấy đáng tiếc cho anh.
-Anh không muốn lòng thương hại của em. Anh muốn em giúp anh. Anh muốn em lấy anh, alex, để dạy anh biết cách hưởng thú vui trong cuộc sống. Anh sẽ trao cho em tất cả mọi tiện nghi em muốn, ngược lại anh muốn em cho anh nhiều điều còn quan trọng gấp bội lần cái anh cho em.
Giọng anh trầm hẳn xuống, và tôi hiểu anh phải cố gắng nhường nào để thành thật tỏ rỏ lòng mình. Giờ thì tôi biết vì sao anh bí ẩn, vì sao đời sống anh bị giam hãm đến độ tức tưởi không biết làm sao tự giải tỏa mình. Anh phải sống 1 cuộc sống kiềm chế mà bất cứ tình cảm nhiệt thành nào cũng phải xếp hàng thứ nhì sau lòng tự trọng.