Mình không biết cảm xúc của anh ấy khi nói tình yêu đồng giới , liệu anh ấy có kỳ thị hay ghét mình không? Thôi để chuyện đó tính sau bây giờ mình cần giúp anh ấy.Tôi đi lên lầu thay đồ, tôi chọn một cái áo sơ mi màu lục với quần tây đen .đi ngang qua phòng mẹ củahenry nhìn thấy hộp trang sức trên kệ tủ tôi bắt ghế và với lấy nó nhưng không may nó đã đổ, chiếc nhẫn rơi ra từ hộp trang sức
Tôi nhặt chiếc nhẫn lên, ngắm nghía 1 lát rồi đeo vào tay. Tôi cảm thấy có chút áy náy như đang làm điều gì sai trái, nhưng để qua mắt phu nhân D’Arbley tôi đành phải làm vậy. Tôi dường như thấy chiếc nhẫn ôm lấy ngón tay mình, chiếc nhẫn dành cho các con dâu của gia tộc nó mang kiểu dáng hài hòa nam nữ đeo đều được.
-Xin tha thứ cho cháu, tôi khẽ nói như thể đang tâm sự cùng mẹ henry. “Cháu phải giúp anh ấy… henry không muốn liên quan đến người… phụ nữ này và cháu cũng không nghĩ… là bác muốn cô ấy trở thành… dâu con của bác. Cháu phải cứu anh ấy… anh ấy thì… bất lực để giúp bản thân mình.”
Lời cầu nguyện nhỏ dường như mang lại tâm trạng thư thái cho tôi, cảm giác áy náy đã hoàn toàn biến mất.
Tôi cũng không phân vân henry có lưu ý đến việc tôi đeo nhẫn giành cho con dâu của gia tộc không, vì tôi biết chắc rằng trừ phi tôi cố tình gây chú ý anh sẽ chẳng quan tâm trên tay tôi có nhẫn hay không.
Không thấy bóng dáng của anh, tôi chạy đi tìm và gặp anh trong phòng để súng.
-Ở phòng này anh nghe tiếng xe tới dễ hơn. Anh vội giải thích khi tôi vào phòng, như sợ tôi sẽ cằn nhằn sao anh không ở quanh đâu đó gần tiền sảnh. Trong lúc nói anh đánh bóng báng súng và mặt vẫn cúi xuống.
-Em chuẩn bị rồi. Tôi nhắc anh.
Anh ngẩng lên, đầy ngạc nhiên.
-Anh không nhận ra em đấy! Em trông – chững chạc quá. Anh nheo mắt tinh quái.
-Anh mà nói một tiếng nữa là em không thèm đóng cái vai bà vợ đáng kính của anh đâu.
Henry không đáp lời. Anh nhìn tôi 1 lúc rồi nói.
-Anh không ngờ là da em trắng như thế, em nên mặc màu lục thường xuyên hơn.
-Nghe anh khen em thấy choáng váng cả người. Mấy câu khen tặng đó là tự nhiên hay là bài bản chuẩn bị sẵn cho mấy cô nhân tình của anh?
-Ơ cái thằng bé ranh này!
Anh bước lại như muốn lắc người tôi mỗi lần tôi trêu trọc anh, nhưng đột nhiên có tiếng xe tới.
-Cô ta tới… cô ta đang tới kìa! Tôi kêu lên. Anh, nhớ cản xe lại, lạy trời cho cô ta tin mấy cái chuyện hoang đường của em.