Mira vừa nói vừa xoay người, và như thể gặp tôi lần đầu, cô cao giọng.
-Có thật không, alex, anh giống như đứa bé con đang rầu rĩ quá, đến lúc cần có bộ đồ mới rồi, bộ đồ anh đang mặc đã thâm niên rồi đó.
Tôi hiểu ngay nguyên nhân kɧıêυ ҡɧí©ɧ của mira , cô ta không vui khi thấy mình nói chuyện có vẻ thân mật với Sir Nicolas đây mà.
Khi tôi còn chưa biết phải trả lời sao, thì henry nói 1 cách hằn học.
-Cô cũng như tôi, mira, đều biết rõ rằng ông chú họ của tôi xài phần lớn tiền cho sách vở và gần như chả còn lại gì cho alex. Áo mới cũng tốn tiền đấy.
Tôi biết chẳng phải anh nói thế là để bênh vực tôi, nhưng vì ghét bỏ Sir Nicolas vì anh ta quá giàu và hơn nữa là thái độ nồng nhiệt của mira đối với tình địch của anh.
-Tôi nghiệp cho anh quá alex, tôi quên mất. Cô ta nói ra điều cảm thông, đoạn đưa tay cho Lord henry Corbury.
-Chào nhé henry, rất mừng thấy anh trở về, thật không ngờ đấy. Ba mẹ em muốn mời anh ăn tối trong 1 ngày gần đây. Mới ngày hôm kia ba em còn hỏi khi nào anh về nhà.
Cô nghiêng đầu qua phía Sir Nicolas rồi nói tiếp.
-henry và em cùng lớn lên với nhau, nhưng từ khi giải ngũ anh ấy có quá nhiều thú vui ở London nên giờ đây có chút hứng thú với miền quê.
-Như vậy thì em lầm rồi. Lord henry Corbury đính chính “khi em ở Sussεメ thì tôi thấy đó là nơi hứng thú nhất trên thế giới.”
Tôi nín thổ.tôi biết henry cố tình chứng tỏ anh cũng là 1 đối tượng xứng đáng với mira, và tôi sợ mira không hài lòng vì kiểu ăn nói thẳng thừng của henry.
Nhưng trái với những gì cô lo lắng, mira đã quá quen thuộc với tình huống này, khi có đàn ông qùy lụy bên cô.
-Ồ , anh thật biết cách nói cho người ta vui lòng.
Rồi luồn tay cô vào tay Sir Nicolas, cô nhìn vào Sir Nicolas và nói như tâm sự.
-Đưa em đi mau đi Sir Nicolas, không thôi henry lại làm hồn vía em bay bổng với mấy lời khen tặng của anh ấy. Em chắc là an h ấy có máu Irish trong người, anh ấy giỏi nhất là khoa tán tỉnh con gái đẹp mà.
Lord henry Corbury mím chặt môi, cằm bạnh ra. Tôi thấy mắt anh thoáng lên ánh giận dữ, lo sợ anh sẽ không kiềm chế được mình cô vội nói.
-Thôi chào mira nhé, lúc nào cô cũng xinh đẹp, rất xinh đẹp đấy! Tôi tin không những henry mà tất cả đàn ông ở Sussεメ đều bầu cô là đệ nhất mỹ nữ trên thế giới, nếu mà họ có cơ hội.
Khi tôi ngưng nói, tôi thấy Sir Nicolas đang mỉm cười với tôi. Một nụ cười không quá cởi mở, chỉ là 1 cái nhếch môi, nhưng đó là nụ cười đồng tình.
Tôi thầm nghĩ có lẽ anh ta là người nhạy cảm không giống như vẻ lạnh lùng bên ngoài.
Mira cùng Sir Nicolas ra hành lang, dựa vào tay anh vừa đi cô vừa huyên thuyên nói. Cũng không còn chuyện gì để làm tôi và Lord henry Corbury cũng bước theo sau.
Mọi người đi giống như là đang tiến lên bàn thờ làm lễ cưới vậy, tôi nghĩ trong lòng, henry sẽ nổi điên nếu mình dám nói ý nghĩ này ra.
Bên ngoài sân là hai cỗ xe kéo bằng những chú ngựa tuyệt hảo. Xe của mira chỉ có 1 ngựa, vì cô tự lái xe đi đây đi đó. Nhưng xe của Sir Nicolas là xe tứ mã làm tại London. Chắc anh ta vừa mới thay ngựa trên đường đến đây, vì chúng trông rất sung sức, có vẻ bồn chồn muốn được đi ngay.
-Em có đi cùng với anh không? Sir Nicolas hỏi.
-Đương nhiên là em muốn chứ.
Anh giúp cô bước lên xe Phaeton trước khi vòng qua phía bên kia cầm lấy dây cương từ người xà ích. Ngồi đường bệ trên xe như 1 nữ hoàng, mira giơ tay vẫy.
-Chào tạm biệt henry, alex. Hẹn gặp lại sau nhé.
Sir Nicolas đánh xe, cỗ xe từ từ chuyển bánh xuôi xuống con đường xuyên qua hai hàng sồi già.
-Cho hắn đi chết đi! Lord Corbury giận dữ nói khi chiếc xe khuất khỏi tầm mắt họ. “Làm sao anh cạnh tranh lại với kẻ làm chủ mấy con ngựa như vậy chứ?”
-Người ta không yêu thương nhau vì mấy con ngựa đâu anh.
-Nhưng rõ ràng là mira có ấn tượng tốt với hắn ta về chuyện này mà.
-Anh ta cứng nhắc quá. Nếu thả lỏng 1 chút, anh ta cũng khá lắm.
-Khá hả! Đồ kiêu ngạo phách lối thì có. Còn em nữa em trò chuyện trăng sao gì với hắn vậy khi bọn anh vừa bước vào phòng?
-Em muốn cầm chân anh ta để khỏi đi tìm anh và mira. Anh cũng không muốn là anh ta xông thẳng vào nhà thủy tạ chứ?
-Sao em biết là bọn anh ở trong thủy…? Qủy quái, , em biết quá nhiều rồi đó! Thật là xui xẻo khi hắn ta xuất hiện, trước đây gần như mira đã quên hắn ta rồi.
Anh bước trở vào, tôi cũng đi theo. Tôi thầm nghĩ: lúc nào cũng thế, khi mira về là anh ấy lại buồn bã thối chí.
-Thế hồi nãy anh có vui không?
-Đương nhiên rồi.
Khi họ đến phòng khách cô thấy anh liếc tới Priest’s Hole như thể tự trấn an là tiền vẫn còn đó.
-Cô ấy là đẹp nhất đó. Anh miên man nói tiếp như tâm sự với chính mình. “Không thể tưởng được là có người đẹp dường ấy, làm sao cô ấy sống nổi trong căn nhà tồi tàn này?”
-Cô ấy cũng có tiền riêng mà. Cô gợi ý.
-Anh không muốn sống nhờ vào vợ mình. Anh nói 1 cách hằn học. “Hơn nữa mira tiêu xài hết tiền ba cô ấy cho rồi. Anh không mong là cô ấy sẽ trả tiền cho đồ ăn thức uống hay kẻ hầu người hạ trong nhà của anh.
Lời lẽ anh khó chịu đến nỗi tôi cảm thấy ân hận.
-Không đâu, em cũng không nghĩ vậy.
-Anh phải có tiền bằng cách này hay cách khác. , tối qua anh nảy ra 1 ý định.
-Ý định!
-Tối qua anh kiếm xung quanh nhà xem thử có vật gì đáng giá hay không – 1 lọ sứ giá trị bị bỏ quên đâu đó, thế rồi ở trên tầng thượng anh tìm thấy cái này.
Anh kéo ngăn tủ ra và lôi ra hai cái mặt nạ màu đen.
-Cái gì vậy? Tôi thắc mắc.
-Thì là mặt nạ. Mấy cái này là hồi mẹ anh tổ chức hội hoá trang trong 1 hôm Christmas. Đã lâu rồi, anh chỉ khoảng 10 tuổi thôi, em thì quá nhỏ để tham dự.
-Em lúc đó 4 tuổi.
-Anh nhớ rõ lắm, anh chỉ được xem thôi, còn ba anh đóng vai anh hùng xa lộ trong vở kịch đó.
-Anh hùng xa lộ! Cô kinh ngạc.
-Ừ, vở kịch gọi là “Trao tiền hay trao mạng.”
Anh vừa nói vừa đưa mắt nhìn tôi, rồi thì họ nhìn nhau chăm chăm.
-Nguy hiểm lắm anh. Hầu hết người ta đi xe đều có dẫn theo bảo vệ mang súng.
-Không phải ai cũng vậy. Anh đính chính. Người ta không mang súng trên lộ trình quen thuộc hay là không xa lắm.
-henry…
-Mình sẽ không ra xa lộ, chỉ ở vòng vòng các đường nhỏ thôi. Anh chắc là mấy xe ngựa ở khoảng đó thường không có súng.
-Có lẽ không.
-Mình chỉ lái ra xa khoảng 5 hay 6 dậm thôi đến chỗ không ai biết tung tích mình hết. Anh tin là mấy tay cướp xa lộ kiếm ăn khá lắm.
-Em không tin là họ kiếm nhiều hơn mình trong lần ăn trộm đó.
-Nhưng chắc chắn là oai phong hơn. Anh không thích cái cảm giác lẻn vào nhà người ta lúc nửa đêm, trộm vàng của họ mà họ không có cơ hội kháng cự hay thấy được kẻ xâm nhập là ai.
-Nhưng mình đâu muốn bị phát hiện. Tôi phản đối.
-Đương nhiên là mình không muốn, nhưng đây là vấn đề giữa đàn ông với đàn ông, kẻ mạnh nhất sẽ thắng cho dù người kia có súng đi chăng nữa.
-Thôi, em hiểu anh muốn nói gì rồi. Vậy chừng nào mình bắt đầu đây?
Anh đưa mặt nạ cho tôi.
-Sao không làm luôn bây giờ.
-Bây giờ!
Tôi với lấy chiếc mặt nạ từ tay anh, thấy kiểu mặt nạ này chỉ để hở mắt còn lại thì che kín cả, không giống những kiểu điệu đà thường thấy ở Cotillions hay trong các vũ hội.
-Anh tính sẵn cả rồi, thời gian thích hợp nhất là khi người ta đi ăn tối. Phụ nữ sẽ đeo nhiều nữ trang và các ông thì là 1 cái ví nặng tiền.”
-Anh có lý. Tôi đồng ý nhưng chợt khựng lại trầm ngâm.
-Mình nên ẩn dưới bóng cây cối, xem xét mục tiêu cẩn thận trước khi hành động. Thấy an toàn đâu đó, anh sẽ ngăn xe lại còn em thì ghìm súng ngay họ, xong anh sẽ ra tay thu tóm.
-Anh nói sao nghe dễ quá.
-Cần nhất là chỉ lấy mấy thứ đáng giá! Điều đó mới quan trọng, nếu thấy không đáng thì đừng mạo hiểm, anh không muốn bọn mình phải hy sinh cái cổ.
-Người ta treo bọn cướp đường trong cũi sắt ở ngã tư đường đó.
-Còn bọn trộm đạo thì treo ở Tyburn. Lord Corbury phản đối. “Nhưng bị treo cổ nơi nào thì có gì quan trọng đâu khi cổ em đã bị gẫy rồi.”
Tôi cười ngặt nghẽo.
-Em có cảm tưởng anh sinh ra không phải để bị treo cổ đâu.
-Giáo sư của anh ở Eaton thì lại nghĩ khác, nhưng có gan thì thành công thôi.
-Tất nhiên.
Tôi chợt nghĩ mira sẽ nghĩ sao khi biết henry đang trả 1 giá quá đắt để có được cô ta. Cô ta có xúc động không khi có người dùng ngay cả mạng sống mình để đổi lấy những xa hoa phù phiếm cho cô, hay là cô ta cảm thấy tổn thương khi người yêu mình không xử sự như chính nhân quân tử ngay trong lúc bần hàn cơ cực. Tôi không thể có câu trả lời cho những câu hỏi này, tôi chỉ duy nhất cần biết 1 điều: tôi sẽ cùng anh đi cùng trời cuối đất nếu anh muốn.
Tôi thấy mắt anh ánh lên với những viễn tưởng phiêu lưu và anh đang cười tươi. Thà là thấy anh như thế còn hơn là 1 henry chán chường tuyệt vọng.
-May 1 điều là em tìm ra quần cưỡi ngựa anh mặc
-Quần cưỡi ngựa! Phải rồi em không thể mặc đồ con gái.
-Em sẽ đi thay ngay đây, em đội luôn nón cưỡi ngựa , bảo đảm anh em sẽ trở thành 1 tên cướp đường dữ dằn nhất.
Tôi xoay xoay cái mặt nạ trong tay.
-Cái này chỉ đủ che phần trên khuôn mặt thôi, em tin rằng bọn họ còn thắt khăn che luôn cằm nữa. Chỉ có miệng lộ ra thôi, khó bị phát hiện.
-Đúng đấy, anh có 1 cái khăn đúng như thứ mình cần. Xong, anh sẽ đi mặc mấy thứ đồ cũ luôn.
Tôi định nói là cho dù đồ cũ thế nào đi nữa tướng tá anh vẫn trông bảnh bao. Nhưng thôi, tốt hơn là cứ để anh ấy cải trang. Anh ấy đúng là khác hơn các thanh niên khác ở dáng dấp thể thao, bờ vai rộng, hông hẹp, và cả cách đi đứng, ngồi trên lưng ngựa. Nhất nhất đều tỏa ra phong thái lịch lãm, khác hẳn Sir Nicolas và các chàng trai cùng trang lứa.
Giờ có nói gì đi nữa thì cũng không thể làm anh lay chuyển ý định, khi thấy anh quyết chí phóng theo lao, dù cô biết cơ hội thành công sẽ rất là nhỏ nhoi. Có can ngăn đi nữa cũng là vô dụng. Mỗi lần thấy mira là mỗi lần anh nôn nóng được đám cưới cùng cô ta và lại càng cay cú hơn cho hoàn cảnh bi đát của mình.
5,000 bảng mà họ trộm được sẽ không cầm cự được lâu. Tôi biết rồi đây henry sẽ sớm tiêu hết, không phải cho ăn chơi xa xỉ mà là cho những chi tiêu khẩn thiết của Priory.
Phải tìm cách kiếm ra tiền thôi, tôi vừa đi lên lầu vừa suy nghĩ đến thực tại trước mắt.
Phải, có rất nhiều tên cướp đường bị xử giảo hình, nhưng cũng có khá nhiều kẻ thoát được sợi thòng lọng. Tôi chỉ hy vọng họ sẽ được may mắn. Đột nhiên cô thở dài.
-Nếu thất bại thì mình đành chết chung thôi. Em cũng không màng, nếu em treo ngay bên cạnh anh.
(Mình cùng nhau đi ăn cướp nào 😅😆😆😆😆😝😝)