Edit: Umeco
--------------------------
Hứa Kim Phượng múc một muỗng canh trứng thơm ngào ngạt, đưa tới bên miệng Đường Tiểu Niếp, hương trứng nồng đậm kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác đến mức nước miếng chảy ròng ròng. Cô miệng mở thật lớn lộ cả cuống họng, vị trí bốn chiếc răng hàm trên dưới trống không, chỉ có răng cửa là chỉnh chỉnh tề tề.
Nghe thấy tên Hoắc Cẩn Chi, tim Đường Tiểu Niếp đập thình thịch, đây không phải tên vị hôn phu trong sách của nguyên chủ sao?
Chỉ tiếc nguyên chủ nhất quyết đi tìm đường chết, đem vị hôn phu của mình biến thành kẻ thù. Tuy Đường Tiểu Niếp không đáng đồng tình, nhưng Hoắc Cẩn Chi cũng chẳng phải loại thiện lương gì, tác giả miêu tả tính cách của hắn như sau...
Nội tâm đa nghi, tâm tình bất định, có thù tất báo.
Đúng là Tào Tháo sống sờ sờ mà!
Hơn nữa, Hoắc Cẩn Chi liên tiếp gặp phải biến cố lớn, tinh thần chịu quá nhiều thương tổn, tính tình càng ngày càng trở nên bất ổn. Tâm nhãn cũng càng ngày càng nhỏ, không hợp ý hắn liền trở mặt vô tình, nguyên chủ dù muốn không tìm đường chết, phỏng chừng cũng sống không quá dài.
Đúng là gần vua như gần cọp!
Nhìn xem nữ nhân bên người Tào Tháo, có mấy người chết già?
“Ta đã sớm ngứa mắt tên vương bát đản Hoắc Cẩn Chi rồi! Cả ngày chỉ biết xụ mặt, để cho ai xem vậy?!” Lão nhị Đường Ái Quốc nổi giận đùng đùng.
“Từ từ đã anh hai!”
Lão tam Đường Ái Quân tay cầm hai cây đòn gánh, đưa cho Đường Ái Quốc một cây, chính mình lấy một cây, thù hận hừng hực.
Cánh tay trắng nõn của Tiểu Niếp bị Hoắc Cẩn Chi quăng ngã đến xuất huyết, còn sốt cao cả đêm, lần này dù thế nào hắn cũng phải hung hăng giáo huấn tên tai tinh này một trận, thay Tiểu Niếp báo thù.
Đường Tiểu Niếp tim đập đến lợi hại, cô đang nhớ xem tình huống hiện tại là thế nào. Hẳn là mới qua tết nguyên tiêu năm 1978 không lâu, nguyên chủ vẫn còn là cái bánh bao thịt 6 tuổi, da dày không sợ lạnh theo Hoắc Cẩn Chi lên núi đốn củi, còn đoạt đi trứng chim hắn tìm được. Trên đường hai người đuổi bắt, nguyên chủ không cẩn thận ngã xuống vách núi, may có Hoắc Cẩn Chi cõng trở về.
Hứa Kim Phượng xót xa nữ nhi, lại tưởng Hoắc Cẩn Chi đẩy ngã bảo bối của mình, trong cơn giận dữ đã tát Hoắc Cẩn Chi một bạt tai, còn mắng hắn té tát.
Tính tình Hứa Kim Phượng vốn ương ngạnh kiêu ngạo, công lực chửi đổng đứng nhất làng trên xóm dưới. Hoắc Cẩn Chi bị mắng đến tự ái, cũng không muốn giải thích thêm gì. Mà cho dù hắn có giải thích thì cũng không có ai tin, vậy nên tùy ý để Hứa Kim Phượng đánh chửi.
Nhưng Hứa Kim Phượng ngàn vạn không nên nhục mạ mẹ của Hoắc Cẩn Chi, đây là điểm mấu chốt của hắn.
Sau đó… Hoắc Cẩn Chi bị ép đến đường cùng bắt đầu phản kháng, đẩy Hứa Kim Phượng một cái. Chờ khi Hứa Kim Phượng phản ứng lại hắn đã chạy về đến nhà.
Cũng bởi vậy mà lòng Hoắc Cẩn Chi đã gieo xuống một hạt giống hận thù, rất nhỏ bé. Về sau khi hắn năm lần bảy lượt bị người Đường gia xúc phạm nhục mạ, hạt giống trong lòng được dịp đâm chồi nảy lộc, đem chút ân tình với Đường gia che lấp không còn tung tích. Vậy nên khi Đường Tiểu Niếp xảy ra chuyện, hắn lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.
“Tiểu Niếp mau ăn, lạnh sẽ không ngon.” Hứa Kim Phượng thúc giục.
“Mẹ, trứng chim con mang về đâu rồi?”
Đường Tiểu Niếp nào có tâm tình để ăn, cô còn bận nghĩ cách đem hạt giống trong lòng Hoắc Cẩn Chi lấy ra. Tên gia hỏa này chính là đại boss của quyển sách, nam chính bá đạo cũng bị bón hành ngập mồm đấy.
Nguyên chủ thật biết cách tìm đường chết mà, tự nhiên đi trêu chọc cái đại lão tâm tình vô thường này, lại còn chọc vô số lần.
Đường gia thì không có nguyên tắc, chỉ biết nuông chiều nguyên chủ, ai cũng muốn mình trở thành chỗ dựa vững chắc.
Cô phải lập tức ngăn cản!
“Trứng chim vỡ hết rồi, quần áo mới cũng rối tinh rối mù, về sau con đừng để trứng chim vào túi áo nhé.” Hứa Kim Phượng giận dỗi nói.
Đường Tiểu Niếp mất nửa thanh máu, má ơi… Xong rồi, ba quả trứng chim đó do Hoắc Cẩn Chi vất vả tìm được, hắn muốn mang về nấu cho Tề gia gia bổ sung chất dinh dưỡng, đúng là tai họa đổ hết nên người cô mà.
Nguyên chủ sao nghịch khôn dữ vậy, thật xứng đáng với kết cục chết không tử tế trong sách...
Đường Tiểu Niếp tức giận đến tự chụp đầu mình thật mạnh, xốc chăn lên liền chạy ra bên ngoài, giày cũng chưa đeo, vừa chạy vừa kêu: “Anh cả! Anh hai! Anh ba! Mau trở về!”