Chỉ Muốn Ôm Anh Một Chút

Chương 3: Chứng mất trí nhớ

Khi Hứa Hạnh về đến nhà, Lý Duyên Quân đang ngồi xếp bằng trên sô pha, tay cầm máy xông mặt, mắt nhìn chằm chằm vào video B trạm [1] đang phát trên màn hình, tốc độ 1,5 lần liên tục không ngừng.

[1] Bilibili hay B Trạm (tiếng Trung: 哔哩哔, bính âm: bìlībìlī, còn gọi là B站) là nền tảng chia sẻ video trực tuyến ở Trung Quốc, tương tự như Youtube.

Hứa Hạnh nheo mắt nhìn sang, nhưng video cũng vừa lúc kết thúc.

Thấy cô trở về, Lý Duyên Quân liền thay đổi tư thế, "Sao cậu bây giờ mới về, tớ tỉnh dậy lâu lắm rồi."

"Có cần khoa trương như vậy không? Tớ vừa đi mua cơm nắm ở cửa hàng tiện lợi về mà cậu đã ngủ được một giấc rồi à."

Lý Duyên Quân xòe tay về phía cô, hỏi: "Còn cơm nắm nữa không? Cho tớ ăn một chút đi. Tớ đói quá."

"Không phải lúc nãy cậu có hẹn đi ăn trưa sao?"

Biểu tình trên mặt của Lý Duyên Quân giống như người vừa bị táo bón, "Tất cả là do tên đàn ông đến xem mắt ngày hôm nay. Buổi trưa ngay cả món chính tớ cũng chưa kịp ăn đã phải rời đi! Tên đó thật là...không thể tin nổi!"

Hứa Hạnh nghe vậy thì cảm thấy hơi buồn cười, cô liền mang dép thỏ bông vào, đi đến ghế sô pha, bảo Lý Duyên Quân nhích sang một bên, nhường chỗ cho mình ngồi xuống.

"Bảo sao cậu lại cúp máy nhanh như vậy. Mau nói cho tớ biết, có chuyện gì xảy ra thế?"

Lý Duyên Quân gấp không chờ nổi, cả buổi chỉ đợi Hứa Hạnh về nhà để cùng nhau trút giận. Cô ấy ngồi thẳng người, bắt đầu diễn tả lại hành động kỳ lạ của đối tượng xem mắt.

Nói một lúc lâu, Lý Duyên Quân hắng giọng, tiếp tục bắt chước giọng điệu say sưa của người đàn ông kia: "Tôi đoán không sai, tên cô hẳn là bắt nguồn từ hai câu thơ của Nguyên Chuẩn trong 《Ly Tư Kỳ Tứ》 đúng không? 'Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố. Bán duyên tu đạo, bán duyên quân'. Thật đẹp ~"

"Hahahahaha ~"

Hứa Hạnh nhìn Lý Duyên Quân một tay miết cổ họng, tay kia nâng lên tạo dáng hoa lan chỉ, cười đến mức không ngồi dậy nổi.

"Đẹp đẹp cái rắm!"

Lý Duyên Quân trợn mắt, ném máy xông mặt lên bàn trà, vẻ mặt chán ghét.

Hứa Hạnh cười đến đau cả bụng. Cái người đàn ông này, cái gì không khen lại cứ nhất định phải khen tên của Lý đại tiểu thư. Dựa theo hiểu biết của Hứa Hạnh về Lý Duyên Quân, việc để lại tiền ăn trên bàn trước khi rời đi đã là sự dịu dàng cuối cùng của cô ấy rồi.

Lý Duyên Quân là bạn cùng phòng đại học của Hứa Hạnh, ba Lý dạy văn học đương đại ở Học viện Văn học Ung Đại bên cạnh, chưa đến năm mươi chức danh đã lên chức giáo sư.

Thời đại học, Hứa Hạnh luôn cảm thấy kỳ quái, Lý Duyên Quân sao lại không báo vào Ung Đại, ba cô ấy là giáo sư dạy văn của viện hẳn là sẽ thuận tiện hơn rất nhiều mới đúng.

Về sau Hứa Hạnh mới biết, quan hệ giữa Lý Duyên Quân và ba của cô ấy rất kém.

Ba cô ấy tuy là thành phần trí thức cao, nhưng thực chất tư tưởng phong kiến đã ngấm sâu vào máu, đặc biệt lại rất trọng nam khinh nữ.

Lúc Lý Duyên Quân được sinh ra, ông ta đã đặt tên cho cô là Chiêu Nga, vẫn là mẹ cô ấy không đồng ý để cái tên này vào hộ khẩu, mới đổi thành Duyên Quân phiên bản văn nhã.

Duyên Quân, Duyên Quân... Còn không phải là muốn có con trai sao?

Chỉ tiếc ông ta không có mệnh sinh con trai, sau đó cũng vì không có được con trai, ông ta ly hôn với mẹ của Lý Duyên Quân và cưới một người vợ trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng đến bây giờ vẫn chưa sinh được một người con trai nào.

Lúc trước Lý Duyên Quân tức giận, lấy chuyện này để chế giễu ông ta. Ông ta nổi trận lôi đình, trực tiếp đuổi cô ấy ra khỏi nhà. Lý Duyên Quân nuốt không trôi cục tức này, hai năm nay vẫn luôn ở ngoài, quyết không trở về nữa.

Nghĩ đến đây, Hứa Hạnh vỗ nhẹ vào cánh tay Lý Duyên Quân, "Này, Tết Nguyên Đán sắp đến rồi, năm nay cậu không định về nhà sao?"

Lý Duyên Quân tìm một cái gương nhỏ, cẩn thận quan sát khuôn mặt của mình, "Về chứ. Tớ đương nhiên phải trở về thăm mẹ tớ, để bà ấy đừng nghe theo lời của dì Bảy, dì Tám giới thiệu đối tượng xem mắt cho tớ nữa. Cậu nói, rốt cuộc là do thiếu bài hay quảng trường múa không có ca khúc mới, sao các bà ấy lại nhàn rỗi đến hoảng hốt như vậy chứ?"

Cô ấy dừng một chút, quay đầu sang Hứa Hạnh, nói: "Đúng rồi, hay là cậu về nhà cùng với tớ, để mẹ tớ giới thiệu cho cậu một vài đối tượng nhé?"

Hứa Hạnh ném gối ôm vào Lý Duyên Quân, mắt ngước lên trần nhà, lười mở miệng.

Lý Duyên Quân tránh khỏi cái gối, đang định phản kích mấy câu thì linh quang lóe lên, cô ấy chợt nhớ tới một chuyện, "Chờ đã, Hứa Tiểu Hạnh, cậu ở phòng tập thể dục là tình huống gì? Trong điện thoại, tớ nghe hình như không đúng lắm nha."

Hứa Hạnh không ngờ Lý Duyên Quân chuyển chủ đề nhanh như vậy, khiến cô đột nhiên không kịp phản ứng.

"Mau thành thật khai báo!"

Hứa Hạnh co rụt người lại, vô thức sờ gáy, vừa suy nghĩ vừa chậm rãi giải thích.

"Tớ vừa gặp một người bạn cùng lớp thời cao trung... Sau đó tán gẫu vài câu, chỉ là không muốn để cho người khác biết hoàn cảnh nghèo túng hiện tại của bản thân, nên...nên giả vờ có người hẹn tớ đi ăn cơm để nhanh chóng thoát thân mà thôi."

Dựa theo bản tính "chết" vì sĩ diện của Hứa Hạnh, Lý Duyên Quân vẫn khá tin tưởng lý do này.

Vì vậy, cô ấy hỏi tiếp: "Bạn học cao trung nào, có phải cái người mà cậu kể trước đây không... Thanh mai trúc mã, từ khi còn rất nhỏ đã quen biết nhau, sau đó, lên cao trung lại được xếp vào cùng một lớp?"

Hứa Hạnh kinh ngạc, mở to hai mắt, "Cậu đều biết hết những chuyện này?!"

Trên mặt Lý Duyên Quân như viết to ba chữ "Đương nhiên rồi", sau khi tâng bốc vẻ đẹp cùng trí tuệ của mình một lúc, cô ấy nói: "Nghe khẩu khí của cậu, có vẻ người bạn thanh mai trúc mã đó hiện tại sống không tệ? Anh ta làm nghề gì vậy? Có đẹp trai không? "

Lý Duyên Quân sờ cằm, tiếp tục phát huy tài năng suy đoán của mình. "Cũng đã mười năm trôi qua, cậu mới chỉ nhìn thoáng qua đã có thể nhận ra anh ta, vậy khẳng định đó là một soái ca rồi nha."

"Cũng tạm được."

Cô mới không thừa nhận Khang Trầm đúng là một soái ca.

Trả lời một câu cho có lệ, Hứa Hạnh tính nói sang chuyện khác, nhưng những gì Lý Duyên Quân nói vừa rồi lại vô tình xẹt qua trong đầu, dường như có một dòng suy nghĩ chợt lóe lên, cô bỗng giật mình, ngồi trên ghế sững người.

Lý Duyên Quân thấy cô đột nhiên im lặng, liền quơ quơ tay trước mặt Hứa Hạnh: "Này, Hứa Tiểu Hạnh?"

Hứa Hạnh một chút cũng không nháy mắt, cô cẩn thận nhớ lại từng chi tiết về cuộc gặp gỡ với Khang Trầm trong phòng tập, tim đập càng lúc càng nhanh...

Một lúc sau, cô quay đầu nhìn về phía Lý Duyên Quân, nuốt một ngụm nước bọt, trong giọng nói có chút bất an.

"Duyên Quân, tớ và anh ta...Quả thực tớ và anh ta đã mười năm không gặp nhau rồi. Nhưng khi tớ nhìn thấy Khang Trầm, tớ hoàn toàn không hề cảm thấy xa lạ, ngay cả anh ta cũng thoắt cái đã nhận ra tớ..."

Không khí đột nhiên trở nên hết sức yên tĩnh.

Lý Duyên Quân ngẩn người, rốt cuộc cũng hiểu ý tứ trong lời nói của Hứa Hạnh, "Cậu...ý của cậu là, trong ba năm kia, cậu khả năng đã từng gặp qua Khang Trầm?"

Hứa Hạnh túm vạt áo, đáng thương nhìn Lý Duyên Quân, gật gật đầu.

***

Chuyện này kể ra cũng rất dài, tóm lại, hiện tại Hứa Hạnh 26 tuổi nhưng trong thời gian ba năm từ khi 21 tuổi đến 24 tuổi, mọi ký ức trong đầu cô đều trống rỗng.

Đại khái chính là, cô bị mất trí nhớ, mất hết tất cả ký ức trong ba năm đó.

Hứa Hạnh từng cho rằng một sự kiện xuyên việt ly kỳ đã xảy ra trên người mình, nhưng thỉnh thoảng những hình ảnh vụn vặt cùng một số cảnh tượng quen thuộc lại hiện lên không ngừng, nhắc nhở rằng cô không xuyên qua, mà là mất trí nhớ.

Tuy rằng, mức độ bí ẩn của chứng mất trí nhớ đối với Hứa Hạnh cũng không khác việc xuyên không là bao, nhưng Conan đã nói qua, loại bỏ hết thảy những điều không có khả năng, mặc kệ khó tin đến đâu thì điều cuối cùng cũng chính là sự thật.

Khi cô chua xót nói những lời này với Lý Duyên Quân, cô ấy mặt không biểu tình, vô cảm công kích cô: "Câu này là do Holmes nói."

Một người có trí nhớ không hoàn chỉnh luôn cảm thấy bất an, Hứa Hạnh hết lần này đến lần khác tự hỏi liệu ba năm qua mình có làm xáo trộn mối quan hệ nam nữ hay không? Liệu mình có làm những chuyện xấu xa táng tận lương tâm, suy đồi đạo đức như bỏ chồng bỏ con hay không?

Vì lý do này, cô đặc biệt chạy đến bệnh viện để kiểm tra.

Sự thật chứng minh, lúc trước cô đã đọc quá nhiều tiểu thuyết.

Thấy bộ dáng mất hồn mất vía của Hứa Hạnh, Lý Duyên Quân an ủi: "Không có việc gì, không có việc gì. Các cậu hẳn không có tranh chấp tình cảm gì đâu. Chẳng phải lúc trước cậu đã làm kiểm tra, kết quả cậu vẫn còn là một xử nữ đấy thôi."

......?

Xử nữ có gì sai, chẳng lẽ xử nữ không có quyền con người, xử nữ thì không thể yêu đương? Chẳng lẽ ba năm đó, cô không thể phát sinh chút tình yêu học đường nắm tay, hôn môi thuần khiết hay sao?

Cô không thể chấp nhận được chuyện mình vẫn còn độc thân ở tuổi 26:)))

Hứa Hạnh yên lặng đẩy cánh tay Lý Duyên Quân đang khoác trên vai mình xuống, tỏ vẻ kháng nghị.

Lý Duyên Quân không để ý, cũng không biết câu nào chọc trúng chỗ ngứa, từ chủ đề xử nữ, cô ấy bắt đầu phổ cập giáo dục khoa học viễn tưởng, miệng thao thao bất tuyệt.

"Tớ nói cho cậu biết. làm người không thể quá bảo thủ, con người còn sống phải biết vui vẻ, hưởng lạc. Cậu còn chưa xem xong 《 Tam Thể 》[2] đúng không? Địa cầu của chúng ta nhỏ bé như thế nào, chúng ta không biết có bao nhiêu nền văn minh tiên tiến trong dải Ngân Hà. Nếu ném một mảnh giấy bạc hai chiều là tất cả mọi thứ sẽ bị sụp đổ vào một mặt phẳng không gian khác..."

[2] Tam Thể (Tiếng Trung: 三体; Tiếng Anh: The Three-Body Problem) là quyển tiểu thuyết khoa học viễn tưởng"cứng"(Hard Sci Fi) của nhà văn người Trung Quốc Lưu Từ Hân. Đây chỉ là cuốn đầu tiên trong bộ ba của tác phẩm (Tam bộ khúc - Triology) "Chuyện xưa của trái đất" (Hán Việt: Địa cầu vãng sự) nhưng người đọc Trung Quốc thường gọi cả bộ sách là Tam Thể. Quyển hai và ba trong bộ tiểu thuyết tên là Khu rừng đen tối và Tử thần sống mãi. Ba cuốn đều kể về quá trình bắt đầu đến hội nhập của nền văn minh Trái Đất với vận mệnh của vũ trụ.

Mắt thấy Lý Duyên Quân đã đi lệch với quỹ đạo câu chuyện ban đầu, dần bộc lộ bản chất của một tác giả viết truyện ngôn tình khoa học viễn tưởng, Hứa Hạnh chịu không được, đứng dậy nói: "Cơm nắm chỉ còn nửa cái, cậu khẳng định ăn không no, tớ nấu mì cho cậu nhé? "

Nói rồi, cô vội vàng mang dép, bước nhanh vào phòng bếp. Chỉ để lại Lý Duyên Quân đang nói được một nửa ở phòng khách, vẫn còn chưa thỏa mãn.

***

Trong phòng bếp, Hứa Hạnh thuần thục lấy một cái nồi nhỏ đặt lên bếp đun sôi nước, rồi bỏ cơm nắm vào lò vi sóng để hâm nóng.

Cơm nắm trong vòng một phút là có thể ăn được, sau khi hâm nóng xong, cô đứng trước bếp từ, vừa ăn cơm vừa đợi nước sôi, trong đầu dần tràn ra vô vàn suy nghĩ.

Kỳ thật đối với mọi người bình thường mà nói, mất đi một đoạn ký ức đã là thảm kịch của nhân gian rồi.

Nhưng đối với Hứa Hạnh, điều bi thảm hơn nữa đó là ——

Sau khi mất trí nhớ, cô lại bị bắt vào tù với tội danh là cố ý gây thương tích. Hứa Hạnh bị kết án một năm tù giam nhưng bởi cô có biểu hiện tốt nên được giảm án xuống còn mười một tháng.

Người ta nói rằng cô đã bỏ trốn sau khi đả thương người khác sau đó lại gặp tai nạn giao thông. Vụ tai nạn xe hơi khiến cô bị chứng mất trí nhớ tạm thời do chấn thương tâm lý, và quên đi một khoảng thời gian nhất định.

Khi tỉnh lại trong bệnh viện, trí nhớ của cô vẫn dừng lại ở năm cuối đại học, chỉ nhớ rõ mình vì công việc thực tập mà làm việc suốt hai đêm, sau khi tỉnh táo lại, cô chỉ muốn nhanh chóng nộp bản thảo cho bộ phim càng sớm càng tốt.

Lúc đó Hứa Hạnh cảm thấy vận mệnh của cô đã hoàn toàn bị đảo lộn, cô cái gì cũng chưa làm, sao vừa tỉnh lại đã phải ngồi tù!

Nhưng một khóc hai nháo ba thắt cổ cũng vô dụng, xét cho cùng, luật pháp cũng không quy định bị mất trí nhớ thì không cần phải vào tù.

Có thể nói, thảm họa gần một năm ngục tù kia đã để lại trong tâm hồn vui tươi của cô một vết nhơ không thể nào xóa nhòa.

Mặc dù nhà tù cho phụ nữ cũng không hề ngược đãi cô, mỗi ngày chỉ cần đi học, lao động và đọc sách, ngày lễ tết còn tổ chức xem phim miễn phí, nhưng ai lại muốn vào trong tù để được xem phim miễn phí cơ chứ!

Sau khi ra tù, Hứa Hạnh luôn buồn bực, cô không tin rằng một công dân tốt, có ngũ nói, tứ mỹ như mình lại phạm phải một tội ác tày trời, cố ý làm tổn thương người khác. Vì vậy, trong chuyện này nhất định còn có chỗ nào đó không đúng.

Như vậy vấn đề đặt ra là, có phải cô thật sự đã gặp Khang Trầm trong ba năm đó hay không? Liệu Khang Trầm có biết được một ít sự thật trái ngược với bản án không?

Hoặc là nói, Khang Trầm có thể đã âm thầm bí mật góp một chút sức lực khiến cô vào tù?

Ví dụ như tán tỉnh không thành nên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi quyết định vu oan giá họa gì đó... Tính cách của Khang Trầm trong ngoài bất nhất, cái tên nhã nhặn bại hoại này hẳn là chuyện gì cũng làm được.

Dù sao năm đó, Khang Trầm chính là một học sinh gương mẫu, ngoan ngoãn điển hình, vậy mà lại nhân lúc Hứa Hạnh đang trốn tiết thể dục ở trong lớp ngủ gục——

Hôn trộm cô.

- --------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Ding~ Ngài đại kim quy sắp lên sàn~!