Khăn Đỏ xuất hiện, nhóc nghe người ta bảo Bạch Tuyết trở thành mỹ nhân an tĩnh ngàn thu còn phấn khởi ra mặt. Bảy chú lùn lẩm bẩm suốt một đêm bèn quyết định cứu Công chúa, bọn họ lấy ra một ít đồ vật ở sơn động nọ rồi bắt đầu hành trình đi tìm nữ vu.
Đáng tiếc rằng nữ vu đã lâu lắm không lộ mặt, bọn họ trăm đắng ngàn cay chỉ hỏi được tung tích hầu gái của mụ, ả ta rất ngạo mạn, hầu gái biết rõ chủ nhân ở chốn nào nhưng phải được hời ả ta mới kể. Ả thèm rỏ dãi chiếc vương miện thuộc riêng về Vương hậu.
Có trời mới biết tại sao hầu gái lại đam mê thứ này, dù sao ả kể thì mình nghe thôi. Phe chú lùn tôi nhìn anh anh nhìn tôi, sói xám vốn muốn đáp ứng, chợt nhận ra mình không có cách nào rời khỏi khu rừng được, hắn trầm mặc nhìn hầu gái, rốt cuộc bảy chú lùn lên tiếng đồng ý trộm vương miện Vương hậu giùm ả ta, với điều kiện tiết lộ hành tung của nữ vu ngay lập tức.
Hầu gái kể, nữ vu đang phiêu du nơi rất xa, chờ mụ quay về, ả sẽ dẫn họ tới hang ổ của mụ, chỗ đó có ma pháp phong ấn và chỉ có hầu gái mới có thể tiến vào, sau đó trộm mảnh gương vỡ đi, nếu nhanh chóng ráp được mặt gương hoàn chỉnh, khi đó nó sẽ hoàn thành nguyện vọng của chủ sở hữu.
"Các ngươi mang mảnh gương đi thì phải xách vương miện về." Bảy chú lùn đành phải đi một chuyến đến vương cung. Vừa băng qua cánh rừng thì nghe thiên hạ đồn rằng, bởi vì Công chúa quá tin người mà nên nông nỗi, Vương tử nước láng giềng xót thương thay nàng đến mức ngã liệt giường không thể về nước. Vương hậu cũng nhớ mãi không quên Bạch Tuyết nên đã ngã bệnh, đang tạm thời nghỉ dưỡng. Chỉ có lão Quốc vương thần thái sáng láng như cũ, còn rất có tinh lực mà đi săn thú, lão thật sự đang rất phấn khích đây mà, sầu làm gì khi mất con gái lại được con trai chứ. Vương hậu đã mang thai, ngự y chẩn đoán khả năng thai nam là rất lớn, chuyện này ngoại trừ lão và Vương hậu, những người khác đều không biết. Nếu lão có con trai rồi, Bạch Tuyết qua đời càng không cần bận tâm nữa, dù sao mẹ nàng cũng không còn tại thế. Nối dõi tông đường quan trọng hơn.
Bên phía các chú lùn lại không tìm được thứ hầu gái cần, loay hoay mãi trong cung. Cuối cùng bọn họ nghe lỏm cuộc tán gẫu của thị vệ mới biết được chuyện Vương hậu ngao du tu dưỡng, vì thế giả vai hề bảo là sốt sắng lên đường giúp Vương hậu giải sầu, thực chất là về trấn trên nghe ngóng chút chuyện tầm phào rồi tìm một người tai to mặt lớn, hối lộ cho chút tiền để gã đưa họ lẻn vào biệt uyển.
Vương hậu đang ăn nho, hóng được rằng có vài tên hề muốn tới chọc cười ả, bèn truyền vào cho bọn họ thoải mái tấu hài. Bảy chú lùn đương nhiên có tố chất nghề nghiệp, làm ả ta cười đến ngã ngửa ra sau. Cũng nhờ vậy mà mục đích đến biệt uyển này nhanh chóng hoàn thành.
Bọn họ thuận lợi cướp được chiếc vương miện tháo chạy xuyên đêm, lúc hừng đông thì lại ẩn nấp, cứ thế ba ngày sau thành công rinh chiến lợi phẩm trở về. Hầu gái phấn khích lắm, tuy nói tạm thời chưa rõ tung tích nữ vu, song ả biết ma dược giấu ở chỗ nào - thứ đó có thể cứu Bạch Tuyết, chỉ là ả còn khao khát được thành hôn cùng Vương tử. Yêu cầu hiển nhiên không sao đạt được, bọn họ cũng đâu thể bắt cóc Vương tử đến đây chỉ để gã kết tóc trăm năm với ả chứ! Sói xám lại cam đoan, sau khi lấy được ma dược hồi sinh Bạch Tuyết, chỉ cần thuốc có hiệu quả và Bạch Tuyết thoát khỏi trạng thái người thực vật thì hắn sẽ thực hiện theo đúng lời hứa.
Hầu gái giao ma dược cho sói xám. Bạch Tuyết tỉnh khỏi giấc mê sâu, phấn khích mà trao cho sói xám một nụ hôn, trong khoảng thời gian vừa qua tuy rằng nàng không thể cử động, thế nhưng ý thức lại rất tỉnh táo, liền mạch, nhớ về hết thảy những gì hắn đã làm vì nàng, Bạch Tuyết thật sự cảm động.
Bỗng quanh thân sói xám toát ra khói đặc kì lạ, hắn gào lên thảm thiết, nàng càng sợ hãi đến ngây ngốc người, chốc sau, một chàng trai khôi ngô, tuấn tú bước ra từ biển khói mờ.
Đó chính là Vương tử điện hạ, nguyên do hắn từng cự tuyệt tình cảm của nữ vu mà bị mụ nguyền rủa hóa thành sói, chỉ khi hắn nhận được nụ hôn của người thật sự yêu, nguyền rủa mới chấm dứt và khôi phục lại vóc dáng ban đầu. Lòng Bạch Tuyết vừa dao động vừa nghi hoặc bởi nàng đâu có yêu hắn, nhưng điện hạ không định để nàng nói, hắn kể nàng nghe chút chuyện xưa, nhìn nàng có vẻ gật gù cảm động lại thêm việc nguyền rủa được giải trừ, hắn ngỡ rằng tình đơn phương cuối cùng cũng được hồi đáp bèn thử mở lời trước với nàng xem sao, ý lòng vừa chực chờ trên môi định trào ra bỗng dưng sương mờ nuốt chửng mất, hắn lại hóa thành sói. Chuyện này thật là xấu hổ, rốt cuộc chỉ có người yêu chân chính mới có thể hoàn toàn triệt tiêu được lời nguyền. Ây da, sói xám ngoài mặt sóng êm gió lặng, trong lòng thì như kinh qua vài nhát dao. Bạch Tuyết còn ngại hơn. May thay không lâu sau đó các chú lùn cũng tới, họ nghe tin Công chúa đã tỉnh bèn cao hứng đến ngay.
Bạch Tuyết trải qua sinh tử mấy hồi quyết định chủ động xuất kích, nàng cần phải bắt được con nai tri tâm nên hạ sẵn một quả táo độc ngay tại cây táo đợt trước rồi thủ sẵn, cuối cùng bắt được con nai song nàng không thể cùng sói xám rời khỏi được, hắn bị dính lời nguyền và mặc kệ Bạch Tuyết hôn hắn bao nhiêu lần đi nữa thì vẫn y như cũ, sói vẫn hoàn sói. Sói xám không thể đi quá phạm vi cánh rừng này, Bạch Tuyết đành phải độc hành, khi nàng về vương cung cũ của mẹ mình, xung quanh trống trải chẳng mò ra manh mối, bèn men theo lối cũ đi tới hang nhỏ trước đó nhưng chỉ nhặt được con rối vải quỷ dị. Rối nhỏ hầu như không tổn hại gì đột nhiên phát ra âm thanh, Bạch Tuyết giật mình suýt ném xuống, sau đó nàng lại hấp tấp nâng nó lên. Bởi vì rối gỗ nói một câu, "Mẹ ngươi là một ả cặn bã."
"Ngươi dựa vào đâu mà nói?"
"Đây là sự thật."
"Ta không tin."
"Muốn nghĩ sao thì tuỳ."
"Vậy ngươi là ai?"
"Ta bị mẹ ngươi lừa dối, dồn ép cho tới ngốc."
"Ngươi bị ngốc?"
"..."
" Mau nói cho ta biết sự thật."
"Sự thật ở ngay trước mắt."
"Ở đâu?"
"Theo ta."
"Ngươi có thể đi được à?"
"Ngươi ôm ta đi."
"Được rồi."
Hai "người" tiến vào căn phòng chứa tấm gương trước kia, chẳng thấy bóng dáng "Vương hậu" đâu nữa.
Rối vải mân mê sao đó làm gương buộc phải hiện hình, mà gương lại chẳng nói tiếng nào chọc giận con rối vải, rối vải liên tiếp phun chú thuật, gương vỡ thì thầm phản kích, Bạch Tuyết kinh sợ đứng giữa chứng kiến tất cả.
Rối vải hất gương lùi đằng sau, bảo Bạch Tuyết rằng trước tiên hãy đi theo nó, nó sẽ tìm "người mẹ xấu" cho nàng, Bạch Tuyết được rối phù phép bay lơ lửng trên không.
Đương lúc theo chân con rối, Bạch Tuyết đột nhiên mất thăng bằng rơi tự do làm bật ngã cái cần cẩu* ở dưới đất, rối vải bất chợt bảo, họ cần phải vào rừng gặt đầu của một con nai khác kết hợp với nai tri tâm thì bà mới xuất hiện, thế là họ tiếp tục bay về hướng rừng rậm. Bạch Tuyết sững sờ, nàng hoàn toàn không lên tiếng phản kháng, chỉ có thể mặc cho rối vải thao tác.
*Cái cẩu gặm bùn. Tại các trạm, bùn bán lỏng sẽ được xe tải vận chuyển đến thùng chứa. Sau đó, một cần trục xử lí bùn hoạt động liên tục để rót bùn sang khu chứa, nó thường được điều khiển và sử dụng thông qua màn hình trung tâm.
Đầu váng mắt hoa, nàng không biết rối vải gỗ lấy đâu ra ma lực hùng mạnh như vậy, nhóm các chú lùn ở khu rừng chờ họ tới, vừa trông thấy rối vải đậu trên cổ nàng tất cả đều đơ cứng người, sau khi định thần lập tức chạy trối chết. Rối vải cười lạnh ba tiếng, nó dặn Bạch Tuyết đứng yên chỗ này đừng nhúc nhích rồi vụt mất không thấy tăm hơi. Bạch Tuyết sửng sốt hồi lâu chợt nhanh chóng chuồn đi, nàng muốn gặp sói xám. Thứ đồ chơi bằng vải này quá đáng sợ. Nhưng cuộc đời nào có dễ đoán như thế, kế hoạch tẩu thoát đứt gánh giữa chợ bởi nàng bị tóm, rối vải ném hẳn con nai tri tâm sang, nó cất tiếng cười u ám bảo nàng, ngươi không cần sợ ta đến vậy, ta chẳng thèm bận tâm để ý chuyện nào khác ngoại trừ vấn đề xích mích giữa ta với mẹ ngươi.
Bạch Tuyết cảm thấy hiện tại ngoài tròng mắt còn có thể chuyển động láo liên ra, cơ thể nàng dường như không còn tự do tự tại nữa, so với nó, nàng càng giống một con rối bị người giật dây. Sương mù lại ập đến vây vạn vật, đợi màn sương kéo rèm, xuất hiện một Bạch Tuyết khác! Hai người thoạt nhìn giống nhau như đúc, mà trông kĩ hơn thì người sau đẹp hơn nàng gấp trăm lần. Bạch Tuyết suýt ngất lịm, tuy rằng thường ngày nàng hay nghe người ta trầm trồ tán thưởng nhan sắc của mình nhưng chưa bao giờ nàng coi đó là thật, bây giờ còn có người con gái xinh đẹp hơn nữa trước mắt, nàng hận không thể nhân lúc này mà tranh thủ chạy trốn. Sức lực con rối rất lớn, nó nhấc bổng rồi cùng nàng bay tới tẩm cung phía trước.
Gương trong tẩm cung đã khôi phục trạng thái ban đầu. Bạch Tuyết thật ngạc nhiên, mẹ nàng - người phụ nữ mỹ lệ cũng ngay đây, nhưng sao biểu tình kì lạ. Nàng bất chấp nháy mắt ra hiệu cho bà, mà tốn công vô ích, bà không hề bố thí cho nàng một ánh mắt, lại cùng rối vải mặt đối mặt có vẻ thân thiết. Hai người phảng phất như muốn thiên trường địa cửu, địa lão thiên hoang.
*Thiên trường địa cửu: sự tồn tại lâu dài, vĩnh cửu như trời với đất.
*Địa lão thiên hoang: thời gian đằng đẵng, bất tận.
Bạch Tuyết sắp bị tình hình hiện tại bức cho phát điên, rối vải có một biện pháp khiến nàng không thể nề hà.
Rốt cuộc, mẹ nàng cất lời trước, “Bao nhiêu năm qua, cuối cùng ngươi đã quay lại.”
“Trước kia ngươi nên biết rằng sẽ có một ngày như thế.”
“Ta chớ hề nghĩ tới.”
“Hừ, trước sau gì ngươi vẫn luôn coi thường người khác.”
“Cảm ơn vì lời khen này. Xem ra phong thái cũng không tồi nhỉ.”
“Đừng nói nhảm nữa, ta mang con gái ngươi đến đây, mạng nó còn không là do ngươi quyết định.”
“Đại giới?”
“Nó sinh ngươi tử hoặc ngươi chết nó sống, lựa đi.”
“Nó chết.”
Bạch Tuyết: “...”
“Quả nhiên trước sau như một.”
Hai người không hẹn mà cùng ăn ý tấn công đối phương, hoa lửa ma sát dữ dội loé lên như đòi mạng người ta, rối vải chiếm lợi thế định xử lí nốt con mồi, tình hình căng thẳng ngàn cân treo sợi tóc, đúng lúc này sói xám kịp thời lao đến cứu vãn cục diện. Bởi rối vải ít nhiều cũng bị thương nặng nên ma lực phép chú của nó giảm thấp, Bạch Tuyết lại có thể thoải mái tung tăng, nhảy nhót.
Rối vải hoá thành "búp bê hư" như trước kia, Bạch Tuyết muốn đem thiêu chết thì sói xám ngăn cản. Mẹ nàng lục soát hành lí, không chú ý ăn cả tim nai tri tâm rơi trên mặt đất, không đợi mọi người có phản ứng bà cắn vỡ ngón tay Bạch Tuyết, hút máu. Bạch Tuyết tựa như đoá hoa sắp tàn, héo úa. Mẹ nàng lại sặc sỡ phi thường, ngời ngời loá mắt.
Sự việc diễn ra đột ngột, ai nấy đều sợ cứng người.
Sói xám phản ứng rất nhanh chóng, hắn chạy lại trông coi tình trạng của Bạch Tuyết, một tràng cười to vang lên, người mẹ ấy thoắt cái biến mất. Rối vải cũng theo đó mà chẳng thấy, chỉ còn lại nàng Bạch Tuyết sắc mặt trắng bệch ngã sóng soài trên mặt đất, đã không thể nào nhìn thẳng.
Ít lâu sau, bọn họ đều nghe nói công chúa Bạch Tuyết nạn lớn không chết, trở về hoàng cung và chuẩn bị cử hành hôn lễ trọng đại cùng chàng Vương tử.
Mà chẳng ai hay, Công chúa chân chính của bọn họ, lại đang vùi sâu nơi đáy hầm mộ, vĩnh biệt cõi đời...
Bảy chú lùn thất vọng, cảm thấy mục tiêu cả đời của riêng họ chắc không ai thực hiện được, không thể nào thực hiện được nữa rồi. Sói xám lại đau lòng khôn xiết, hắn lặng lẽ đặt phần mộ Bạch Tuyết bên cạnh cây táo đơn côi ngày nào.