Thứ Ánh Sáng Ấm Áp Năm Ấy

Chương 1: Cậu Chủ Nhỏ Đến Từ Thành Phố

“Gần đây, nhiệt độ không khí liên tục tăng cao, mùa hè oi ả đã tới gần, trên đài khí tượng liên tục xuất hiện vạch vàng, theo các chuyên gia, mùa hè năm nay sẽ nóng nhất trong lịch sử.” - Đài phát thanh dự báo thời tiết đưa tin.

Vân trấn…

Trong núi sáng sớm luôn luôn bao phủ một tầng sương, mặt trời vừa mọc liền đã bị mây mù che đậy mờ mờ ảo ảo chỉ thấy được những vệt hồng, không gian yên tĩnh, mỹ lệ.

Nơi xa, một loạt chim bay xuyên qua cánh rừng, đến nơi dân cư phồn vinh tấp nập. Cửa phòng trọ mở ra, Tề Nghiêu bưng một chậu nước trong tay đổ lên đám rau trồng hai bên sân.

Khi quay người lại, cô vô tình nhìn lướt qua phòng khách, trong góc có một cây đàn piano, bề mặt tối đen bóng loáng, vừa nhìn đã biết rất đắt tiền.

Vài ngày trước, một người con trai lạ mặt đã đến ở trọ nhà Tề Nghiêu. Hôm nhận phòng cô đi chơi với bạn nên không có mặt ở đó, khi cô về đã thấy nhà cửa đầy đồ đạc, có cây đàn piano ở sảnh, bố cô đang ngồi ủ rũ, buồn phiền, không biết phải sắp xếp như thế nào.

Cô nghe những người hàng xóm gần đó nói rằng có ba chiếc ô tô lớn chạy vào, vận chuyển đầy đủ đồ dùng từ rèm cửa đến bàn chải đánh răng, ga nệm,...tất cả đều được trang bị gọn gàng.

Vị thiếu gia ở thành phố kia không quen với cách bày trí nơi đây nên từ trong ra ngoài đều được thay đổi. Anh ta thậm chí còn mang theo cả một cây đàn piano để giải toả nỗi buồn chán.

Tề Nghiêu giúp cha thu xếp mọi việc, nghe ông thì thầm bên tai trong suốt quá trình:

“Nó là con của ông chủ nơi bố từng làm việc.”

“Nó bị ốm nên tạm thời được gửi về đây để nghỉ ngơi.”

“Nhìn có vẻ tính tình không tốt lắm, thật khó ở chung.”

“ A Nghiêu, những lúc bình thường con phải chú ý một chút.”

Căn nhà trọ này được cha cô mua cách đây vài năm, ông là người chịu trách nhiệm mọi thứ từ thiết kế kiến trúc đến trang trí.

Trên núi có rất ít khách du lịch, bình thường cũng không có việc gì làm, thỉnh thoảng có khách cha rất bận, Tề Nghiêu sẽ giúp ông vài việc vặt, phần lớn thời gian hai cha con cô đều sống ở đây.

Cha Tề Nghiêu chỉ sợ cô không cẩn thận va chạm, đắc tội khách nhân.

Sự thật họ đã lo lắng quá nhiều, thanh niên kia đã suốt ba ngày từ lúc vào ở, chưa thấy một lần ra khỏi phòng.

Tề Nghiêu phụ trách đưa cơm cho hắn, một ngày ba bữa, cô đều đứng trước cửa lầu hai vẫn đóng chặt, bên trong lặng yên không một tiếng động, mỗi lần, cô đều dựa theo lời ba phân phó gõ gõ cửa phòng, nhẹ giọng nhắc nhở: “Ăn cơm.”

Thật tiếc, chưa từng truyền ra lời đáp lại.

Bên trong thật giống không có người ở, sự việc quá nhiều lần, người bên trên chưa từng động vào đồ ăn, Tề Nghiêu buông đũa xuống, tâm sự nặng nề mà thở dài:

“Cha, hắn như vậy chắc chắn sẽ chết.”

Tề Dân nhìn con gái: “A Nghiêu, không được nói bừa.”

“Ta nói đều là sự thật”. Tề Nghiêu cúi đầu lẩm bẩm.

Tề Dân không cách nào phản bác, ông đem nồi cháo gạo ra, múc vào một cái bát nhỏ, cùng với một ít đồ ăn kèm, cho vào khay rồi đem đưa cho con gái:

“A Nghiêu, đem cái này lên cho cậu ta.”

Cô liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã gần mười giờ, cô không nhịn được than: “Muộn vậy rồi làm gì còn ai ăn tối nữa.”

Tề Dân không trả lời, chỉ dặn dò: “Cháo còn nóng, lên gác cẩn thận.”

Đêm trong núi vắng lặng, có mưa nhẹ, Tề Nghiêu ngủ nửa đêm bị khát tỉnh, món dưa tối nay cha làm quá mặn, cô mơ mơ màng màng xuống lầu, cứ thế sờ soạng, chẳng thèm bật đèn.

Một cái bóng lướt qua cực nhanh, không rõ là hiện thực hay ảo giác, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào phá lệ thêm quỷ dị.

Cơn buồn ngủ đã biến mất không còn, phía sau lưng chợt lạnh, cơ thể cô không khống chế nổi bất giác run lên:

“Ai?”

Tề Nghiêu trán đã toát mồ hôi lạnh, không rảnh lo uống nước, chân nhanh như chớp chạy vào phòng, chui mình trong chăn ấm.

Lo lắng đề phòng là vậy, thế nhưng vẫn bất giác ngủ, lúc cô tỉnh dậy trời đã ửng sáng, tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ, nỗi kinh hoàng ban đêm đều đã biến mất. Tề Nghiêu phản ứng khi cô đang đánh răng trước gương, không hề có ma quỷ trên đời này, chắc chắn là trộm, chắc chắn!

Cô chạy vội xuống phòng bếp, mở từng ngăn tủ ra kiểm tra, nỗ lực đã được đền đáp, khi Tề Nghiêu quay sang ngăn tủ thứ ba, cô đã tìm ra manh mối.

Chính cô đã tự tay hái và làm rượu mận xanh vào hôm trước, hiện tại, đã mất hút hai lon.

Tề Nghiêu mở to mắt không thể tin nổi, nghe thấy tiếng cha mở cửa phòng đi vào, cô quay lại, ngay lập tức giận dữ:

“Cha, nhà chúng ta có trộm, hắn lấy mất hai lon mận của con.”

“ Cái gì.” Tề Dân cau mày, ông chưa kịp lên tiếng, Tề Nghiêu đã đưa mắt nhìn nam sinh nằm trên ghế tre nghiêng góc dưới mái hiên, không biết hắn ở đó từ khi nào, lúc này đang nhìn qua hướng này, ánh mắt rất lạnh lùng, thanh lãnh.

Tề Nghiêu nhớ lại hôm đầu tiên thấy bộ dáng Thời Lục, sau cơn mưa sương mù rất lớn, hắn mặt mày trắng nõn, nhìn rất tuấn tú hút hồn, vẻ mặt lạnh ngắt, môi nhợt nhạt, khắp người mang theo vẻ gầy yếu của người bệnh nặng mới khỏi. Hắn giống như vật sứ xinh đẹp lại dễ vỡ, làm người không tự giác mà yêu thích, vô thức nhẹ nhàng, cẩn thận.

Mặc dù sau này mọi sự việc đều chứng minh hình ảnh đấy chỉ là giả dối, nhưng vào thời điểm này vẫn gây ra ảnh hưởng lớn làm đầu óc Tề Nghiêu ngu muội. Vì vậy, khi nhìn thấy lon rượu mận xanh lá đã cạn bên cạnh ghế của hắn, cô không thể cất lên câu nào thể hiện khí thế mạnh mẽ.

Tề Dân trước hết nói chuyện:

“Tiểu Lục, người rời giường?” Ông nhìn chằm chằm cậu thiếu niên kia, trong mắt thể hiện rõ sự kinh hỉ.

Nam sinh ánh mắt bình tĩnh dừng ở hai người, lễ phép lãnh đạm:

“Thật ngại, đêm qua nửa đêm có điểm khát, cho nên tự ý cầm bình trong ngăn tủ uống, cái này tôi uống được chứ?”

“Được, cậu cứ tự nhiên.” Tề Dân vội vàng nói xong, ngượng ngùng:

“Món ăn hôm qua có phải quá mặn không?”

“Không có, vừa vặn tôi khát thôi.” Cậu bé chậm rãi nói, Tề Dân cười khan sau khi nghe xong, nói tiếp tục chuẩn bị làm bữa sáng.

Tề Nghiêu đóng cửa tủ trước mặt lại, trước khi đi còn trộm quay đầu lại nhìn hắn một cái.

Nam sinh lại tiếp tục nằm trên ghế ngắm nhìn cảnh sắc nơi xa, trên mặt đã khôi phục bộ dáng đạm mạc, thật giống như lời chào hàn huyên vừa rồi chỉ là ảo giác.

Sau khi mùa hè oi bức kéo theo cơn mưa hiếm hoi giải nhiệt, Tề Nghiêu quái dị nhìn vị khách trọ đột nhiên bắt đầu lộ diện ra ngoài. Nhưng là cũng chỉ ngẫu nhiên xuống dưới lầu ăn cơm.

Anh ta không đi ra ngoài, ngày nào cũng nằm trong phòng chơi game hoặc nằm trên ghế dưới mái hiên ngủ, hàng ngày không làm gì cả, cứ như thể chờ chết vậy.

Mọi đứa trẻ bằng tuổi xung quanh Tề Nghiêu đều chẳng chịu ở nhà quá lâu, nhưng hắn lại thích ghế tựa dưới mái hiên hơn. Tề Nghiêu đều thấy hắn nằm đó mỗi khi cô ra ngoài vào sáng sớm.

Vân Thâm là một trấn nhỏ, không có nhiều hoạt động vui chơi giải trí, trẻ em thích đi chơi theo nhóm và tụ tập với nhau đủ mọi trò vui. Sau bữa tối, một vài người bạn đến nhà Tề Nghiêu chơi.

Chú của Ngô Kỳ mới gửi cho cậu ta một chiếc máy bay người lái từ nước ngoài về, cả lũ trẻ như thể nhìn thấy phi vật quý hiếm, la hét ầm ĩ, cùng nhau kéo ra sân cỏ nhỏ giữa nhà khách.

“Đừng lo lắng, mọi người, hãy đến từng người một, Ngư Gia, có phải đến lượt tôi chơi tiếp theo không?” Phương Hổ nghiêm túc duy trì trật tự giữa đám đông, đánh số tên của từng người, chỉ là lấy số đầu tiên cho chính mình.

“Ta đứng thứ năm.” Thư Mỹ Mỹ nhìn đầu ngón tay đếm đếm: “Hai, ba, bốn, ta phía trước còn có ba người.” Nàng hưng phấn nhìn về phía Tề Nghiêu: “ Tiểu Nghiêu, ngươi thứ mấy?”

“ Ta không chơi.” Cô khó xử nói: “Cha dặn ta lát nữa đem cơm chiều cho khách gia.”

“Chính là cái vị thiếu gia trên thành phố kia sao?”

“Đúng rồi, gần đây thời tiết quá nóng, hắn không chịu xuống nhà ăn cơm.” Tề Nghiêu thuận theo trả lời, đã tập mãi thành thói quen.

“Nuông chiều từ bé.” Phương Hổ tỏ vẻ khinh thường.

“Nói bậy, hắn thực đáng sợ.” Phương Hổ vừa mới nói xong, Ngô Kỳ ngày thường lá gan nhỏ đã phản bác, hắn không rảnh lo nhìn máy bay không người lái trên bầu trời, kích động hóng hớt:

“Người kia khuôn mặt trắng bệch, miệng chảy máu đỏ, hắn nói chính mình ngày thường không ăn cơm, chỉ ăn tiểu hài tử.”

“Ta cũng vừa nghĩ ra, Tiểu Nghiêu, lần trước ta đến rủ ngươi đi chơi mà ngươi không có nhà, sau đó bèn nhìn thấy hắn một mình ngồi trên ghế cầm con dao lớn đang gọt gì đó, lúc đó ta sợ hãi không nhìn kĩ, giờ nghĩ lại…” Thư Mỹ Mỹ hồi tưởng lại, vừa kể vừa trợn tròn mắt đầy kinh sợ.

“Hình như là ngón tay của con người.”

“Trời ơi”. Một đám người bị doạ chết khϊếp, Ngô Hiểu Thiên nghe đến đó nhịn không được run tay, máy bay không người lái mất khống chế, lộn kịch liệt hai vòng trên không trung, lao thẳng về phía trước.

“Ôi”. Mọi người hồi hộp theo dõi, máy bay cứ thế rơi lọt vào cửa sổ đang mở trên tầng hai, có tiếng răng rắc của thứ gì đó vỡ vụn, kèm theo tiếng vật nặng rơi xuống đất. Toang rồi!

Những người bên dưới đều kinh hãi ngửa cổ lên nhìn về phía cửa sổ đang mở.

Không gian xung quanh thật im ắng, Tề Nghiêu nuốt nuốt nước miếng, nhỏ giọng mở miệng:

“ Đó là phòng Thời Lục."