Cùng Chồng Cũ Cuồng Cố Chấp Trọng Sinh

Chương 22

Chương 22:

Chuyện này thật sự khiến Lục Kình ghê tởm, lần đầu tiên trong đời hắn thấy thích một cô gái, nhưng lại phát hiện người đó là nam, còn là một tên đồng tính bán thân, vừa nhớ tới, dạ dày hắn lại nhộn nhạo.

Hắn đá Tưởng Hành xuống xe, nghênh ngang rời đi.

Tưởng Hành mềm nhũn ngã xuống đất, hai người mày nhìn tao, tao nhìn mày, sau khi do dự một hồi, bọn họ kéo Tưởng Hành vào ngõ nhỏ dơ bẩn ven đường.

Bây giờ trong ngõ có người, cũng giống bọn họ, những người đấy đang đánh nhau. Chỉ cần nơi nào ánh sáng không thể chiếu vào, nơi đó vĩnh viễn là nơi tốt nhất để tội ác nảy sinh.

Ba bốn cô gái vây đánh một cô gái khác, tập trung đánh vào khuôn mặt xinh đẹp của cô. Cô che đầu, bảo vệ mặt, lại bị túm tóc đánh, vì dùng lực mạnh nên vài sợi tóc rơi ra.

Trên mặt đất rụng đầy tóc đen, cô ngã xuống đất bất lực khóc, mặt toàn là vết cào, khóc đến mức giọng khàn lại, trông cực kỳ đáng thương.

Lúc hai tên côn đồ kéo Tưởng Hành tới, mấy cô gái đáng muốn ấn đầu cô vào thùng rác, đám côn đồ khẽ cười, mấy cô gái kinh ngạc thu tay lại, Lâm Mộc Mộc vô lực ngã xuống đất.

"Tôn Vũ?" Có tên nhận ra người đứng đầu. Cô gái lại không muốn gặp bọn họ, bày ra vẻ mặt ghét bỏ, ra hiệu cho mấy người khác rời đi, trước khi đi còn không quên cảnh cáo Lâm Mộc Mộc.

"Tốt nhất đừng nói chuyện này với ai, nếu không tao sẽ khiến mày không thể thi đại học. Biết chưa? Lâm Mộc Mộc."

Lâm Mộc Mộc sợ hãi co người. Đúng lúc này Tưởng Hành bị đá vào đống rác, ánh mắt hai người chạm nhau, cả hai đều sửng sốt.

"Mau cút đi." Có người quát lên một tiếng.

Lâm Mộc Mộc hoảng sợ, đầu tóc rối mù, mũi chảy máu, hơi co người lại, trông cô như chú cún nhỏ bị đánh dã man, rụt đuôi bò lùi về phía sau.

Hai tên côn đồ không một ai chú ý tới cô, chỉ nhìn chằm chằm quần áo xộc xệch của Tưởng Hành, tay chân hắn bị trói chặt, không có cách nào để thoát.

Tuy chật vật như vậy, đôi mắt kia vẫn lạnh lùng như cũ, kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp, dù đầy vết thương nhưng vẫn không kém phần ưu nhã.

"Làm gì với nó bây giờ?"

"Mày hỏi tao, sao tao biết được?"

"Hay là..." Gã làm động tác cắt cổ: "Không phải Lục Kình không muốn nhìn thấy nó sao?"

"Nói đùa gì vậy? Phạm pháp đấy."

"Hay nhốt lại?"

"Tao nghĩ là..."

Có vẻ hai tên côn đồ rất khó xử, bọn họ không biết nên xử lý Tưởng Hành như nào. Đang do dự, điện thoại bỗng gửi đến một tin nhắn, một trăm nghìn tệ đã được chuyển tới tài khoản ngân hàng của bọn họ.

"Tên Lục Kình này ra tay rộng lượng thật đấy." Một người kinh ngạc cảm thán: "Nói đánh là đánh, cả đời tao chưa từng thấy nhiều tiền như vậy."

Chính xác, bọn họ là loại người cả ngày ngồi ở tiệm net, ba mẹ không quan tâm, gần như ngày nào cũng không một xu dính túi, để ăn một bữa no bọn họ phải dựa vào lương làm bảo vệ cho mấy thiếu gia như Lục Kình.

Bây giờ một trăm nghìn tệ đã chuyển vào tài khoản, hai người vốn do dự lại càng quyết tâm.

Lâm Mộc Mộc vẫn ở đấy nhìn, sợ tới mức quên chạy đi. Nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai tên côn đồ, cô hoảng sợ quay đầu nhìn về phía Tưởng Hành, lại phát hiện Tưởng Hành cũng đang nhìn cô.

Vậy mà cô lại thấy một tia tuyệt vọng trong ánh mắt lạnh lùng kia. Đôi mắt Lâm Mộc Mộc đỏ hoe, không biết phải làm sao. Đúng lúc này Tưởng Hành ra khẩu hiệu cho cô, là hai chữ đơn giản dễ hiểu.

“Cứu tớ.”

“…”

Hai tên côn đồ để ý tới vẻ mặt Tưởng Hành, theo ánh mắt hắn, nhìn sang bên phải. Nơi đó, Lâm Mộc Mộc đang bò trên mặt đất trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.

"Sao con bé kia vẫn ở đây?"

"Tao bắt nó nhé?"

Nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, Lâm Mộc Mộc lập tức đứng lên, không thèm nhìn Tưởng Hành, nghiêng ngả lảo đảo chạy khỏi ngõ nhỏ.

Tiếng ẩu đả từ ngõ nhỏ âm u truyền tới, xen lẫn với tiếng khóc nức nở thống khổ trong đêm mưa. Tưởng Hành bị đánh đập một cách dã man.

Đột nhiên, Lâm Mộc Mộc đã chạy đi lại quay về con ngõ lần nữa, giơ một chiếc điện thoại trước mặt bọn họ, kêu lên: "Tôi đang gọi cảnh sát! Cảnh sát sẽ lập tức tới đây!"

Tên côn đồ nghi ngờ nhìn lướt qua điện thoại, vẻ mặt dần trở nên sợ hãi. Máy vẫn chưa tắt, trên màn hình là tổng đài 110.

“Đi mau!”

Cả hai bỏ chạy tán loạn, còn không cam lòng liếc Tưởng Hành một cái. Trong ngõ nhỏ, cả người Tưởng Hành đầy thương tích, ngã vào túi rác.

Lâm Mộc Mộc vẫn trốn sau bức tường, có vẻ sau khi không còn nghe thấy tiếng động gì xung quanh, cô mới dám đi ra.

Tưởng Hành nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng, có lẽ ngay cả sấm sét cũng không thể lay chuyển vẻ mặt này của hắn. Hắn muốn cảm ơn, đối phương lại bất mãn nói: "Cậu nhìn tớ như vậy làm gì?"

Ánh mắt lạnh lùng này khiến Lâm Mộc Mộc bất mãn, khuôn mặt cô u ám, xoay người chạy đi.

……

Mấy ngày nay Lục Kình không thể sống yên ổn.

Không biết vì sao, gần đây hắn luôn thấy một bóng đen ở phía sau mình, đôi khi là thấy trong gương, đôi khi lại thấy từ ngoài cửa sổ, dù hắn đi đâu, bóng đen kia cũng sẽ đi theo, muốn đuổi nhưng không được, muốn tìm thì bóng đen lại biến mất như bốc hơi khỏi nhân gian.