Chương 3
Dư Hoan khó chịu, thực sự rất khó chịu: "Bố khỉ, rốt cuộc cậu muốn thế nào? Định nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của?"*¹
Cành cây trong tay anh bị giật, bẻ đôi rồi ném xuống mương. Thẩm Hà không còn gì trên tay, cảm giác muốn véo thứ nào đó thoải mái, ví dụ như mặt của Dư Hoan.
"Gọi anh ơi đi, nếu tớ hài lòng thì sẽ kéo cậu lên."
“…”
“Cậu điên rồi à?”
Thẩm Hà nhướng mày: “Cậu không định gọi?”
Dư Hoan khinh thường dựa lên tường đất: "Cậu cứ nằm mơ tiếp đi, tôi - Dư Hoan, dù phải chết dưới cái mương hôi thối này, biến thành một đống bùn, cũng nhất quyết không gọi anh ơi với tên chó con như cậu."
"Ồ..." Thẩm Hà bất đắc dĩ đi lên phía trước: "Nếu đã vậy thì tớ đi đây. Bạn Dư ngâm mình vui vẻ dưới mương nhé."
Dư Hoan hừ lạnh.
Bóng dáng cao gầy của Thầm Hà đi càng lúc càng xa, đi thì đi luôn đi, vậy mà còn không quên hù dọa Dư Hoan: "Bạn Dư, cậu chú ý an toàn nhé... Một khi trời tối, tất cả yêu ma quỷ quái đều sẽ xuất hiện."
"..." Dư Hoan hơi mất bình tĩnh, nhưng vẫn có thể kiên trì được.
Thẩm Hà còn cố tình hù thêm một câu: "Nghe nói... Quanh đây chôn vài ngôi mộ... Ngay gần cậu có một ngôi, người được chôn là một cô gái chết do tự sát, oán khí rất nặng, cứ đến tối cô lại ngồi trên mộ rồi khóc..."
"Thẩm Thẩm Thẩm..." Dư Hoan không kiềm chế được, chạy theo Thẩm Hà, vừa chạy vừa hoảng sợ nhìn xuống đất, lo bên dưới sẽ có cô gái hiện lên: "Cậu nói thật không? Tổ sư, cậu đừng làm tôi sợ, đừng làm tôi sợ, đầu ƈôи ŧɦịŧ."
"Dọa cậu làm gì?" Giọng Thẩm Hà bỗng nhiên trầm xuống, chỉ vào một chỗ đất hoang: "Cậu nhìn kìa... Có thấy bóng người trôi nổi ở đấy không?"
Dư Hoan hoảng sợ nhìn qua, ở xa xa phồng lên một chiếc túi, trông như thật sự có gì đó đang bay lên, không giống người, mà giống túi nilon hơn.
Đó chính là chiếc túi nilon. Nhưng khuôn mặt nghiêm túc của Thẩm Hà đã khiến Dư Hoan bị khủng bố thị giác. Bây giờ cậu làm gì cũng đều nhìn thành bóng người ở đấy.
Trong chớp mắt, cả người cậu nổi da gà, chân mềm nhũn.
Bỗng Thẩm Hà chạy chậm lại.
Dư Hoan sợ hãi trừng mắt, đứng dưới mương chạy theo anh: "Đậu mầm... Thẩm Thẩm Thẩm... Thẩm Hà, tổ sư cậu, đột nhiên cậu chạy làm gì...?"
Thầm Hà dừng bước, Dư Hoan cũng dừng theo, anh đứng cạnh bờ mương, nghiền ngẫm nhìn cậu: "Bạn Dư sợ sao?"
Dư - luôn giữ cố gắng giữ mặt mũi - Hoan cười to ba tiếng, vừa xấu hổ vừa gượng ép, nói: "Sao lại vậy? Tôi nhìn giống người sợ ma lắm à?"
Thẩm Hà cũng cười: "Không giống. Bạn Dư là một người hung dữ, ma quỷ sợ nhất mấy người hung dữ."
Dư Hoan dựng thẳng lưng: “Thật sao?”
Thẩm Hà nịnh nọt: “Thật.”
Dư Hoan trừng mắt: “Vậy còn không mau kéo anh mày lên."
Thẩm Hà cong khóe miệng: "Phải gọi tớ là gì?"
Tuy rất không tình nguyện, nhưng Dư Hoan không muốn ở cạnh đống "Mồ" này cả đêm. Từ nhỏ cậu đã sợ ma, lúc ngủ còn phải bật đèn thì mới an tâm nhắm mắt được.
Đưa bàn tay đen mực cho Thẩm Hà, Dư Hoa cắn môi đến mức bật máu, hàm hồ phun một câu: "Anh... Anh... Ơi..."
Thẩm Hà giữ chặt tay cậu, nhưng không dùng sức: "Nói to lên, tớ không nghe được."
Dư Hoan xù lông: "Shit, cậu đừng có được voi đòi tiên."
Thẩm Hà định buông tay, Dư Hoan hoảng sợ, chủ động kéo anh, làm vẻ mặt tâm bất cam tình bất nguyện*², lớn tiếng nói: "Anh ơi!"
Thẩm Hà cười: "Ơi, bé thúi."
Bao giờ cậu lên bờ, nhất định phải đánh anh một trận. Dư Hoan tức đến đầu bốc khói, nhưng không dám phát hỏa, chỉ có thể kiềm chế lửa giận, cắn răng nói: "Mẹ nó, giờ cậu kéo tôi lên được chưa?"
Đôi môi đẹp của Thẩm Hà giật giật: "Chưa đủ."
Dư Hoan: “?”
Thẩm hà: “Tớ muốn cậu gọi thân thiết hơn một chút."
Dư Hoan: “Có phải cậu muốn đánh nhau không?"
Thẩm Hà buông tay cậu: "Không gọi thì thôi."
"Khoan, khoan đã..." Dư Hoan nhảy trên mương như chú ếch xanh: "Gọi gọi gọi... Anh mày gọi là được chứ gì... Nhưng cậu muốn tôi gọi cái gì?"
"Tự nghĩ đi."
Ánh mắt Thẩm Hà có gì đó không đúng, nhìn chằm chằm Dư Hoan, trông thâm tình như chú gấu Teddy đáng yêu, đôi mắt đỏ bừng.
Cả người Dư Hoan nổi da gà, nhưng lại không phản cảm, chỉ thấy vừa căng thẳng vừa xấu hổ.
Còn có cái gì thân thiết hơn "anh ơi"? Cậu suy nghĩ một chút, sau đó giật mình, tức đến ngứa người.
"Nghĩ ra rồi sao?" Thẩm Hà hỏi.
Dư Hoan duỗi tay, không hề tình nguyện nắm lấy bàn tay anh. Thẩm Hà giữ chặt, thấy cậu không cam lòng, mở miệng phun ra hai chữ: "Ba ơi."
Thẩm Hà: “…”
Dư Hoan xù lông: "Gọi cũng đã gọi rồi, sao không kéo tôi lên?"
Thẩm Hà che mắt, cảm thấy thẹn đến mức không muốn nhìn: "Tớ không ngờ cậu lại gọi kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy."
Dư Hoan bỗng nhận ra có chỗ không đúng, sau đó mới muộn màng nhận ra, đỏ bừng cả mặt: "Bố khỉ, cậu chơi tôi?"
Thẩm Hà nhoẻn miệng cười xấu xa: "Nhưng thứ tớ muốn nghe không phải cái này. Nếu cậu ở trên giường và gọi kiểu kia thì tớ sẽ rất thích."
"Tổ cha nhà cậu, Thẩm Hà, cậu dây dưa vẫn chưa xong?" Dư Hoan không kiên nhẫn: "Không định kéo tôi lên thì nói thẳng, lợi dụng anh mày nhiều như vậy, trong lòng cậu rất vui đúng không?"
Thẩm Hà định bỏ đi.
Dư Hoan tức giận dựa lên tường đất: "Đi thì đi, anh không cần mày cứu!"
Thẩm Hà xách túi đi xa.
Dư Hoan không nghe thấy tiếng ai, trong lòng bỗng chốc hoảng hốt, hai chân run lẩy bẩy, bực tức hô to về phía Thẩm Hà: "Được rồi, anh mày kêu! Ông xã!"
Thẩm Hà quay đầu nhìn, ánh mắt thâm tình: "Ngoan."
Dư Hoan rất bực. Thật ra ngay từ đầu cậu đã biết tên điên này muốn cậu gọi từ gì, nhưng cậu cố tình không gọi, định chọc giận tên điên, không ngờ tên điên có thể kiên nhẫn như vậy, quyết định không cứu cậu.
Không cứu tôi đúng không?
Được thôi.
Thẩm Hà đưa Dư Hoan lên bờ, cậu nhân cơ hội lúc anh buông lỏng cảnh giác, đẩy ngược anh xuống, không ngờ được, anh lại ôm eo cậu, Dư Hoan lơ đãng bị anh kéo, cả hai cùng rơi xuống mương.
Trước khi rơi xuống, cậu thấy Thẩm Hà nhoẻn miệng cười, trông như một con hồ ly gian xảo. Phỏng chừng trước khi kéo cậu lên, anh đã nhìn thấu suy nghĩ của cậu, cố ý để cậu đẩy ngã.
Dư Hoan nắm cổ áo anh: "Cậu cố tình đúng không?! Đồ chó con thiếu đòn!"
Eo được một đôi tay ôm lấy, Dư Hoan giật mình, định lùi về phía sau, bỗng bị anh đẩy mạnh, đè lên tường đất.
“Cậu làm…”
Dưa Hoan chưa kịp dứt lời, miệng đã bị một bàn tay bịt kín. Người nọ chắn trước chóp mũi, ngửi hương thơm tỏa ra từ tóc cậu, động tác tham lam như một con rắn.
Dư Hoan căng thẳng nuốt nước miếng.
Bỗng nhiên thứ gì đó mềm mại dán lên tai, hơi thở ấm áp của Thẩm Hà phả vào vành tai cậu, ngứa ngứa khó chịu.
"Bạn Dư... Cậu nghĩ xem, lúc trời trở tối, ngoại trừ ma quỷ, còn cái gì khiến cậu hoảng sợ?"
Giọng Thẩm Hà có chút khàn khàn.
Trái tim Dư Hoan trùng xuống: Thú... Thú dữ...
Thầm Hà nhẹ nhàng cười bên tai cậu: "Tớ có cảm giác gì với cậu? Không phải cậu hiểu rõ lắm sao? Không nghĩ việc đẩy tớ xuống mới là chuyện nguy hiểm à?"
Dư Hoan giơ tay định đánh anh. Bỗng nhiên Thẩm Hà nâng đầu gối, hung hăng đập vào bụng nhỏ của cậu.
"Ư." Dư Hoan đau đớn khom người.
Thẩm Hà bóp mặt cậu, đẩy lên tường đất, ánh mắt lạnh băng: "Bạn Dư, quan sát cho kỹ vào. Nếu tớ phanh thây cậu ở đây, cũng sẽ không có người phát hiện."
Dư Hoan lạnh sống lưng.
Ánh mắt Thẩm Hà thật sự rất đáng sợ.
Bỗng lửa giận trong lòng cậu biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ cảm nhận được mỗi sự sợ hãi. Cảm giác này giống cô gái đi một mình vào ban đêm rồi bị người khác bắt cóc, kéo vào khu rừng nhỏ, vừa bất lực, vừa hoảng sợ.
Yết hầu cậu lăn lộn dữ dội.
Thẩm Hà hé môi, cắn một ngụm lên yết hầu của cậu, Dư Hoan đau đớn, bất lực ngẩng đầu, mở to miệng thở hổn hển.
Mặt trời lặn xuống sau dãy núi, hoàng hôn dần chuyển thành màn đêm tăm tối.
Bầu trời xám xịt.
Đã từng có lần, cũng là giờ này, một ngày như này, Thẩm Hà cắn lên cổ cậu, ngay trước hôm anh tiến vào Trung Tâm Cải Tạo Thiếu Niên.
Anh phát điên, ấn cậu lên tường cắn yết hầu, hai mắt đỏ bừng, như muốn cắn đứt yết hầu của cậu.
Anh từng hủy hoại cả cuộc đời mình.
Ngay trước ngày thi đại học.
Dư Hoan nhắm mắt, lông mày nhíu chặt, như tích tụ nỗi uất ức của cả hai đời, xoa không tan, mở không được. Mỗi khi nhớ tới, chỉ có đau đớn và hối hận vô tận trong lòng.
Thầm Hà cắn một hồi, sau đó thận trọng liếʍ nơi vừa cắn, giống như anh từng làm tổn thương Dư Hoan sâu đậm, nhưng lại yêu cậu đến moi tim moi phổi, thật sự rất đáng thương.
Dư Hoan hít hít mũi.
Thẩm Hà ngẩn người, ngẩng đầu, thấy đôi mắt thiếu niên thanh tú trước mặt đã sớm đỏ bừng, từng giọt từng giọt lăn dài trên má.
"Hoan Hoan..." Giọng Thẩm Hà có chút run rẩy.
Anh vươn tay ôm mặt cậu, đôi mắt lạnh lẽo sắc bén dần biến mất, bị hoảng loạn và đau lòng thay thế: "Cắn đau sao?"
Dư Hoan không nói gì.
Thẩm Hà lau khóe mắt ướt nước của cậu, nhưng lau như nào cũng không hết, tay loạn đến phát run: "Tớ sai rồi, được không?"
Dư Hoan lắc đầu.
Thẩm Hà kề sát mặt cậu, cọ cằm lêи đỉиɦ đầu, ôn nhu nói: "Tớ cho cậu cắn, cậu đau đớn bao nhiêu, thì cứ cắn bấy nhiêu."
Trông anh rất giống cún con lấy lòng chủ, khác hoàn toàn hình ảnh bá đạo ban nãy. Dư Hoan nhìn đến thoải mái cả người.
Cậu đẩy anh ra: "Đừng chạm vào tôi."
Thẩm Hà cười: "Không giận sao?"
Dư Hoan xoa nước mắt không để ý tới anh. Thẩm Hà khuỵu gối, đột nhiên quỳ xuống trước mặt cậu, động tác trông như kỵ sĩ trung thành.
Dư Hoan kinh ngạc lùi lại vài bước: "Đậu mầm, Thẩm Hà, cậu làm gì đấy? Không phải chuyện lớn, không cần làm vậy, tôi không chịu được kiểu xin lỗi như này."
Thẩm Hà hơi hơi vẫy tay: “Dẫm vào người tớ rồi lên bờ”
Dư Hoan: “…”
Cậu thử nhấc chân, dẫm vào người Thẩm Hà, không ngờ tâm trạng lại suиɠ sướиɠ như vậy. Thẩm Hà vẫn không nhúc nhích, mặc cậu dẫm lên.
Dư Hoan dựa vào tường đất, dùng sức bò lên trên: "Thẩm Hà, giữ chặt đấy, nếu anh rơi xuống thì mày chết chắc."
"Tớ vẫn còn sức để giữ bà xã." Thẩm Hà từ từ đứng dậy, đưa Dư Hoan tới đỉnh, như vậy cậu có thể nhẹ nhàng bò lên.
Dư Hoan khinh thường: “Ai là bà xã của cậu?.”
Cậu gắng sức bò lên, ghé vào mương nhìn Thẩm Hà, chớp chớp mắt, cười đắc ý.
“Sếp Thẩm, đúng là Thiên Đạo hảo luân hồi*³.”
“…”
*¹. Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của: nhân lúc người khác gặp nguy hiểm để lợi dụng người ta
*². Tâm bất cam tình bất nguyện: không tình nguyện
*³. Thiên Đạo hảo luân hồi: luật nhân quả không chừa một ai, sớm muộn quả báo cũng sẽ tới.