Edit: Lune
Cố Cẩm Miên im lặng một lúc, trong lúc ấy cậu tự hỏi tình cảm của anh ba và Khương Tự Lâm sâu đậm bao nhiêu.
Dù sao cũng nghe nói là bạn trai quen lâu nhất.
Nếu có tình cảm sâu đậm thì cũng nên an ủi.
Cậu bỗng chột dạ mà nghĩ, hai người chia tay cũng có một phần do cậu thì phải.
“Anh ba, giờ anh thấy thế nào?” Cố Cẩm Miên hỏi một cách cẩn thận.
Cố Thanh Dương: “Anh rất khổ sở.”
Cố Cẩm Miên à một tiếng: “Vậy giờ phải làm sao?”
“Ít nhất em cũng ôm anh một cái đi.” Cố Thanh Dương nói: “Anh của em thất tình rồi.”
Cố Cẩm Miên đang thấy áy náy, nghe vậy lập tức bước lên ôm hắn rồi vỗ vỗ sau lưng.
Cố Thanh Dương gác cằm lên vai cậu, rầu rĩ mở miệng: “Anh muốn mở một bữa tiệc chia tay, sau đó mở thêm một bữa tiệc độc thân.”
Cố Cẩm Miên: “…”
“Sớm muộn gì cũng sẽ có người trị được anh!”
Cố Thanh Dương vô tư cười nói: “Không đâu.”
Mẹ hắn nói đàn ông nhà họ Cố đều là người si tình.
Người cha nghe lời vợ đó của bọn hắn thì không cần phải nói.
Anh cả hắn từ lúc chia tay với bạn gái hồi đại học, mấy chục năm qua cũng không thấy yêu ai cả.
Anh hai hắn với thư ký Cố lại giống như vợ chồng từ lâu nhưng chẳng ai nhận ra.
Còn em trai hắn suýt nữa đã gục trên người Quý Nam.
Nhưng hắn không tin, vì hắn là một ngoại lệ.
Đẩy anh ba ra xong, Cố Cẩm Miên nói chuyện này với Ân Mạc Thù.
“Có sao không, dù sao anh ta cũng biết nội dung nguyên tác.”
Lúc mặt trời lặn, đoàn phim mới chuẩn bị dọn bữa, Ân Mạc Thù đứng trên nền tuyết mênh mông đón ánh hoàng hôn màu đỏ cam cháy, hắn cầm điện thoại trên tay, nói với Cố Cẩm Miên bằng chất giọng ấm áp: “Không sao, ở đây từ lâu đã không giống trong nguyên tác rồi, em chưa phát hiện ra sao?”
Cố Cẩm Miên có phát hiện.
Nơi này có rất nhiều chỗ không giống nguyên tác, Bách Tâm Vũ không giống, Đỗ Bạch An không giống, hơn nữa cũng có rất nhiều điều mà trong nguyên tác không hề có. Những bí mật, niềm vui cùng sự kinh ngạc mà chỉ khi bọn họ bước vào thế giới này mới biết được, trong thế giới này ẩn chứa sự lãng mạn cùng phức tạp mà không một câu chữ nào có thể lột tả hết được.
Thế giới này từ lâu đã khác, có lẽ là vì bọn họ.
Cậu không còn lo lắng nữa, cũng biết có thể sẽ ra sao. Ở đây có một nhân vật chính là trung tâm của thế giới cùng một tác giả có thể ảnh hưởng đến thế giới này.
Khương Tự Lâm hoàn toàn không thể tạo ra được gợn sóng nào, có khi giờ lại đang bực bội khó chịu mà nghi ngờ nhân sinh cũng nên.
Cố Cẩm Miên cười hì hì: “Em phải đối tốt với Bách Tâm Vũ một chút.”
“Vậy còn tôi?” Ân Mạc Thù đổi tay cầm điện thoại, hỏi cậu thật khẽ.
“Anh thích gì?”
Ân Mạc Thù cười nhẹ.
Cố Cẩm Miên nghe hắn cười, bỗng ấp úng: “Đợi khi nào anh về em sẽ nói cho anh biết.”
“Được.”
Lần này Ân Mạc Thù đi hơn một tháng, đợi đến khi hắn về đã là cuối năm Âm Lịch.
Cố Cẩm Miên chọn hoa trong cửa hàng hoa rất lâu, cuối cùng vẫn chọn hoa hồng đỏ Samantha, vẫn ôm bó hoa chen lên hàng trước của fan giống lần trước.
Các fan im lặng.
Cố Cẩm Miên vẫn đội mũ và đeo khẩu trang nhưng cậu đã không còn là Cố Cẩm Miên khi ấy, tuy vậy fan vẫn có thể nhận ra cậu.
Có mấy fan từng đón máy bay lần trước thấy Cố Cẩm Miên đứng ở hàng đầu vờ như không ai nhận ra mình, bọn họ bỗng thấy hơi hoảng hốt.
Lần đó cũng có một fan nam đứng ôm một bó hoa hồng nổi bật như vậy, đứng im ở hàng trước, khi ấy bọn họ cũng nhìn nhiều thêm một chút chứ không thấy gì khác thường, dù sao Ân Mạc Thù cũng có không ít fan nam.
Ai ngờ Ân Mạc Thù lại đến trước mặt bọn họ, phát bức ảnh mới nhất có chữ ký của hắn rồi “thuận tay” nhận luôn bó hoa hồng.
Đến lúc đó bọn họ vẫn không cảm thấy gì.
Khi đó bọn họ còn phát ảnh cho fan nam này, chẳng ngờ fan nam đó lại không lấy, điều này có chút là lạ.
Càng không ngờ được sau khi bọn họ trở về lại thấy hình ảnh Ân Mạc Thù đội mũ của fan nam kia trên mạng, sau đó thấy cậu bị bới ra là Cố Cẩm Miên rồi thấy bọn họ công khai đang hẹn hò.
Lúc này, bọn họ lại nhớ có người từng hỏi trên mạng khi ấy: Vì sao Cố Cẩm Miên lại muốn mạo hiểm đến sân bay đón người.
Trả lời: Chưa trải qua tình yêu cuồng nhiệt bao giờ à? Không hiểu cảm giác nóng lòng muốn gặp bạn trai sau bao tháng ngày xa cách à? Vì cậu ấy rất muốn gặp bạn trai mình và cũng muốn bạn trai mình trông thấy cậu ấy đầu tiên đó! Dẫu chỉ trong vài phút.
“…”
Chuyến bay của Ân Mạc Thù đã hạ cánh, người bên trong lần lượt đi ra, sau một hồi xôn xao, đám fan bất ngờ đồng loạt lùi về phía sau một bước.
Cố Cẩm Miên: “…”
Lập tức chỉ còn mình cậu ôm bó hoa hồng đứng ở hàng trước.
Rất đột nhiên và ngu ngốc.
Đúng lúc này, Ân Mạc Thù cùng trợ lý Bàn Bàn đi ra.
Đám fan kích động che miệng, thế nhưng rốt cuộc phấn khích vì cái gì thì khó mà nói.
Ân Mạc Thù ra nước ngoài 47 ngày, chuyện này các fan đều biết, trong đó có những người thường xuyên dạo siêu thoại cp nên cũng biết hai người đã 47 ngày không gặp nhau.
Ân Mạc Thù trở về từ nơi lạnh giá nhất, hắn mặc một chiếc áo khoác Cashmere màu đen, trên cổ quàng khăn màu caramel, tuy ăn mặc rất giản dị nhưng vẫn tạo nên sự khác biệt với những người khác, khiến không ít người xung quanh liên tục ngoái lại nhìn.
Mũ được kéo xuống rất thấp, hắn hơi cúi đầu, hầu như không hề ngẩng lên, lúc đi qua đây bỗng dừng lại.
Tay Cố Cẩm Miên khẽ vân vê giấy gói hoa, nhịp tim cậu dường như cũng ngừng lại theo bước chân của hắn.
Các fan cũng căng thẳng theo.
Lần trước Ân Mạc Thù mượn việc phát ảnh để nhận hoa, còn lần này thì sao.
Ân Mạc Thù đẩy vali cho Bàn Bàn, tiến thẳng về phía Cố Cẩm Miên, hắn nhận bó hoa hồng từ tay cậu che bên má, sau đó nhanh chóng cúi xuống.
“A a a a a a!!!”
Đột nhiên có fan hét lên.
Sau đó rất nhiều người cũng hét lên.
Cuối năm Âm Lịch, thường xuyên có ngôi sao hạ cánh xuống sân bay thành phố S nên cũng thường xuyên có fan đến đón, hôm nay ngoài Ân Mạc Thù thì còn có Bách Tâm Vũ cùng fan một nhà khác.
Bọn họ nghe thấy tiếng hét cũng sôi nổi nhìn sang.
“Bên kia làm sao thế?”
“Hình như là Ân Mạc Thù và Cố Cẩm Miên!”
“Mẹ nó, bọn họ đang hôn nhau à, hẹn hò công khai quả nhiên là khác bọt!”
“A a a Ân Mạc Thù bạo thật đấy, sao tui lại kích động như vậy nè?”
“Nhưng bọn họ đều đeo khẩu trang phải không, cho nên chắc chỉ chạm nhẹ một cái thôi!”
“Hôn qua khẩu trang cũng được!”
Đúng là cũng được thật.
Môi chạm môi cách một lớp khẩu trang, hơi thở nóng rực của hai người như thấm qua lớp vải ấy mà quấn, mà quyện vào nhau.
Hơi thở ngày càng trở nên nặng nề, thậm chí còn cảm nhận được sự ẩm ướt.
Nhịp tim Cố Cẩm Miên đập điên cuồng trong khi cả người đều tê dại.
Ân Mạc Thù ngẩng đầu nói với các fan: “Đến đón thế này, vất vả cho mọi người quá.”
“Không vất vả!”
“Tiểu thiếu gia mới vất vả!”
“…”
Ân Mạc Thù khẽ cười một tiếng.
Hắn thẳng thắn nắm chặt tay Cố Cẩm Miên như lẽ đương nhiên, muốn dẫn Cố Cẩm Miên đi nhưng cậu lại không chịu.
Cậu tháo khẩu trang xuống, gương mặt trắng nõn ửng hồng lại vì hơi ẩm nên trông có vẻ vừa mỏng lại mướt, vẻ mặt cậu căng thẳng trước cái nhìn chăm chú của các fan: “Cảm ơn, cảm ơn mọi người đã chấp nhận tôi.”
Nhiều fan không khỏi sững sờ.
Một sao nam trẻ tuổi như Ân Mạc Thù công khai chuyện tình cảm, dĩ nhiên sẽ bị ảnh hưởng nặng nề. Vậy mà Ân Mạc Thù vẫn ổn, cũng không hẳn là không bị ảnh hưởng chút nào nhưng thật sự không có fan gây náo loạn gì hết.
Việc Cố Cẩm Miên được chấp nhận rất thuận lợi, cũng không có mấy fan chửi cậu.
Thật ra lần này đến sân bay đón hắn, cậu đã rất lo lắng, ai ngờ lại không có fan nào tỏ ra khó chịu với cậu.
Ân Mạc Thù hơi ngẩn người, lúc Cố Cẩm Miên xấu hổ đeo khẩu trang lên cũng nói: “Cảm ơn mọi người.”
Các fan không biết nên nói gì, giờ phút này, tâm trạng của bọn họ hết sức phức tạp.
Sau vài giây yên tĩnh, có một fan nữ nhỏ nhắn xinh nhắn đột nhiên hét to: “Hai người mau kết hôn đi!”
“Kết hôn! Chỉ cần vẫn đóng phim, chỉ cần luôn hạnh phúc là được!”
“Mau kết hôn đi!”
Cố Cẩm Miên: “…”
Các fan nhà khác nghe thấy đều ngớ người.
Có lẽ vì bọn họ đã làm fan đu idol lâu như vậy mà giờ mới thấy có fan lại thúc giục nam nghệ sĩ trẻ kết hôn như thế.
Bách Tâm Vũ cùng trợ lý của cậu ta đi phía sau, nghe được nhưng lại cảm thấy hết sức bình thường.
Cậu ta chào hỏi các fan xong rất vô tư đi tới cạnh Ân Mạc Thù và Cố Cẩm Miên.
Các fan: “…”
Bách Tâm Vũ hoàn toàn không nhận ra bản thân mình là một chiếc bóng đèn công suất lớn, nhanh nhẹn đi theo Cố Cẩm Miên và Ân Mạc Thù.
Fan hai bên đều cảm thấy không nói nên lời.
Cảm giác như kiểu có một đứa con ngốc nghếch vậy.
Cũng may chưa bị ông chủ đuổi đi.
Lúc này Cố Cẩm Miên chẳng những không ghét cậu ta mà còn thấy có cậu ta ở đây rất tốt, nếu không cậu cũng không biết trong chốc lát phải ở cùng với Ân Mạc Thù thế nào.
Ngồi trên xe một lúc lâu, Bách Tâm Vũ cuối cùng mới cảm thấy có gì đó khác thường, Ân Mạc Thù nói cực kỳ ít, Cố Cẩm Miên nói chuyện với cậu ta cũng rất mất tập trung.
Bách Tâm Vũ: “…”
Trong đầu cậu ta bỗng hiện lên: Tiểu biệt thắng tân hôn, thế đại biệt thì sao?
Bầu không khí bỗng trở nên im ắng, trong sự im ắng ấy lại lẫn cả sự nôn nóng.
Cố Cẩm Miên ho khan một tiếng, lấy điện thoại ra lướt Weibo.
Không ngoài dự đoán, trong siêu thoại cp đang thảo luận chuyện cậu đến sân bay đón Ân Mạc Thù, còn nụ hôn cùng lời cậu nói kia đã leo lên hotsearch.
Là một đề tài thu hút được rất nhiều người thảo luận, ngoài fan cp đang đẩy thuyền ra thì các fandom trong và ngoài giới đều đang thảo luận chuyện tình cảm của nghệ sĩ.
Cố Cẩm Miên nhận được rất nhiều tin nhắn riêng.
Sau khi sự việc lúc trước của Hàng Uyển Đình trôi qua, vì lý do công việc nên cậu đã mở lại hộp thư riêng, lúc không có việc gì đều thích lướt đọc.
Cậu mở một tin nhắn mà vừa nhìn avatar đã biết là fan của Ân Mạc Thù, fan này gửi cho cậu một đoạn rất dài.
“Xin chào tiểu thiếu gia, mình là fan only của Ân Mạc Thù. Lúc đầu biết chuyện Ân Mạc Thù với cậu đang hẹn hò, thật ra trong lòng thấy rất khó chịu nhưng mình biết không thể ngăn cản được, cho nên mấy tháng gần đây, mình cũng có để ý, thỉnh thoảng sẽ vào siêu thoại cp của hai người để xem và từ từ chấp nhận. Chẳng phải vì lúc đầu fan nhà khác nói cậu có thể giúp anh ấy, cũng không phải bởi sau này nói hai người môn đăng hộ đối. Một fan thật sự chấp nhận chỉ có thể là vì cậu yêu anh ấy, bởi vì fan cũng yêu anh ấy. Cho nên cậu không cần cảm ơn bọn mình, hai người hạnh phúc là tốt rồi.”
Cố Cẩm Miên chớp mắt, lại bấm mở một tin khác.
“Tiểu thiếu gia, cậu không biết mình là chị dâu kiểu mẫu trong vòng fan à!”
Cố Cẩm Miên: “…”
“Cậu không hề làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của Ân Mạc Thù mà còn giúp đỡ anh ấy rất nhiều. Từ khi biết anh ấy là con trai Bạch Kỳ Thụy, thật ra bọn mình đều rất lo anh ấy sẽ rút khỏi giới giải trí nhưng anh ấy lại không, thậm chí còn tiếp tục đóng phim, vẫn có thể hạnh phúc như vậy, bọn mình đã cực kỳ thỏa mãn rồi.”
“Chúng ta ở cùng một nhóm, lần đó mình cũng đến cao ốc Cố thị để tiếp ứng, cũng đã thấy cậu xông pha chiến đấu dẫn bọn mình đi bảo vệ anh ấy, dẫu sao cậu cũng là một thành viên trong fandom chúng ta, phù sa không chảy ruộng ngoài, thay vì để tiểu yêu tinh khác câu anh ấy đi mất chi bằng giải quyết nội bộ hehe.”
Cố Cẩm Miên lật xem các tin nhắn riêng, tâm trạng nôn nóng cũng dịu hơn nhiều.
Chuyện cậu với Ân Mạc Thù yêu nhau, thoạt nhìn có vẻ rất thuận lợi, gia đình hai bên đều không gây trở ngại gì nhưng thật ra, trong lòng Cố Cẩm Miên vẫn luôn có một tảng đá đang đè nặng.
Đó chính là fan của Ân Mạc Thù.
Trước đó cậu đã cố gắng không nghĩ đến vấn đề này, cũng là một kiểu tâm lý trốn tránh.
Sau khi cậu xuyên tới đây, lúc đầu đυ.ng phải fan não tàn của Bách Tâm Vũ, sau lại bị fan của Hàng Uyển Đình ném trứng gà, cho nên đối với tập thể fan trong thế giới này, tâm lý khó tránh khỏi cảm thấy mâu thuẫn.
Hôm nay cậu vốn không định ra đó đón hắn nhưng sau khi thấy các fan, không biết sao cậu lại muốn thử một lần.
Cậu cũng là một thành viên trong số họ, đây là lòng can đảm và sự tin tưởng của cậu.
Lấy hết sự can đảm này bước ra ngoài để xem thái độ của các fan.
Nếu khi ấy các fan đuổi cậu, cậu sẽ rời đi ngay lập tức.
Không ngờ, các fan chẳng những không đuổi cậu đi mà còn đồng loạt lùi ra sau để thể hiện thái độ của bọn họ.
Cố Cẩm Miên đọc suốt nửa đường đi, trong lòng thấy cảm động ấm ấp vô cùng.
Mãi đến lúc tiễn Bách Tâm Vũ đi, Ân Mạc Thù mới nặng nề mở miệng: “Em xem gì mà chăm chú thế?”
Ân Mạc Thù đang lái xe nên Cố Cẩm Miên đành đưa điện thoại qua cho hắn nhìn, đúng lúc fan vừa nãy lại nhắn một tin tới: “Cậu mau kết hôn với anh ấy đi, đừng để tiểu yêu tinh bên ngoài câu đi mất.”
Ân Mạc Thù: “…”
Cố Cẩm Miên thấy hắn tự nhiên lại cười nên khó hiểu nhìn qua, vừa nhìn mặt đã dại ra.
“Em không có ý giục cưới, là fan của anh đang giục.” Cố Cẩm Miên giải thích.
Nói như vậy nhưng thật ra trong lòng cậu cũng cảm thấy khá sốt ruột. Lúc trước Ân Mạc Thù nói với anh ba cậu muốn kết hôn sớm, nhưng lúc nói chuyện điện thoại lại bảo là quá vội vàng, rốt cuộc hắn nghĩ thế nào.
“Ừm.” Ân Mạc Thù trả lời fan thay cậu, sau đó mới nói: “Cảm giác như cả thế giới đang giục chúng ta kết hôn vậy. Tôi không biết liệu mình có thể giữ vững ý tưởng ban đầu hay không nữa.”
“Ý tưởng gì?”
Ân Mạc Thù: “Tôi muốn chúng ta kết hôn vào ngày 16 tháng 4, được không?”
Vừa vặn đang dừng đèn đỏ nên lúc hỏi, Ân Mạc Thù nhìn cậu hết sức chăm chú.
Đã lâu không gặp, Cố Cẩm Miên cảm thấy ánh mắt hắn mỗi khi nhìn mình đều ẩn chứa rất nhiều cảm xúc, dù ở trước mặt các fan hay lúc Bách Tâm Vũ ở đây. Khi chỉ có hai người lại càng không kiêng dè gì cả.
Trái tim Cố Cẩm Miên bỗng loạn nhịp, đang định mở miệng hỏi hắn sao lại chọn ngày 16 tháng 4.
Sau đó, cậu đột nhiên nghĩ đến.
Ngày 16 tháng 4 hình như là ngày cậu xuyên đến đây và cũng là ngày Ân Mạc Thù xuyên đến. Là lúc hai người họ tiến vào thế giới này.
Cố Cẩm Miên mím môi, ánh mắt chợt sáng lên: “Anh muốn kết hôn với em ngày đó, chỉ còn ba tháng nữa mà anh vẫn chưa cầu hôn em à.”
Ân Mạc Thù siết chặt tay lái, cười nói: “Lúc nữa sẽ cầu hôn em.”
Cố Cẩm Miên: “?”
Đến khi Cố Cẩm Miên vừa khóc vừa đồng ý, cậu mới hiểu được ẩn ý từ nụ cười của Ân Mạc Thù lúc trên xe.
Cậu thầm chửi Ân Mạc Thù không phải đàn ông, làm gì có kiểu cầu hôn nào trên giường như thế, cậu bị giày vò đến mức xuất hiện hiệu ứng tâm lý học nghịch đảo.
Cậu càng không đồng ý, Ân Mạc Thù làm càng tàn nhẫn khiến cậu chỉ chống đỡ được lượt đầu, đến lượt thứ hai cả người đã bắt đầu rã rời rồi đồng ý không biết bao nhiêu lần.
Trên giường, dưới sàn, trên ghế sô pha, còn cả trong phòng tắm.
Cố Cẩm Miên gắng sức đạp Ân Mạc Thù, Ân Mạc Thù mặc cho cậu đạp, giờ chân cậu mềm nhũn như sợi mì, đạp người chẳng khác nào xoa bóp.
“Ân Mạc Thù, làm gì có ai cầu hôn như vậy! Anh thế này mà là cầu hôn à? Anh đang bức hôn thì có!”
Ân Mạc Thù cúi xuống hôn má cậu: “Chẳng phải… tỷ lệ thành công khi cầu hôn trên giường cao hơn đấy à?”
Cố Cẩm Miên: “?”
Hơn ba tiếng trôi qua, hoàng hôn bên ngoài đã buông xuống, căn phòng kéo kín rèm trở nên tối tăm, che khuất hình ảnh lộn xộn đầy phóng đãng bên trong.
Ân Mạc Thù cúi người vuốt ve gương mặt Cố Cẩm Miên, ánh sáng trong mắt lập lòe, giọng điệu có vẻ rất nghiêm túc: “Ít nhất trên giường có lòng tin hơn, luôn có cách khiến em đồng ý, sẽ không nghe thấy em từ chối.”
Cố Cẩm Miên: “??”
Cố Cẩm Miên không biết đây có phải là một loại phát biểu Versailles* hay không nhưng cậu cảm nhận được sự bất an trong hắn.
Cậu lật người đè Ân Mạc Thù xuống rồi nằm sấp lên người hắn: “Sao anh lại nghĩ em có thể sẽ từ chối? Anh có biết bản thân mình rất quan trọng với em không! Anh vào siêu thoại của mình mà xem xem.”
Ân Mạc Thù vỗ nhẹ vào lưng cậu, không lên tiếng.
Cố Cẩm Miên ngẩng đầu lên: “Chẳng lẽ trong hiện thực, anh vẫn nghĩ bản thân mình có vấn đề?”
Ân Mạc Thù không biết đang nghĩ gì, một lúc sau mới chậm rãi lên tiếng: “Lúc em gái tôi kết hôn, vừa nhìn thấy tôi đã run tay không đeo nổi nhẫn, thậm chí còn khóc ngay trong hôn lễ.”
Cố Cẩm Miên: “…”
“Vậy cũng tốt, đỡ phiền, em có một đứa em họ đã phiền muốn chết rồi.”
Cố Cẩm Miên trì hoãn xong bỗng trở nên hết sức mềm mại, cậu ghé sát xuống người Ân Mạc Thù, ôm cổ hắn: “Em không sợ, từ bé em đã rất dũng cảm rồi, cái gì cũng không sợ.”
“Anh ngồi trên xe lăn không đứng dậy được, em sẽ lái máy bay đưa anh lên trời, anh đáng sợ tới mức không ai dám đến gần cũng chẳng sao, như vậy em sẽ có thể ôm anh mãi thế này.”
Ân Mạc Thù mấp máy môi nhưng cuối cùng cũng không nói lời nào, hắn nâng mặt Cố Cẩm Miên lên rồi hôn cậu thật sâu.
Nụ hôn không hề chứa đựng bất cứ ham muốn tìиɧ ɖu͙© nào, hai người như dính lấy nhau, Cố Cẩm Miên được hôn vô cùng thoải mái, vô thức cất lời gọi hắn như khi còn bé: “Anh ơi, em thích anh.”
Tới khi hai người ra ngoài thì đã là chuyện bốn tiếng sau, Cố Cẩm Miên vừa ra đã thấy Hạ Chỉ, mặt cậu lập tức đỏ bừng.
Sắp hết năm nên Hạ Chỉ và Bạch Kỳ Thụy đều trở về.
Tuy bọn cậu ở trong phòng rất lâu nhưng hiệu quả cách âm chắc chắn rất tốt nên sẽ không bị nghe thấy gì, Cố Cẩm Miên tự an ủi bản thân.
Cố Cẩm Miên: “Dì Hạ, bọn con vừa thảo thuận một vài kế hoạch khác cùng công việc năm mới trong phòng.”
Ân Mạc Thù: “…”
Hạ Chỉ chỉ cười dịu dàng, bà thay bộ quần áo khác rồi dẫn Cố Cẩm Miên tới phòng ăn cơm.
Cố Cẩm Miên nhìn thấy trên bàn đầy hải sâm, củ mài cùng mấy món bổ thận không quá rõ ràng.
“…”
Cố Cẩm Miên vừa ăn xong đã vội chuồn.
Hai ngày sau cũng không dám đến lần nào nên Ân Mạc Thù đành phải tới biệt thự của cậu.
Hôm nay, Cố Cẩm Miên đang thảo luận công việc cực kỳ đứng đắn trong phòng thì anh cả gọi điện thoại tới, bảo cậu đi đón Thi Nghi.
Sắp bước sang năm mới nên Thi Nghi cũng về.
Còn có cả người cha từ trên trời rơi xuống của cậu nữa.
Cố Cẩm Miên và Ân Mạc Thù đến sân bay đón bọn họ.
Trên đường đi, Cố Cẩm Miên rất tò mò với người cha này, ở thế giới kia cậu không có mẹ, cũng không có anh trai nên ở đây cậu tiếp nhận bọn họ không có gì khó khăn cả, nhưng cậu có cha.
“Bố em là người thế nào?” Cố Cẩm Miên tò mò hỏi tác giả bên cạnh.
Ân Mạc Thù im lặng một lúc: “Tôi cũng không nhớ, có lẽ không khác anh cả mấy.”
Cố Cẩm Miên: “…”
Được rồi, nhà họ Cố chỉ là một trong số những gia đình có trong truyện, trong nhà họ Cố hắn đã dành bút mực cho mấy người anh trai cùng mẹ, còn người cha này có lẽ là nhân vật phụ hơn cả phụ nên ngay cả tác giả cũng không thể nhớ được.
Cố Cẩm Miên lại bắt đầu nhớ đến người cha trong hiện thực của mình, thầm nói xin lỗi với cha mình, sau đó cậu trông thấy người cha từ trên trời rơi xuống kia.
Ông nhìn già hơn người cha kia của cậu nhiều, dù sao anh cả cũng lớn hơn cậu 15 tuổi mà người cha tên Cố Thâm này còn lớn hơn Thi Nghi ba tuổi, năm nay đã hơn 60, tóc cũng bạc màu.
Ông ấy khá giống với bốn anh em bọn họ, nhìn kỹ cũng khá giống người cha kia của cậu.
Ân Mạc Thù gọi một tiếng “Chú”, vừa duỗi tay định tiếp nhận vali trong tay ông, Cố Thâm đã lùi sâu về sau, mu bàn tay cũng để ra sau lưng.
Cố Cẩm Miên: “…”
Chỉ có mình hắn bước lên đón, vậy mà lại bị từ chối.
Thi Nghi không vui: “Anh làm gì đấy!”
Nhìn từ mắt thường có thể thấy ông hơi sợ một chút, nhưng vẫn hừ một tiếng, nhấc tay kéo vali rời đi.
Được rồi, vẫn là một ông già ngạo kiều.
“Đừng để ý đến ông ấy, ông ấy không biết xe đỗ ở đâu nên lúc nữa vẫn phải quay về tìm chúng ta thôi.” Thi Nghi nói.
Cố Cẩm Miên: “…”
Quả nhiên lúc bọn họ ra khỏi sân bay, thấy Cố Thâm đang nhìn về phía này, cuối cũng vẫn lên theo xe bọn hắn, vẫn tự mình xách vali.
Ân Mạc Thù lái xe, Cố Cẩm Miên ngồi ghế phụ còn hai người bọn họ ngồi phía sau.
Suốt chặng đường, Thi Nghi rất vui vẻ, đối với hai người đều hết sức thân thiết.
“Mẹ nghe thằng ba nói hai đứa sắp kết hôn?”
Bọn họ còn chưa nói gì mà anh ba cậu đã đi nói linh tinh rồi.
Cố Cẩm Miên đang nghĩ có nên nhân cơ hội này nói với bọn họ luôn không, lại nghe thấy một tiếng phản đối nghiêm khắc cùng kích động vang lên: “Không được, bố không đồng ý!”
Cố Cẩm Miên: “…”
Buổi sáng, cậu còn tưởng chuyện của mình với Ân Mạc Thù đều được gia đình hai bên rất ủng hộ, người này vừa xuất hiện đã phản đối?
Bầu không khí hạnh phúc trong xe bỗng bị phá hỏng, Thi Nghi bắt đầu mắng Cố Thâm, Cố Thâm vốn rất sợ vợ mình nhưng lần này mặc cho Thi Nghi mắng thế nào, ông đều cứng cổ không đồng ý, vẫn muốn phản đối bọn họ kết hôn.
Sau khi xuống xe còn gọi Cố Cẩm Miên sang một bên, tỏ ra khổ sở đau lòng nói cậu đừng kết hôn với Ân Mạc Thù.
“Vì sao?” Cố Cẩm Miên hỏi: “Trên đời này còn ai tốt hơn anh ấy à?”
“…” Cố Thâm nghiến răng: “Bởi vì cậu ta là con ma chết sớm, cậu ta chết ở tuổi 27.”
Cố Cẩm Miên: “…”
…