Edit: Lune
Cố Cẩm Miên càng nghĩ càng thấy không bình thường.
Cũng không đến nỗi khác thường lắm nhưng cảm giác giữa cậu với Ân Mạc Thù có một khoảng tựa như hồ dán, không rõ ràng dinh dính lại mơ hồ, kiểu trạng thái như này rất khó chịu.
Cố Cẩm Miên rất muốn lay Ân Mạc Thù tỉnh dậy để nói rõ mọi chuyện.
Nhưng nghĩ đến chuyện bốn giờ Ân Mạc Thù đã phải dậy thì lại thôi.
Ngủ một mạch ba tiếng nên cậu chưa buồn ngủ lắm, nằm im một lúc, nghĩ Ân Mạc Thù đã ngủ say cậu mới trở mình nhìn về phía Ân Mạc Thù.
Ân Mạc Thù nằm ngửa còn Cố Cẩm Miên nằm nghiêng nhìn hắn, đường nét trên gương mặt Ân Mạc Thù càng thêm rõ ràng.
Dưới ánh đèn mờ ảo, ánh mắt Cố Cẩm Miên lướt nhẹ miêu tả từng đường nét trên gương mặt hắn, từ trán đi xuống, qua sống mũi cao thẳng, tiếp đó trượt xuống đôi môi mỏng đang khép hờ rồi hơi dừng một chút, sau đó lướt tiếp xuống cổ rồi đến yết hầu nhô lên, lại dừng vài giây rồi kéo dài xuống dưới.
Cố Cẩm Miên nhìn vậy mà trong lòng mềm nhũn, đồng thời lại thấy có chút miệng đắng lưỡi khô làm cậu không khỏi đến gần một chút.
Gần đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của Ân Mạc Thù. Trong đêm khuya thanh vắng, bên ngoài thỉnh thoảng lại có tiếng xe ô tô chạy qua, nhịp tim của cậu dần trở nên đồng điệu với nhịp thở của hắn.
Đến khi Cố Cẩm Miên lại nhích gần hắn hơn chút nữa, Ân Mạc Thù đột nhiên trở mình ôm cả người cậu vào trong ngực.
Nhịp tim Cố Cẩm Miên như ngừng lại.
Ân Mạc Thù khẽ hôn đỉnh đầu cậu một cái.
Cậu không biết hắn có đang tỉnh hay không.
Không có bất cứ tiếng động nào tựa như bí mật nhỏ trong đêm.
Thân mật, thỏa hiệp.
Đúng bốn giờ sáng Ân Mạc Thù tỉnh dậy, lúc hắn ra khỏi phòng tắm đã thấy Cố Cẩm Miên đang mơ mơ màng màng ngồi trên giường.
“Mới bốn giờ thôi, em ngủ tiếp đi.”
Qua hồi lâu Cố Cẩm Miên mới phản ứng lại: “Em muốn xem anh đóng phim.”
Lại ngồi trên giường hồi lâu mới bò xuống vào phòng tắm, Ân Mạc Thù bước dài đến trước mặt cậu, thừa lúc cậu đang lơ mơ mà hỏi: “Xem phim gì?”
“Xem anh với Chu Quân đóng phim.”
Lần thứ hai nghe thấy tên Chu Quân từ miệng Cố Cẩm Miên, Ân Mạc Thù khẽ nhướng mày.
Cố Cẩm Miên chưa ý thức được vấn đề, lách qua hắn vào trong, chưa được mười phút đã đi ra, cậu chỉ tắm rửa qua, rửa mặt rồi đánh răng.
Rạng sáng cuối thu rất lạnh, bên ngoài trở gió buốt người nên Ân Mạc Thù cầm một lọ kem dưỡng da mặt, lúc xuống thang máy, hắn mở ra bóp một ít vào lòng bàn tay rồi xoa ấn nhẹ lên mặt Cố Cẩm Miên.
Lòng bàn tay của Ân Mạc Thù rất to còn mặt Cố Cẩm Miên lại nhỏ, có thể vùi trọn trong lòng bàn tay của hắn.
Cố Cẩm Miên buồn ngủ vùi mặt vào lòng bàn tay của hắn không muốn nhúc nhích chút nào, chỉ ước gì ngủ luôn ở trong đó, nhóm trợ lý nhao nhao cầm điện thoại lên quay lại, thậm chí còn không quên gửi cho nhân viên công tác tổ chương trình bốn mùa đang ngủ.
Thật ra người trong tổ chương trình bốn mùa cũng dậy rất sớm, hơn năm giờ đã sẵn sàng ngồi xổm ghi hình nhưng ai ngờ Cố Cẩm Miên lại dậy sớm như thế để chạy theo Ân Mạc Thù.
Lúc nhìn video, bọn họ đều hối hận xanh cả ruột.
Khi bọn họ chạy đến, Ân Mạc Thù đã bắt đầu quay phim.
Trong《Ông Nội Tuổi Hai Mươi》, người cháu trai trước đó luôn cảm thấy ông nội mình không tốt chút nào, ai ngờ sau khi ông nội quay về lúc hai mươi tuổi lại được rất nhiều bạn nữ trong trường thích, bao gồm cả nữ thần của cậu ta và hoa khôi trường.
Hoa khôi của trường không những xinh đẹp lại còn thông minh, sau khi nhìn một loạt các cô gái khác theo đuổi thất bại, cô đổi một cách khác đó là rủ ông nội cậu ta lên núi ngắm mặt trời mọc.
Trên núi rất lạnh, diễn viên và nhân viên công tác đều mặc áo phao lông vũ, bọn họ vừa nói chuyện vừa giậm chân để chống lại cái rét trên đỉnh núi.
Trong khi những người khác đang bận, hai diễn viên nhàn nhất lại nói chuyện nhiều nhất.
Cố Cẩm Miên ngồi trên ghế gấp mà trợ lý sản xuất lấy cho, núp trong chiếc áo khoác quân đội mà trợ lý đưa cho, nhìn chằm chằm vào bọn họ không chớp mắt.
Nhìn một lúc, mím môi một cái.
Bách Tâm Vũ nói mình là trai tân ngây thơ, nhưng trong nguyên tác lúc này cậu ta đã thầm qua lại với hai cô bạn gái từ lâu rồi.
Hà Bất Tẫn là cái tên bỉ ổi chuyên giả gái trên mạng, nam chính không thể thiếu phụ nữ, các nam phụ quan trọng khác cũng có bạn gái hoặc bạn trai.
Mà Ân Mạc Thù lại không có ai.
Qua những trải nghiệm của hắn thì hắn rất khó nảy sinh tình cảm với người khác, nhất là với con gái.
Dẫu vậy hắn cũng không phải là không có một người bạn nữ nào, độc giả đã coi Chu Quân thành hồng nhan tri kỷ của hắn, thậm chí có độc giả còn nói đó là nửa kia của hắn mặc dù Hà Bất Tẫn chưa từng thừa nhận qua.
Bởi vì Chu Quân là người duy nhất mà Ân Mạc Thù có thể nói chuyện thoải mái nên nhiều khi gặp áp lực quá lớn, Ân Mạc Thù vẫn sẵn lòng trò chuyện cùng Chu Quân.
Lúc Ân Mạc Thù quay phim, tổ chương trình bốn mùa không tiện quay hắn nên toàn bộ sáu cameraman đều chĩa ống kính về phía Cố Cẩm Miên từ mọi hướng, sau này fan có muốn video từ vị trí nào bọn họ cũng có thể lấy ra được.
Dưới sáu ống kính camera, Cố Cẩm Miên vẫn nhìn chằm chằm về phía Ân Mạc Thù bên kia, thậm chí còn vô thức hừ một tiếng.
Đạo diễn theo dõi của cậu nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, nghĩ lại lúc Cố Cẩm Miên xem ảnh ở thành phố S, ánh mắt bỗng sáng rực, nhanh chóng qua ngồi nói chuyện với cậu.
Đạo diễn theo dõi trong tổ chương trình《Bốn Mùa Trao Em》nói chuyện với khách mời cũng rất thường xảy ra, thậm chí một vài người trong số họ còn nổi tiếng nên có không ít fan, vì thế cảnh này cũng được ghi hình bình thường.
Đạo diễn: “Nữ diễn viên mới tên Chu Quân kia xinh đẹp thật đấy.”
Cố Cẩm Miên lập tức quay đầu nhìn ông, miệng há to nhưng không nói tiếng nào.
Người ta xinh đẹp thật, cậu có thể nói gì được.
Đạo diễn lại nói: “Nhưng dù có xinh đẹp đến đâu, Ân Mạc Thù cũng không thể nói chuyện với cô ấy được, cậu ấy còn nhớ mình đang ghi hình show tình yêu không? Không giữ nam đức gì cả!”
Ông cứ nghĩ dựa vào tính cách của Cố Cẩm Miên sẽ trả lời là không đến mức không đến mức, ai ngờ Cố Cẩm Miên lại không nói gì.
Cậu suy nghĩ gì đó hồi lâu rồi gật đầu rõ mạnh.
Đạo diễn: “…”
Mới nói mấy câu với nữ diễn viên hợp tác mà đã không tuân thủ nam đức.
Nhà giàu yêu cầu cao quá, làm vợ nhà giàu cũng khó thật đấy.
Đoàn phim bên kia, đạo diễn nói với Chu Quân: “Đợi lúc nữa cô nghiêng đầu nhìn Ân Mạc Thù, sau đó nhẹ nhàng dựa đầu vào vai Ân Mạc Thù nhé.”
Người của hai bên đều nghe thấy.
Cố Cẩm Miên lập tức ngẩng đầu nhìn qua.
Đạo diễn đã chọn được góc đẹp nhất từ lâu, nhìn từ phía bên này của bọn họ sẽ thấy ánh ban mai đỏ rực cả một góc trời, từng tia nắng chói chang bắt đầu ló ra, một đôi nam nữ đẹp tựa ngọc bích đứng cùng nhau trên đỉnh núi, bức tranh đẹp đến mức khiến rung động lòng người.
Cố Cẩm Miên thu tầm mắt lại chợt thấy l*иg ngực khó chịu vô cùng, núi cao có mấy trăm mét mà cũng xuất hiện phản ứng cao nguyên à.
Cảnh quay này khiến đoàn phim rất hài lòng, đạo diễn cho tuyên truyền một đoạn ngắn để đưa cô lên blog chính thức của bộ phim, sau đó bảo hai diễn viên dậy sớm quay phim đi xuống ăn sáng nghỉ ngơi một lúc.
Dưới núi đã chuẩn bị sẵn đồ ăn nóng hổi, suất dành cho hai diễn viên càng phong phú hơn nhiều, đầy cả một bàn nhỏ.
Ân Mạc Thù vừa ngồi xuống, Chu Quân còn chưa kịp ngồi thì Cố Cẩm Miên đã nhanh chân hơn một bước ngồi vào bên cạnh Ân Mạc Thù tách bọn họ ra.
Mặt cậu không lộ vẻ gì cũng không nói lời nào, vừa ngồi xuống đã bắt đầu uống sữa đậu.
Chu Quân chớp mắt.
Ân Mạc Thù thấy vậy, quay sang nói với Chu Quân: “Vậy phiền cô qua bàn đạo diễn bên kia ăn nhé?”
Chu Quân: “…?”
Ôi, đúng là đàn ông.
Cô tức giận bưng tô bún gạo rời khỏi.
Đừng nên tới gần đàn ông, nếu không sẽ trở nên bất hạnh, nhất là đàn ông đang rơi vào lưới tình.
Động tác uống sữa của Cố Cẩm Miên dừng lại: “Đuổi một cô gái xinh đẹp như thế đi hình như không được lịch thiệp lắm thì phải?”
“Vậy tôi gọi cô ấy về đây nhé?”
“…”
Cố Cẩm Miên cúi đầu tiếp tục uống sữa đậu, qua hồi lâu lại nói: “Anh cũng thấy Chu Quân là một cô gái xinh đẹp à?”
Ân Mạc Thù: “Tôi thấy thế lúc nào?”
Cố Cẩm Miên: “Lúc em nói anh đâu có phản bác còn gì.”
Ân Mạc Thù: “…”
Hắn nhìn về phía Cố Cẩm Miên, trong mắt chợt ánh lên ý cười, hắn ho khẽ một tiếng, vờ như không có chuyện gì tiếp tục ăn sáng, sau đó lơ đãng nói: “Được tuyển từ học viện điện ảnh tốt nhất cả nước lại được cả ngàn fan đẩy lên vị trí này, độ xinh đẹp dĩ nhiên không thể kém được.”
Cố Cẩm Miên lập tức cảm thấy đến sữa đậu cũng không uống nổi nữa.
Đậu nành kém chất lượng, hơi chua chua.
“Anh còn nhớ mình đang quay show tình yêu không đấy? Mời anh tém tém lại một chút.” Giọng Cố Cẩm Miên nghiêm túc: “Dù cảm thấy xinh đẹp cũng không được nói.”
Nói xong mới phát hiện Ân Mạc Thù đang nhìn mình.
Trong mắt hắn nhuốm đầy ý cười, cảm xúc vui vẻ như muốn tràn ra đồng thời còn có ý trêu chọc làm Cố Cẩm Miên đang chột dạ bỗng thấy căng thẳng cả lên.
Ân Mạc Thù cụp mắt xuống, khẽ hỏi: “Em lạnh không?”
“Gì cơ?”
Sao trọng tâm câu chuyện cua nhanh quá vậy?
Bọn họ xuống núi nên không lạnh như trước nữa, Cố Cẩm Miên đã cởϊ áσ khoác quân đội ra từ nãy, giờ chỉ mặc một chiếc áo len nên đúng là thấy hơi lạnh.
Cậu gật đầu.
Cậu vừa gật đầu xong, Ân Mạc Thù đã lấy chiếc áo phao lông vũ vừa rộng lại dài của mình trùm lên, che khuất cả hai người.
Trước mắt bỗng trở nên tối om, Cố Cẩm Miên đối diện với nụ cười của Ân Mạc Thù.
Chiếc áo lông ngăn cách bọn họ với thế giới bên ngoài, vây thành một không gian nhỏ hẹp tối tăm, nhỏ đến mức khiến hơi thở của họ hòa vào nhau, thậm chí còn cảm nhận được hơi ấm trên cơ thể của nhau, nghe được nhịp tim của nhau.
Ánh mắt Ân Mạc Thù nhìn cậu vừa dịu dàng lại nóng bỏng, hắn hơi nghiêng đầu rồi cọ chóp mũi của mình vào chóp mũi cậu.
Sau đó hôn phớt lên đôi môi căng mọng của Cố Cẩm Miên.
Nhịp tim Cố Cẩm Miên như ngừng lại, sau đó bắt đầu đập nhanh hơn bao giờ hết.
Không biết hô hấp của ai bỗng trở nên nặng nề.
Ân Mạc Thù nghiêng đầu hôn cậu thật sâu, Cố Cẩm Miên chỉ đơ ra một chút rồi mạnh mẽ hôn đáp lại.
Đầu tiên cậu túm lấy cổ áo của Ân Mạc Thù, sau đó áp sát vào người Ân Mạc Thù rồi ôm lấy cổ hắn.
Tiếng thở nặng nề của Ân Mạc Thù tràn ra, hắn ôm chặt cậu vào trong ngực không một kẽ hở.
Tổ chương trình bốn mùa: “…?”
Bọn họ chỉ tới muộn có xíu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hai người kia trốn trong áo phao lông vũ lông trước mắt họ, những sợi lông lung lay theo động tác bên dưới, đại khái có thể đoán được, hai người vốn đang ngồi trên ghế nhưng giờ lại chỉ có một người ngồi?
Cố Cẩm Miên đang ngồi trên đùi Ân Mạc Thù?
Hai đạo diễn theo dõi ngo ngoe cử động, rất muốn đi lên nhấc chiếc áo phao lông vũ kia ra.
Hai người trưởng thành yêu nhau, hôn có cái miệng thì che gì mà che!
Ngay lúc nhóm đạo diễn không kiềm chế nổi muốn đi lên, Cố Cẩm Miên đã duỗi một tay ra kéo áo phao xuống, Ân Mạc Thù lộ ra ngoài còn áo lông vẫn trùm kín người Cố Cẩm Miên, chiếc mũ to che khuất mặt cậu.
Mắt của hai đạo diễn có thể so với sáu cái camera, nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Đầu Cố Cẩm Miên bị mũ che kín nên không thấy rõ, nét mặt Ân Mạc Thù vẫn rất bình tĩnh, giống như màn vừa rồi chỉ là thảo luận diễn xuất với người khác.
Có điều sắc môi đậm hơn không ít, nhất là khóe miệng còn hơi rách một chút cùng với ánh mắt nồng đậm cảm xúc thỏa mãn khiến ai nhìn vào cũng đỏ mặt.
“…”
Vì sao hôm nay lại bỏ qua nhiều tài liệu kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy.
Nhưng dù có quay được cảnh ban nãy rõ nét bao nhiêu cũng không thể truyền ra ngoài.
Giờ cũng là tài liệu tốt nhất ròi, nghĩ vậy đạo diễn theo dõi đều lấy điện thoại ra.
Ân Mạc Thù kéo mũ Cố Cẩm Miên: “Về ngủ bù nhé?”
Giọng khàn khàn trầm thấp.
Cố Cẩm Miên không trả lời ngay cũng không cử động.
Đối với điều này, hai đạo diễn lại có suy nghĩ khác nhau. Đạo diễn theo dõi của Cố Cẩm Miên cho là cậu bị hôn đến đờ người ra, lúc này có lẽ đang dư vị, còn đạo diễn theo dõi của Ân Mạc Thù là fan cp của bọn họ lại nghĩ rằng Cố Cẩm Miên bị hôn đến nhũn cả chân nên mới không đứng dậy nổi.
Một lúc sau Cố Cẩm Miên bật dậy, một câu cũng không nói đã nhanh chóng rời đi.
Đạo diễn theo dõi của cậu và cameraman vội vàng đuổi theo.
Ánh nắng bắt đầu chiếu sáng mặt đất, nhiệt độ không còn thấp như trước, trên đường gần như không thấy ai mặc áo phao lông vũ nữa là áo phao lông vũ dài đến bắp chân.
Mũ trùm đầu, bộ lông cáo trắng trên vành mũ che khuất hơn một nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra mỗi chóp mũi cùng đôi môi đỏ bừng, đỏ như kiểu bị sưng lên.
Đạo diễn: “…”
Chân Cố Cẩm Miên vốn đã dài, đi lại nhanh nên bọn họ suýt nữa không theo kịp.
Sau khi về đến khách sạn, Cố Cẩm Miên cũng không cho bọn họ có cơ hội vào phòng mà thẳng tay đóng cửa lại.
Áo phao còn chưa cởi đã ngả người xuống ghế sô pha, cậu nằm liệt trên ghế, bộ dáng lúc này hoàn toàn phù hợp với hình ảnh “Con cá mập nhỏ ngừng suy nghĩ.jpg”.
Cảm giác tê dại bây giờ còn đang chạy loạn trong cơ thể, Cố Cẩm Miên cảm thấy có chuyện quan trọng sắp xảy ra.
Cậu ngẩn người hồi lâu, sau đó lấy điện thoại từ trong túi ra.
Blog chính thức của《Ông Nội Tuổi Hai Mươi》đăng một vài hình ảnh quay chụp hậu trường buổi sáng, siêu thoại của Ân Mạc Thù và siêu thoại cp của bọn cậu cũng đều chuyển tiếp qua.
Cố Cẩm Miên ấn vào khu bình luận bên siêu thoại cp.
【Bức tranh đẹp quá, tui cũng muốn đi ngắm mặt trời mọc với bạn trai.】
【Cộng với trai xinh gái đẹp nữa lên nào!】
【To gan! Bà không sợ tiểu thiếu gia thấy mấy lời này của mình à?】
【Chu Quân: Nguy hiểm.】
【? Mới không phải, mấy bà quên lúc trước mấy nữ diễn viên ôm rồi cho Ân Mạc Thù uống rượu ăn nho còn được tiểu thiếu gia tặng một hộp son môi đấy à.】
【Ha ha ha đúng thế, đại khái là tiểu thiếu gia không thèm để ý đâu, người nhà diễn viên kiểu mẫu.】
Không phải.
Cố Cẩm Miên phản đối trong lòng.
Lúc quay《Man Thiên Quá Hải》quả thật cậu không để ý chút nào, khi nữ diễn viên ngả vào ngực Ân Mạc Thù, cậu cũng chỉ nghĩ như vậy sẽ tạo ra hiệu qua tốt cỡ nào.
Nhưng hôm nay Chu Quân chỉ dựa đầu vào vai Ân Mạc Thù một lúc, cậu đã khó chịu đến mức ăn không ngon.
Cậu muốn gán việc này bởi sự đặc biệt của Chu Quân, còn đặc biệt thế nào thì… có người có thể làm cho Ân Mạc Thù thả lỏng, cậu làm “Mẹ” chẳng lẽ không nên vui vẻ.
Nhưng cảm giác tê dại còn chưa biến mất kia nói cho cậu rằng không phải.
Phản ứng sinh lý và cảm giác sung sướиɠ hưởng thụ lúc cậu và Ân Mạc Thù hôn nhau nói cho cậu rằng không phải, khi ấy trong đầu cậu còn nghĩ nếu đang ở khách sạn thì tốt rồi.
Cố Cẩm Miên che mặt bỏ cuộc, bộ dáng không thiết sống nữa, tiếng thở dài tràn ra khỏi kẽ tay.
Súc sinh.
Cố Cẩm Miên nằm trong khách sạn đến tận trưa, lúc thì ngẩn người lúc lại vào xem siêu thoại cp.
【Ánh mắt bé đáng yêu nhìn Ân Mạc Thù siêu ngọt ý, vừa nhìn đã bừng sáng.】
【Em bé giỏi dính người hoàn toàn không thể rời khỏi Ân Mạc Thù nửa bước.】
【Cậu ấy thật sự rất để ý đến ánh nhìn của Ân Mạc Thù, vì trên người có dính lông mèo nên mới phiền muộn xấu hổ.】
【Tiểu thiếu gia lén nuốt nước miếng với Ân Mạc Thù kìa.】
【A a a cậu ấy đang dư vị nụ hôn kia đó!】
Cố Cẩm Miên triệt để bỏ cuộc giãy giụa.
Bên kia, đạo diễn bị nhốt ngoài cửa vò đầu bứt tai. Mười phút sau, ông khẳng định Cố Cẩm Miên sẽ không để bọn họ vào trong quay mới tiếc hận rời khỏi.
Thoáng cái không có việc làm nhưng tính cách ông không nhàn rỗi, vì thế lại xem lại cảnh quay hôm nay, lúc thấy cảnh mình nói chuyện với Cố Cẩm Miên, ông còn cắt gửi cho Ân Mạc Thù.
Ân Mạc Thù vừa quay xong một cảnh, sau khi nhận được video, vẻ mặt thờ ơ bỗng nở nụ cười.
Hắn xem hết rồi đưa cho Chu Quân.
Chu Quân liếc mắt: “Đến cuối cùng vì sao anh lại thích show ân ái cho tôi hả?”
Ân Mạc Thù nghe hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Em ấy đang ghen phải không?”
“…” Chu Quân chịu thua: “Từng câu từng chữ anh nói ra đều giống như đang phát cơm chó đấy biết không?”
“Ghen cái gì, bé điệu đáng ghét nhà anh mà ghen gì với tôi chứ?” Nói thì vậy nhưng cô vẫn cầm điện thoại qua để nhìn, sau đó bị bộ dáng tiểu thiếu gia ngồi xổm trên ghế tỏ ra ghen tuông đáng yêu xỉu lên xỉu xuống.
Đúng là quá hời cho người đàn ông đam mê phát cơm chó cho người khác này.
Chu Quân ném trả điện thoại cho hắn: “Cho tôi xem cái này trừ việc khoe khoang còn ý gì khác không?”
Ân Mạc Thù: “Sợ em ấy ghen rồi buồn bực nên sau này chúng ta giữ khoảng cách đi, các cảnh trong phim cũng phải thay đổi một chút.”
Chu Quân: “…”
Vì quay phim sớm nên buổi tối đạo diễn chỉ để Ân Mạc Thù quay một cảnh rồi để hắn về.
Lúc Ân Mạc Thù về, Cố Cẩm Miên đang viết gì đó trong phòng làm việc.
Hắn đứng bên cạnh cửa gõ nhẹ một tiếng, Cố Cẩm Miên lập tức lấy tay che lại tờ giấy A4.
Ánh mắt cậu nhìn thẳng vào Ân Mạc Thù: “Em phải dùng phòng làm việc một lúc.”
“Được.” Ân Mạc Thù nói: “Vậy tôi đi tắm trước.”
Hắn vừa xoay người đi lại quay lại: “Em tắm không?”
Cố Cẩm Miên cầm bút viết chữ, vành tai ửng hồng, mạnh miệng: “Anh quan tâm em tắm hay chưa tắm làm gì, lại còn rủ em tắm cùng!”
Ân Mạc Thù nhướng mày, quay người đi vào phòng tắm.
Cố Cẩm Miên cầm chặt bút nghe tiếng nước chảy loáng thoáng trong phòng tắm, trong đầu không tự chủ được mà hiện lên vài hình ảnh, mãi sau cũng không viết nổi một chữ. Đến khi cậu phản ứng lại mới lấy điện thoại ra gửi tin nhắn WeChat cho thư ký Cố.
Cố Cẩm Miên: “Thư ký Cố, phòng tổng thống gì mà hiệu quả cách âm kém quá thể!”
Thư ký Cố: “…”
Anh cảm thấy những lời này của tiểu thiếu gia cực kỳ sâu xa, nếu không phải tiểu thiếu gia mà là người khác thì anh đã nghĩ đây là cố ý bới móc muốn không phải trả tiền phòng.
Thư ký Cố: “Cậu có thể nói cụ thể hơn chút được không, để tạo điều kiện thuận lợi cho việc cải thiện sau này của chúng ta.”
Cố Cẩm Miên: “Hiệu quả cách âm của phòng làm việc với phòng tắm đều rất kém!”
Thư ký Cố: “…”
Một phút sau.
Thư ký Cố: “À.”
Cố Cẩm Miên: “…”
Thư ký Cố: “Tôi vừa hỏi qua quản lý của khách sạn, cậu có thể yên tâm sử dụng, tầng dưới và ngoài cửa đều không nghe thấy gì.”
Cố Cẩm Miên: “…”
Ân Mạc Thù tắm rửa mặc đồ xong lại bước đến cửa phòng làm việc, thấy mặt Cố Cẩm Miên cách mặt bàn ngày càng gần.
Hắn gõ vào cửa: “Ngồi thẳng người lên, coi chừng cận thị.”
Cố Cẩm Miên lập tức ngồi thẳng người lại: “Em vẫn cần thêm lúc nữa.”
“Được.” Ân Mạc Thù nói: “Tôi đi dọn đồ trước.”
Đợi Ân Mạc Thù đi rồi, Cố Cẩm Miên không phân tâm nữa, cậu nhanh chóng viết xong mục cuối cùng sau đó cầm tờ giấy đi tìm Ân Mạc Thù.
Ngày mai bọn họ sẽ đến nơi khác để ghi hình《Man Thiên Quá Hải》cũng là mục ghi hình chung cuối cùng của khách mời, mục này trước đó đạo diễn đã đề cập qua với bọn họ, mục cố định – hoạt động cầu treo.
Tuy nội dung cụ thể mỗi mùa đều không giống nhau nhưng nghe qua cái tên cũng có thể biết được hoạt động này khá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, muốn thông qua hiệu ứng cầu treo để tiến thêm một bước kí©ɧ ŧɧí©ɧ tình cảm giữa các khách mời.
Cho nên Ân Mạc Thù đều lấy quần áo thể thao.
Có hai bộ mới được đưa tới, Ân Mạc Thù cầm một bộ nhỏ hơn ước lượng người cậu một chút: “Được không?”
Cố Cẩm Miên cảm thấy mình chết chắc rồi, từ khi cậu biết được tâm tư của bản thân, ngay cả mùi sữa tắm thoang thoảng trên người Ân Mạc Thù cũng thấy thơm muốn chết.
Không phải mùi thơm bình thường mà cậu cảm thấy đó là mùi hormone cùng nhiệt độ trên người hắn.
“Được.” Cố Cẩm Miên bắt chéo tay sau lưng, nghiêm túc trả lời.
Ân Mạc Thù cất bộ đó vào vali, sau đó đóng vali lại.
Thấy hắn sắp xếp xong, Cố Cẩm Miên mới lên tiếng gọi: “Ân Mạc Thù.”
“Ơi?”
Đôi mắt xinh đẹp của Cố Cẩm Miên nhìn hắn có chút lo lắng và căng thẳng: “Em muốn đưa cho anh thứ này.”
Ân Mạc Thù hơi ngạc nhiên, hắn khẽ cười, bước đến trước người cậu rồi xoa nhẹ đuôi mắt Cố Cẩm Miên: “Thứ gì?”
Vì để cậu thả lỏng một chút nên mới cố ý nói đùa một câu: “Không phải là em đấy chứ? Vậy thì tôi phải cân nhắc xem có muốn hay không rồi.”
Động tác của hắn chẳng những không khiến Cố Cẩm Miên thả lỏng mà còn làm Cố Cẩm Miên đang chột dạ lại nhạy cảm khẽ run rẩy hàng mi, làn da mỏng manh trắng nõn ở đuôi mắt giống như bị đốt cháy đến đỏ bừng.
Làn da nhẵn nhụi dưới lòng bàn tay hơi nóng, giờ hắn mới nhận ra cậu mẫn cảm đến vây, ánh mắt Ân Mạc Thù trở nên sâu hơn, cũng vô thức nuốt nước miếng.
“Trước khi em nói…” Cố Cẩm Miên ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng: “Anh có thể chửi Hà Bất Tẫn ngu xuẩn một lần được không?”
Ân Mạc Thù: “…”
Ngọn lửa nhỏ trong lòng hắn bị một câu kia dập tắt hoàn toàn.
Ân Mạc Thù bị cậu chọc tức bật cười ngay lập tức, cảnh tượng này lặp đi lặp lại quá nhiều lần khiến Ân Mạc Thù cũng bắt đầu nổi giận: “Cố Cẩm Miên, em đủ chưa hả? Còn bao nhiêu hận thù nữa?”
“Anh… sao anh vẫn còn che chở anh ta như vậy?” Đây là chuyện mà Cố Cẩm Miên không có cách nào nhượng bộ được, vì đây là vấn đề lớn nhất chắn ngang giữa hai người nên mới quyết tâm muốn giải quyết nó trước: “Anh có biết sau này anh ta viết anh chết không hả? Thế mà anh còn bảo vệ anh ta, anh là M chắc!”
Trước đây cậu chỉ cương quyết về vấn đề này nhưng chưa từng vội vàng như vậy, hôm nay cậu lại để ý hơn song cũng cũng cực kỳ gấp gáp nên lời buột ra từ miệng cũng rất tàn nhẫn.
Nói xong thấy Ân Mạc Thù trầm mặt xuống, cậu mới phát hiện mình nói hơi quá.
Cho dù Ân Mạc Thù có dịu dàng với cậu thế nào đi nữa thì sự kiêu ngạo của hắn có thể đâm bất cứ ai giẫm lên mình sẽ không bao giờ biết mất.
Vừa nhận ra tình cảm của bản thân, bao cảm xúc căng thẳng chột dạ, bối rối lo lắng bắt đầu quấn lấy Cố Cẩm Miên.
Cậu phẫn nộ, đau lòng, còn cảm thấy tủi thân nữa.
“Là em đối với anh chưa đủ tốt phải không? Bảo anh chửi anh ta một câu mà anh đã như thế!”
Cố Cẩm Miên giận dữ nhét tờ giấy A4 vào trong tay Ân Mạc Thù, sau đó ôm lấy chăn trên giường đi vào phòng làm việc.
Ân Mạc Thù nhìn thoáng qua chiếc giường trống trơn, im lặng vài giây rồi lại nhìn về tờ giấy A4 trong tay mình.
Trên tờ giấy viết chi chít, mỗi một chữ đều rất ngay ngắn.
Dòng đầu tiên ở giữa: Tự giới thiệu.
Tên: Cố Cẩm Miên.
Tuổi: Miễn cưỡng mà nói thì chưa đến 25.
Nghề nghiệp: Phi công hàng không X.
Lúc thấy hai dòng đầu Ân Mạc Thù còn chưa cảm thấy gì, đến khi đọc những dòng sau hắn đột nhiên cầm chặt tờ giấy, lúc này hắn mới biết được tên “Cố Cẩm Miên” bên trên không phải chỉ Cố Cẩm Miên ở nơi này.
Tối hôm qua Cố Cẩm Miên nói mình tên là Cố Cẩm Miên cũng không phải chỉ để ứng phó qua loa với hắn.
Cố Cẩm Miên nằm sấp trên bàn đến tận trưa, nghiêm túc viết toàn bộ những chuyện đã trải của mình cho Ân Mạc Thù xem, rất chi tiết, bao gồm học tiểu học ở đâu, giữ chức vụ lớp phó lao động, lớp mấy đeo khăn quàng đỏ.