Khi Độc Giả Cùng Tác Giả Đồng Thời Xuyên Vào Sách

Chương 32: Chúng tôi là một đôi trời sinh

Edit: Lune

"Vậy cậu có muốn đi gặp ông bà nội không?" Giọng Cố Cẩm Miên vang lên sau lưng.

Mang theo hơi thở thâm trầm từ địa ngục.

Bách Tâm Vũ lập tức câm như hến, đứng thẳng tắp.

"Hừ!" Cố Cẩm Miên nói: "Tôi làm sao mà phải căng thẳng? Đến nhà họ Ân tôi căng thẳng cái bíp ấy."

"Gì mà đi gặp cha mẹ chồng, tôi đây là đi đại náo thiên cung!"

Bách Tâm Vũ lập tức hùa theo: "Đúng! Muốn làm cha mẹ chồng của Home á, bọn họ mơ đẹp thật đấy! Cho dù là thật, ai ai trong giới cũng đều hiểu rõ."

Cố Cẩm Miên: "..."

Chân thành mà nói thì tới lượt cậu chen mồm vào à.

Tuy mấy lời cậu ta nói đều là sự thật.

"Tình yêu" của cậu với Ân Mạc Thù đã được công khai từ khi còn ở trong đoàn làm phim của đạo diễn Lâm, không chỉ công khai mà còn thường xuyên diễn cảnh tình tứ cho người trong đoàn xem, để bọn họ tin tưởng.

Cách đây không lâu, cậu đột nhiên phát hiện giám đốc sản xuất của đoàn làm phim 《 Tuyết Thượng 》đã lén thay đổi ẩn ý với mình qua điệu cười hì hì kia, người trong đoàn làm phim cũng khá kỳ lạ, ngay cả đạo diễn cũng cố ý để cậu với Ân Mạc Thù ở riêng với nhau.

Mãi đến khi cậu phát hiện đạo diễn lấy việc công làm việc riêng, đó là rất hay quay cảnh hậu trường của cậu và Ân Mạc Thù.

Dưới sự ép hỏi dồn dập của cậu, đạo diễn Lưu cuối cùng cũng thú nhận.

Sau khi ông thêm WeChat của Lưu Manh Manh, đã tiến hành một cuộc giao dịch vô cùng đáng sợ. Lưu Manh Manh sửa kịch bản giúp ông, còn ông giúp Lưu Manh Manh hít đường cp, thường xuyên quay cảnh "tình tứ" của cậu và Ân Mạc Thù gửi cho Lưu Manh Manh. Sau đó Lưu Manh Manh sẽ chỉnh sửa lại đôi chút rồi gửi cho Thi Nghi cùng nhóm bạn đu chung với mình.

Cố Cẩm Miên: "???"

Đạo diễn Lưu có lẽ đã ý thức được việc mình làm không chính đáng cho lắm, cảm thấy xấu hổ nên lén nói thêm vài chuyện cho cậu biết.

"Cậu biết bọn họ tụ tập đu cp ở đâu không?"

"Ở đâu?"

Đạo diễn Lưu đăng nhập vào tài khoản Weibo của mình, tìm được một siêu thoại đáng thương mới chỉ có hơn một trăm người theo dõi, [Cố Cẩn Miên Thù].

Phản ứng đầu tiên của Cố Cẩm Miên khi nhìn thấy là: "Gõ sai tên tôi rồi!"

Đạo diễn Lưu cười đầy ẩn ý và mờ ám, Cố Cẩm Miên phản ứng chậm, phải mất một lúc mới hiểu được.

"..."

"Miên" ở đây là động từ.

(*) Cẩn ở đây mang nghĩa là chỉ. Tính em thẳng xưa này rồi, cho nên mạn phép chuyển thành "Cố chỉ (muốn) ngủ với Thù" =)) Xin lũi, em cắn đường hơi mạnh. =))))))))

Đệt.

"Nghe nói là chủ tịch Thi đặt tên."

"..."

Giờ nghĩ lại, Cố Cẩm Miên cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Không ngạc nhiên khi cả đoàn làm phim cũng biết quan hệ của cậu với Ân Mạc Thù.

Đoàn làm phim đang ở thành phố B, sau đoạn video của Thi Nghi cùng Ân Mạc Thù, đám người ở thành phố B kia chắc chắn sẽ nghi ngờ, chỉ cần điều tra một chút sẽ biết.

Cậu không hề thấy căng thẳng khi đến nhà họ Ân.

Cậu chỉ nghĩ, nếu nhà họ Ân đã biết quan hệ giữa cậu và Ân Mạc Thù thì lúc tới đó sẽ hơi khó xử.

Cậu không tự nhiên cái quỷ ấy!

Cố Cẩm Miên tùy tiện lấy một bộ quần áo đưa cho quản gia.

Chính là người nhà họ Ân muốn đích thân xin lỗi!

Người không tự nhiên phải là bọn họ mới đúng, còn cậu chỉ cần ngồi đó tỏ ra cao cao tại thượng là được!

Cố Cẩm Miên mang vẻ mặt ngơ ngác đứng trước cửa chính của nhà họ Ân, mãi lâu cũng chưa nhấc chân bước về phía trước.

Những dòng họ lớn ở thành phố B rất chú trọng bề ngoài, cửa chính nhà họ Ân thừa sức cho bốn chiếc xe ra vào cùng lúc, cửa làm bằng gỗ màu nâu đỏ nặng nề cổ kính, tay nắm cửa chạm ngọc, hoa văn màu vàng.

Có hai người gác cổng chuyên đóng mở cửa, vừa thấy bọn họ đã cúi gập người.

Nếu cậu không biết rõ nhà mình có tòa nhà cao nhất ở ngay khu CBD trung tâm thành phố S, có lẽ cậu đã nghi ngờ điều kiện nhà mình còn kém nhiều so với nhà họ Ân.

Chờ mãi không thấy cậu cử động, Ân Mạc Thù nghiêng đầu nhìn qua, thấy mặt cậu còn ngơ ngác hơn bình thường nhiều.

Ân Mạc Thù suy nghĩ một chút: "Nếu cậu không muốn gặp bọn họ, hay chúng ta đi dạo một lúc nhé."

"Ai bảo em không muốn." Cố Cẩm Miên ngừng một chút, nghiêm túc lên tiếng: "Nhưng mà trước đó đi dạo một lúc cũng được, chỉ là em muốn nhìn thấy nơi anh sống thôi."

Ân Mạc Thù mỉm cười không nói, hắn đưa Cố Cẩm Miên bước qua cửa, đi vào một khu rừng nhỏ.

Nơi này thật ra rất giống nhà họ Cố, ngay sau cánh cửa cũng có một khu rừng nhỏ ngăn cách sự ồn ào cùng tầm nhìn bên ngoài.

Giữa khu rừng có một con đường nhỏ, khoảng cách cũng không dài, nửa đường còn có một chiếc ghế dài để tạm nghỉ, Cố Cẩm Miên bước tới, dừng lại rồi ngồi lên đó.

Ân Mạc Thù nhìn cậu với ánh mắt thắc mắc.

Vẻ mặt Cố Cẩm Miên dại ra: "Em mệt rồi."

Ân Mạc Thù nhướng mày, không nói gì, ngồi xuống bên cạnh cậu.

Trong khu rừng không có những người khác, không có lấy một tiếng chim hót, thỉnh thoảng có những cơn gió nhẹ thổi qua, tiếng lá xào xạc nhưng không ồn ào mà chỉ càng làm nổi bật sự yên tĩnh.

Hai người cứ lẳng lặng ngồi trên ghế như vậy, mặc kệ bao người đang đợi trong bữa tiệc, mặc kệ tin nhắn hay cuộc gọi trên điện thoại.

Ân Mạc Thù chợt có một cảm tưởng kỳ diệu.

Hắn nhớ về lúc mình còn nhỏ, lúc ngồi cùng nhóc Cố Cẩm Miên trong công viên.

Khi ấy, cậu bé trông giống như một đứa trẻ không nhà.

Vừa mới lên lớp 1, cơ bản đều là đứa bé năm sáu tuổi, hầu như đứa bé nào cũng có phụ huynh đến đón, chỉ mình cậu không có. Cậu không về nhà mà sẽ đến công viên nhỏ tìm hắn.

Mà hắn cũng vậy, vừa mới lên cấp hai, thay vì nói trốn khỏi nhà họ Ân thì đúng hơn là bị đuổi ra ngoài.

Hai người họ đều không có ai quan tâm, thường xuyên đánh nhau xong đều không hẹn mà cùng ngồi trên chiếc ghế dài trong công viên.

Bây giờ, hắn đưa Cố Cẩm Miên trở về nhà họ Ân, ngồi trên chiếc ghế dài trong khu rừng nhỏ của nhà họ Ân.

Lại tựa như được Cố Cẩm Miên đưa về nhà.

Ân Mạc Thù nhắm mắt lại.

Hắn không thể nghĩ như vậy được.

Đây không phải là Cố Cẩm Miên đó.

Khi mở mắt ra, hắn phát hiện tuy Cố Cẩm Miên ngồi yên lặng nhưng ánh mắt lại không nhàn rỗi, cậu nhìn hết cây này đến cây khác, không biết đang tìm cái gì.

Ân Mạc Thù chợt nghĩ đến điều gì: "Cậu tìm gì thế?"

"Dạ?" Cố Cẩm Miên không biết nói thế nào.

Cậu ngây người một lúc, nói: "Ân Mạc Thù, đêm qua em cũng mơ thấy một giấc mơ giống anh, em mơ thấy chúng mình đang sống trong một quyển sách."

Ân Mạc Thù: "..."

Cố Cẩm Miên nói rất nghiêm túc: "Trong sách, nhà họ Ân có một đám người ác ôn, hồi nhỏ bọn họ bắt nạt anh, còn trói anh vào một thân cây."

"Giờ em đang xác nhận tính chân thực của giấc mơ đó, xem có đúng là có một cái cây như vậy không."

Nói xong, Cố Cẩm Miên hơi chột dạ nhìn thoáng qua Ân Mạc Thù.

"Ồ!" Ân Mạc Thù cười nói: "Trùng hợp thật đấy!"

Cố Cẩm Miên: "..."

Đây không phải lúc ở trong đoàn làm phim, sau khi nghe Ân Mạc Thù nói hắn từng học ở trường trung học Thu Dương, cậu đã từng nói thế à.

"Chúng ta đều mơ như vậy, giấc mơ của tôi có thật hay không thì không biết, nhưng của cậu rất chân thực." Ân Mạc Thù quay người chỉ về cái cây thứ ba trước chiếc ghế dài nói: "Là cây kia."

Người nhà họ Ân đợi mãi không thấy Ân Mạc Thù và Cố Cẩm Miên đến, gọi điện thoại cho người gác cổng mới biết bọn họ vào khu rừng vẫn chưa thấy ra.

"..."

Ở trong rừng lâu thế mà còn chưa ra... là đang làm gì?

Vẻ mặt mỗi người đều khác nhau, đám con cháu thảo luận ồn ào, có người còn nở nụ cười mờ ám.

Ông cụ nhà họ Ân luôn nghiêm túc bảo thủ, sắc mặt càng lúc càng khó coi, giậm ba-toong xuống đất: "Nhanh đi gọi bọn nó đến đây!"

Ân Thuận Lợi lập tức nói: "Bố, để con dẫn Thành Chí đi gọi."

Lúc đầu còn nóng lòng muốn xin lỗi, nhưng đã nửa tháng trôi qua, không thấy nhà họ Cố có động tĩnh gì, rõ ràng là không so đo đến chuyện lúc trước, nếu không sao ông lại tích cực như thế được?

Những người khác trong nhà họ Ân không khỏi suy đoán.

Quan hệ giữa mấy anh chị em bọn vốn đã không tốt, vì gia sản mà luôn tính toán nghi ngờ lẫn nhau, thấy thế có người lập tức lên tiếng: "Con cũng đi xem thử."

"Con mau đi cùng chú Tư xem thử coi!"

Ân Thuận Lợi cau mày, dẫn theo bọn họ vào rừng tìm hai người.

Toàn bộ suy đoán của bọn họ trong rừng đều không xảy ra.

Ân Mạc Thù đang ngồi trên ghế dài nhìn Cố Cẩm Miên, còn Cố Cẩm Miên đang đứng trước một cái cây, đưa tay khẽ chạm vào thân cây.

Lúc bọn họ đi qua, Cố Cẩm Miên chớp mắt, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

"Vừa nghĩ đến chuyện bạn trai em bị trói vào đây hồi nhỏ, em lại thấy khó chịu muốn chết."

Ân Mạc Thù: "..."

Những người khác: "..."

Bầu không khí trầm nặng suốt mười giây.

Mặc dù người nhà họ Ân đã đoán được quan hệ giữa Cố Cẩm Miên và Ân Mạc Thù, còn mời bạn bè đến để khoe khoang cùng thăm dò ý tứ bên trong.

Nhưng bọn họ không ngờ Cố Cẩm Miên lại nhẹ nhàng nói thẳng ra như thế.

Càng không ngờ lại dùng cách như vậy.

Nghe đồn Cố Cẩm Miên là một tên điên u ám, từng hành hạ mấy nghệ sĩ nhỏ đến chết. Lúc vừa mới biết quan hệ giữa Ân Mạc Thù cùng Cố Cẩm Miên, đám bọn họ đều cười thầm trong lòng, còn tỏ ra thông cảm đôi chút với Ân Mạc Thù.

Nhưng sao dính đến nhà họ lại không giống như thế.

Đầu tiên là bị Ân Thành Chí đá hai cái đã thương nặng thế kia.

Giờ lại đứng trước một cái cây nhà bọn họ mà rơi nước mắt Đại Ngọc.

Ân Thuận Lợi cười ha ha một tiếng: "Làm gì có chuyện đó!"

Cố Cẩm Miên xoạch cái khóc nấc lên.

Ân Thuận Lợi: "..."

"Chuyện đó, hay là chúng ta vào nhà trước đi, rất nhiều người đang chờ đó." Ân Thuận Lợi cố nặn ra nụ cười cứng ngắc.

Cố Cẩm Miên chớp mắt, nước mắt tiếp tục rơi xuống.

Ân Thuận Lợi: "..."

Đám người còn lại chờ rất lâu cũng chưa thấy bọn họ quay lại. Một lúc sau, cha nuôi của Ân Mạc Thù - Ân Thuận Xương nhận được cuộc gọi từ Ân Thuận Lợi: "Anh cả à, anh tới đây nhanh lên, em hết cách rồi!"

Ân Thuận Xương: "..."

Ông lại dẫn theo mấy người đi cùng, thấy nước mắt của Cố Cẩm Miên thi nhau rơi xuống, cũng trầm mặc trong chốc lát.

"Ai nói với cậu như thế?" Ân Thuận Xương liếc Ân Mạc Thù: "Chỉ là mấy trò nghịch ngợm của bọn trẻ con hồi nhỏ mà thôi."

Cố Cẩm Miên hít mũi một cái.

Đúng lúc này, Cố Lịch Phàm gọi điện thoại cho Cố Cẩm Miên, giọng cậu nghẹn ngào: "Anh hai gọi tới."

Thần kinh mấy người lập tức căng như dây đàn.

Nếu để Cố Lịch Phàm nghe thấy giọng nghẹn ngào của Cố Cẩm Miên, lại còn đang ở nhà bọn họ...

Ân Thuận Xương lập tức hỏi Ân Thành Chí: "Có phải cháu làm không hả? Còn có ai nữa?"

Ân Thuận Lợi cũng phản ứng lại ngay lập tức, đập một phát lên đầu Ân Thành Chí: "Đúng, còn ai nữa? Còn không cùng nhau lên xin lỗi Ân Mạc Thù đi!"

Ân Thành Chí: ". . ."

Cố Cẩm Miên làm động tác muốn nghe điện thoại, Ân Thuận Lợi đạp mạnh Ân Thành Chí một cái, Ân Thành Chí lập tức đi đến trước mặt Ân Mạc Thù: "Xin lỗi, là do hồi nhỏ anh nghịch ngợm quá!"

Gã nói xong, thấy Cố Cẩm Miên đang nhìn mình, da đầu lập tức căng lên, xương sườn cũng bắt đầu âm ỷ đau: "Còn có Ân Thành Lâm, Ân Tử Triết, Ân Lan Hinh..."

Từng người bị gã nêu tên đều mắng gã một trận trong lòng, dưới ánh mắt đầy tính thúc ép của Ân Thuận Lợi cùng Ân Thuận Xương mới cứng nhắc đi tới trước mặt Ân Mạc Thù: "Thành thật xin lỗi!"

"Tại lúc nhỏ anh chưa hiểu chuyện, em họ đừng để ý nhé."

"Do lúc đó em không biết chừng mực, anh à, anh đừng để trong lòng nha."

"Lúc em còn nhỏ, chỉ là đi theo chơi cùng mọi người thôi, cũng không biết đúng sai."

Bọn họ đều nói khi còn nhỏ, con người khi còn bé có thể đơn thuần lương thiện, cũng có thể đơn thuần tàn nhẫn.

Có thể đối với bọn họ, việc lúc nhỏ trói Ân Mạc Thù lại, kéo khóe miệng của hắn, phun hơi cay vào mắt hắn, thí nghiệm đủ loại phương pháp để "dạy" Ân Mạc Thù khóc cũng chỉ giống như ấn một con châu chấu lên tảng đá rồi mổ người nó ra.

Lớn rồi cũng có thể lôi "Khi còn nhỏ" ra để xin lỗi.

Nhưng bọn họ chưa từng nghĩ tới, người mà bọn họ xin lỗi khi ấy cũng còn rất nhỏ, thậm chí còn nhỏ hơn hầu hết đám bọn họ.

Bọn họ không biết điều đó sẽ mang lại tổn thương thế nào cho một đứa trẻ nhỏ như thế.

Cố Cẩm Miên nghe điện thoại: "Alo, anh hai à, vừa rồi em khóc nên không nghe máy được."

"..."

Ân Thành Chí muốn chửi người.

Gã biết ngay cái đồ ác ma kia không đơn giản như vậy mà!

Sao từ vụ lần trước gã còn chưa rút ra được bài học chứ!

"Không có gì ạ. Vâng, hôm nay em với Ân Mạc Thù cùng nhau đến nhà họ Ân."

"À, cũng không phải, không phải chịu ấm ức gì, chỉ là em thấy khó chịu muốn khóc thôi."

"..."

Lúc mấy người cùng quay lại bữa tiệc, trên đầu ai cũng phủ kín mây đen.

Chỉ có Cố Cẩm Miên đi phía sau là đang thân mật ôm cánh tay của Ân Mạc Thù.

"Ân Mạc Thù, lần này em thể hiện tốt chứ? Rất cố gắng đúng không?" Cố Cẩm Miên nhỏ giọng hỏi hắn.

Ân Mạc Thù "Ừm" một tiếng.

"Trước kia anh diễn lúc nào cũng cố gắng hơn em mà, để mãi như vậy sao được, dù gì bận thế mà anh cũng giúp em." Cố Cẩm Miên nói: "Thế nên, lúc về em đã học hành rất chăm chỉ."

"Học thế nào?"

Cố Cẩm Miên nói: "Học hỏi từ Hàng Uyển Đình trong mấy chương trình tạp kỹ anh ta tham gia hồi trẻ."

"..." Ân Mạc Thù trầm mặc hai giây: "Năng lực học tập rất mạnh."

"He he."

Sau lần bị Ân Thành Chí đá hai cái rồi bị thương thành vậy, cậu dứt khoát xây dựng luôn hình tượng cậu út được nuông chiều, nhưng nếu muốn bắt nạt lại giúp Ân Mạc Thù, không chỉ mỗi nuông chiều mà phải dựa trên cơ sở này, thêm một ly trà xanh rồi trồng một bông sen trắng.

"Nhưng tôi không tin kỹ năng diễn của cậu lại tốt như vậy." Ân Mạc Thù nói.

Hở?

Cố Cẩm Miên ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Ân Mạc Thù nhìn chằm chằm vào đuôi mắt vẫn đang ửng hồng của cậu lúc này: "Vừa rồi chỉ là diễn kịch thôi ư? Nói rơi nước mắt là rơi được?"

Lúc nước mắt Cố Cẩm Miên rơi xuống, hắn kinh ngạc không kém gì những người khác trong nhà họ Ân.

Hắn dường như có thể cảm nhận được sức nặng và sức nóng của giọt nước mắt đó, nhỏ vào tim mình.

Cố Cẩm Miên há miệng.

Cậu đúng là rất khó khóc, mắt dễ đỏ nhưng rất khó rơi nước mắt, nhưng khi nhìn thấy thân cây kia, nghĩ đến dáng vẻ bất lực của Ân Mạc Thù bị trói vào đó, nước mắt lại dễ dàng rơi xuống.

Ân Mạc Thù để ngón tay dưới mắt cậu, khẽ khàng vuốt qua.

Vùng da dưới mắt vừa mỏng lại mịn, còn lòng bàn tay của Ân Mạc Thù lại hình như không được chăm sóc tốt như mu bàn tay, hơi thô ráp, khi vuốt qua mang lại cảm giác ngưa ngứa tê dại.

Hắn hơi cúi đầu tiến lại gần, ánh mắt sâu thẳm chuyên chú, hình ảnh phản chiếu của cậu trong đó ngày càng lớn dần.

Trong khoảnh khắc ấy, Cố Cẩm Miên nghĩ Ân Mạc Thù sẽ hôn vào đuôi mắt mình.

Tim cậu gần như sắp vọt ra khỏi cổ họng.

Ân Mạc Thù xoa nhẹ vệt nước mắt đã khô ở đuôi mắt cậu, sau đó ngẩng đầu.

"Sau này đừng khóc."

Vẻ mặt Cố Cẩm Miên ngơ ngác, gật đầu.

Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, Ân Mạc Thù bỗng nghe thấy một tiếng "Cốp", như thể trán ai bị đập vào đâu đó.

Hắn quay đầu lại, thấy Cố Cẩm Miên mang vẻ mặt vô cảm đi thẳng về phía trước.

Có điều một túm tóc trên đỉnh đầu hơi bẹp.

Ân Mạc Thù: "..."

Bọn họ vào phòng khách chậm hơn một bước.

Cố Cẩm Miên trong thế giới thật, cũng được con trai nhà giàu mới nổi.

Nhà cậu gặp vận đỏ có một khoản tiền lớn, ba cậu tự biết rõ bản thân không có thiên phú kinh doanh cho nên đã trả lương cao mời một người quản lý chuyên nghiệp đến quản lý việc kinh doanh của gia đình. Việc kinh doanh ngày càng phát triển, ba cậu cũng được người ta gọi một tiếng Chủ tịch Hội đồng quản trị.

Cố Cẩm Miên vẫn coi mình là con trai nhà giàu mới nổi như cũ, không liên quan gì với kiểu giàu có thế này.

Sau khi xuyên thành Cố Cẩm Miên trong sách, cảm giác này lại càng mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Loại nhà giàu như vậy, ngay cả về nhà rồi cũng có thể mở tiệc xã giao như thường.

Nhưng cậu trong bữa tiệc lại giống như cá gặp nước.

Cho dù là người nhà họ Ân hay bạn bè của nhà họ Ân, cậu đều có thể đối phó bằng khuôn mặt tê liệt cùng nụ cười đang dần linh hoạt của mình, đồng thời vẫn luôn nhớ hình tượng mình đang xây dựng.

"Cậu Cố, cậu với Ân Mạc Thù đang, ừm... yêu nhau à?"

Người khách hỏi rất không chắc chắn, hắn ta dừng trước hai chữ yêu đương một chút như thể nghi ngờ.

Cố Cẩm Miên dễ dàng nhìn thấu tâm tư của hắn ta.

Nhìn vào danh tiếng bên ngoài của cậu, chắc hẳn hắn ta nghĩ cậu đang bao nuôi Ân Mạc Thù, thậm chí còn nghĩ cậu chỉ đang chơi đùa chút thôi.

Làm sao Cố Cẩm Miên có thể để cho Ân Mạc Thù phải chịu oan ức như vậy được.

Cậu ôm lấy cánh tay của Ân Mạc Thù, xấu hổ cười khẽ, vùi đầu vào vai hắn.

"..."

Chắc chắn là yêu rồi, chỉ có tình yêu mới khiến cho con người ta phát điên cũng như thay đổi tính nết 180 độ như thế.

"Cậu Cố, cậu với Ân Mạc Thù yêu nhau chắc vui vẻ lắm, lúc nhỏ Ân Mạc Thù chỉ biết cười, đến giờ hầu như cũng đều cười tủm tỉm, như thể không có cảm xúc nào khác." Viên Mạn Lệ nói một cách kỳ quái.

Gì?

Nắm tay hơi siết lại.

Nhưng cậu đang là cậu út mẫn cảm được nuông chiều.

Cố Cẩm Miên ngẩng đầu, ánh mắt sáng vô cùng: "Mấy người không biết rồi, tôi bị thu hút bởi nụ cười của anh ấy đó."

Cậu buông cánh tay Ân Mạc Thù ra, dáng vẻ muốn nói chuyện rõ ràng với bọn họ.

"Chắc mấy người từng nghe mặt tôi bị liệt, vẫn luôn không biết cười, cho nên khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười của anh ấy, thế giới của tôi như bừng sáng. Đó là điều mà tôi không thể có được, điều tốt đẹp như thế lại ở ngay trên người anh ấy."

"Có lẽ mấy người sẽ không hiểu cảm giác đó đâu."

"Khi tôi biết anh ấy hay cười, tôi lại càng thích anh ấy nhiều hơn."

"Ở bên anh ấy, tôi cũng sẽ biết cười, anh ấy là sự cứu rỗi của tôi, là người do số mệnh an bài cho tôi." Cậu nở nụ cười rạng rỡ.

"Mấy người thử nói xem sao trên đời lại có người bổ sung chỗ thiếu hụt hoàn hảo như vậy chứ, chúng tôi đúng là một đôi trời sinh."

Ân Mạc Thù cũng cười.

Mọi người nhìn nụ cười suиɠ sướиɠ ngập tràn hạnh phúc của bọn họ, thật sự cảm thấy họ đúng là một đôi trời sinh, thật sự tin Ân Mạc Thù là người do số mệnh an bài cho Cố Cẩm Miên.

"Hai người yêu nhau, vậy nhà bên đó..."

"Mấy người không thấy mẹ tôi thích anh ấy nhiều thế nào à? Anh tôi cũng vậy, hoạt động tiếp ứng trên tòa nhà Cố thị lần trước là do anh hai tôi chuẩn bị đó, anh hai tôi còn muốn để anh ấy làm người phát ngôn cho Cố thị nhưng anh ấy từ chối rồi."

Không chê vào đâu được.

Không thể chấp nhận được Ân Mạc Thù lại có cuộc sống tốt đẹp như thế, có người vẫn cố giãy giụa: "Cảm giác anh họ bây giờ hơi lạnh lùng mạnh mẽ quá thì phải."

"Vừa vặn quá mà, tôi là một người không có chủ kiến nên cần một người có thể làm chủ cho mình." Cố Cẩm Miên cười tươi đến độ đuôi mắt cũng cong lên: "Bình thường lúc bọn tôi ở chung cũng vậy đó, chuyện gì tôi cũng nghe anh ấy."

"..."

Không ai có thể nói bất cứ lời nào nữa.

Cả phòng khách chìm vào yên tĩnh.

Chỉ có hai người ngồi ở trung tâm là cười cực kỳ vui vẻ. Lúc nhìn nhau, trong ánh mắt cũng chỉ ngập tràn niềm hạnh phúc.

Ân Thành Chí tức đến độ không thể ngồi yên trước mặt bọn họ, gã đứng phắt dậy.

Ân Mạc Thù nhìn về phía gã, ánh mắt chứa đầy tình cảm dịu dàng lập tức trở nên lạnh lùng và đáng sợ, như muốn khiến gã biến mất khỏi thế giới này.

Ân Thành Chí nổi da gà, rón rén đi sang bên kia.

Ân Thuận Lợi ở đây, hai đứa nhỏ mà Viên Mạn Lệ và Ân Thuận Xương nhận nuôi cũng ở đây.

"Bác gái, làm sao bây giờ, Ân Mạc Thù bây giờ có nhà họ Cố làm chỗ dựa." Giọng Ân Thành Chí đầy lo lắng: "Cậu ta ghét con, giờ còn không thèm che giấu kìa, ai mà biết anh ta có dùng nhà họ Cố để trả thù chúng ta, trả thù toàn bộ nhà họ Ân hay không."

Giọng gã rất nhỏ: "Dù sao, đúng là nhà họ Ân chúng ta đã đối xử với anh ta không tốt lắm."

Tuy tiếng rất nhỏ, nhưng người nhà họ Ân ngồi xung quanh vẫn nghe thấy.

Bọn họ cau mày.

"Con vội cái gì, Thi Nghi và Cố Lịch Phàm thích nó là vì Cố Cẩm Miên thích nó." Viên Mạn Lệ nói: "Nếu Cố Cẩm Miên không thích nó nữa thì sao?"

Mọi người xung quanh đều nhìn về phía bà.

Còn bà nhìn Ân Mạc Thù.

Ân Mạc Thù cũng đang nhìn bà, còn mỉm cười với bà.

Viên Mạn Lệ căm ghét Ân Mạc Thù gần như phản ứng sinh lý của cơ thể.

Bà thừa nhận, từ rất lâu trước khi bà nói với Ân Thuận Xương không muốn nuôi Ân Mạc Thù nữa, bà đã bắt đầu ghét Ân Mạc Thù rồi.

Lần đầu tiên không phải là lúc bà bị dao cắt vào tay thấy Ân Mạc Thù đang cười.

Mà là khi Ân Mạc Thù 5 tuổi, hắn bị Ân Thành Chí đẩy ra phía sau núi, hắn ngã từ trên núi xuống, lăn cả một đoạn dài, khắp người bị thương rất nặng, nhất là bắp chân, bị mất một mảng da thịt lớn.

Lúc bà bước đến ôm hắn, tay không cẩn thận chạm vào đó, hắn đau đến mức run rẩy cả người nhưng miệng lại cười khúc khích.

Khi ấy, bà nhìn thấy nụ cười trên mặt hắn mà nổi da gà khắp người.

Sợ đến mức thả tay ra, ném hắn xuống đất.

Thấy hắn lăn lộn trên mặt đất vì đau đớn, nghe từng tràng cười bật ra từ miệng hắn, như thể nhìn thấy một con quỷ.

Đúng là bà có thành kiến với Ân Mạc Thù, nhưng liệu Ân Mạc Thù có thực sự đã bình thường lại hay không?

"Chúng ta đều biết Ân Mạc Thù không bình thường, đâu chỉ mỗi việc biết cười không thôi." Viên Mạn Lệ cong khóe miệng: "Nếu Cố Cẩm Miên biết rồi, còn có thể thích nó được nữa chắc?"

Mắt Ân Thành Chí sáng lên: "Con hiểu rồi, để con đi chuẩn bị luôn, để cho cậu Cố quý giá kia mở mang kiến thức một chút, xem Ân Mạc Thù đáng sợ cỡ nào."

Viên Mạn Lệ cười với Ân Mạc Thù một cái, hai gò má càng nổi cao, nhìn âm trầm đáng sợ hơn hẳn.

Mày thật sự nghĩ mình đã tìm thấy tình yêu đích thực rồi ư?

Mày sẽ hiểu ra sớm thôi, những gì tao nói với mày đều là thật, sẽ không có ai trên đời này yêu mày thật lòng đâu.

Tác giả có điều muốn nói:

Cố Cẩm Miên xoa tay: Gì cơ?