Khi Độc Giả Cùng Tác Giả Đồng Thời Xuyên Vào Sách

Chương 19: Khát khao chiếm hữu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Lune

Cố Cẩm Miên vẫn đang ngẩng đầu nhìn Ân Mạc Thù, thời gian hơi lâu cộng thêm nhìn cảnh đẹp gần như vậy nên cậu bất giác mà... nuốt nước miếng.

Bầu không khí bỗng trở nên hầm hập như hơi nóng trên chảo dầu.

Lưu Manh Manh: "!!!"

Mọi người vốn đã rất phấn khích, sau khi thấy cảnh tượng này, tất cả lại càng sôi sùng sục.

Ánh mắt của bọn họ bỗng mờ ám một cách đáng sợ.

Cố Cẩm Miên: "...!"

Chờ chút, không như mọi người nghĩ đâu.

Không phải cậu thèm khát đến mức nuốt nước miếng đâu!

Hơn nữa cậu cũng đâu hôn hay cắn gì!!!

Bị nhìn mờ ám như vậy, tai Cố Cẩm Miên lập tức đỏ bừng.

Cậu muốn giải thích, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt phấn khích của họ, cùng nụ cười xen lẫn vẻ thèm thuồng trong mắt vài cô gái, Cố Cẩm Miên bỗng ngừng lại trong giây lát.

Bé con đang giúp cậu đó, cảnh này lên sàn xong làm gì còn ai không tin họ nữa?

Bé con nhà mình quá đỉnh.

Ân Mạc Thù chỉ kéo hở một chút rồi nhanh chóng thả tay ra, cổ áo lại trở về chỗ cũ, nhưng bởi động tác kéo ra vừa rồi nên cổ áo hơi lỏng, hầu kết thấp thoáng xuất hiện khi hắn nói chuyện, tựa như vết đỏ kia, trượt lên trượt xuống nhìn mờ ám vô cùng.

Đuôi mắt hắn hơi nhếch lên, nhìn về phía Quý Nam, ý cười trên khóe miệng nhàn nhạt tràn ra, càng thêm chói mắt, giọng điệu còn hơi hung hãn, "Chủ tịch Quý, chắc anh không biết sở thích này của cậu ấy nhỉ?"

Lưu Manh Manh: "!!!"

Lại vỗ lên đùi cái nữa.

Bởi vì câu nói này của hắn mà bầu không khí tại hiện trường lập tức bùng cháy trở lại.

Bọn họ lúc thì nhìn Cố Cẩm Miên đang ngây người, lúc lại nhìn về phía Ân Mạc Thù đang tuyên bố chủ quyền, xong lại nhìn sắc mặt Quý Nam ngày càng khó coi.

Hấp dẫn hơn cả xem phim.

Quý Nam rất muốn phủ nhận, lý trí của gã khó khăn lắm mới ngăn được cơn xúc động này, gã tự nhủ rằng đây là điều tốt nhất... nhưng gã lại không cảm thấy thoải mái chút nào, cực kỳ khó chịu.

"Cho nên, cậu ấy đối với anh chẳng qua cũng chỉ như thích một người anh trai mà thôi, nhưng anh lại không làm tốt nghĩa vụ của một người anh, hết lần này đến lần khác mặc kệ cho người ta bắt nạt cậu ấy." Ân Mạc Thù nói tiếp.

Lưu Manh Manh: "!!!"

Đây là tuyên bố chủ quyền xong rồi lên tiếng bất bình thay cho Tiểu Miên Miên phải không? Ra mặt thay cậu để hạ thấp tình địch phải không!?

Ngay khi Ân Mạc Thù nói với Quý Nam rằng gã không biết sở thích của Cố Cẩm Miên, cậu nghĩ vở kịch đến đây đã quá đủ và đạt được hiệu quả như mong muốn rồi.

Nhưng không ngờ Ân Mạc Thù vẫn tiếp tục.

Còn nói cậu bị người ta bắt nạt.

Thực tế thì cậu có bị bắt nạt đâu... phải không?

Khả năng quản lý biểu cảm trên khuôn mặt của Quý Nam sắp vượt khỏi tầm kiểm soát. Mọi người đang xem đến đoạn cảm xúc dâng trào bỗng thấy Ân Mạc Thù ngồi xổm xuống trước mặt Cố Cẩm Miên, những ngón tay xinh đẹp mảnh mai của hắn giữ chặt lấy cổ chân của "em bé bị bắt nạt".

A... Vừa rồi Cố Cẩm Miên còn kêu anh ơi chân em đau mà.

Giờ chắc hết đau rồi nhỉ.

Ngay lúc cổ chân của Cố Cẩm Miên bị Ân Mạc Thù giữ lấy, không hiểu sao cậu lại có cảm giác như bị khinh nhờn.

Ân Mạc Thù không nên như vậy.

Cậu lúng túng khẽ nhúc nhích cổ chân.

Ân Mạc Thù đột nhiên dùng sức bóp chặt cổ chân của cậu, tựa như một lời cảnh cáo, cảm giác nhức nhối khi đá người ban nãy bỗng biến mất, Cố Cẩm Miên nhất thời không dám động đậy gì nữa.

Ân Mạc Thù vén ống quần của cậu lên, xoa nhẹ cẳng chân cậu, thấy không bị sao lại đưa tay về chỗ cũ.

Hở?

Trở lại cổ chân làm gì?

Những người đang chú ý đến họ cảm thấy khó hiểu bèn nhìn theo.

Trên cổ chân gầy guộc của Cố Cẩm Miên có một vòng tròn màu đỏ lằn rõ trên làn da trắng hồng, như thể mới bị ai đó dùng sức nắm chặt lấy vậy.

Có thể để lại dấu vết rõ ràng trên da như vậy... hẳn phải rất khỏe.

Không những khỏe mà còn phải dai sức nữa.

Nhìn kỹ mới thấy, bên trong mắt cá chân, nơi đầu ngón trỏ của Ân Mạc Thù đang để, có một nốt ruồi giống hệt với cái trên hầu kết của hắn.

Lưu Manh Manh: "!!!!!!"

Vỗ đùi nhiều giờ đau quá...

Cho tôi nghỉ chút với.

Hình ảnh tôi cũng có sẵn trong đầu rồi.

Riêng loại này tôi có thể viết tận 3000 chữ!!

Cố Cẩm Miên dùng tư thế nào để cắn lên hầu kết của Ân Mạc Thù.

Rồi Ân Mạc Thù siết chặt cổ chân của Cố Cẩm Miên lúc nào? Cầm bao lâu mới có thể tạo ra được một vệt tròn màu đỏ nét như thế kia.

A a a a a a a!

Phản ứng trong lòng cô hiện giờ đại diện cho tất cả mọi người.

Ở đây căn bản không thể chứa nổi bọn họ nữa!

Đạo diễn Lâm giật mình hoàn hồn, "Mọi người tan dần đi."

Ông tự mình đuổi người, vừa đuổi người vừa quay đầu hưng phấn nói với Ân Mạc Thù: "Các cậu nhanh lên, tôi ra ngoài chuẩn bị, tranh thủ vết cắn trên cổ vẫn còn để quay luôn một cảnh."

Cố Cẩm Miên: "..."

Bối rối xong bỗng thấy hơi mệt mỏi.

Có vẻ như không cần thiết phải giải thích rằng da của cậu rất dễ để lại vết nữa.

Cả người cậu ngây ngẩn, ngả ra sau.

Đúng lúc nhìn thấy Quý Nam đang nhìn chằm chằm vào Ân Mạc Thù rồi... nuốt nước miếng.

"???"

Chuông báo động trong đầu kêu ầm ĩ, Cố Cẩm Miên lập tức xù lông, "Quý Minh, chú nuốt nước miếng cái gì đấy!"

Quý Minh bị bắt quả tang nên hơi chột dạ, "Không phải vừa rồi cậu cũng nuốt nước miếng đấy à?"

"Chú giống tôi chắc!"

Mặc dù cả hai đều mang tiếng biếи ŧɦái, nhưng cậu coi Ân Mạc Thù như con của mình.

Mà Quý Minh - cái tên siêu cấp biếи ŧɦái này, hông phải chỉ sử dụng bạo lực ở mỗi khía cạnh đánh nhau đâu.

Cố Cẩm Miên hung hăng nhìn Quý Minh, tựa như con sói nhỏ lúc nào cũng có thể sẵn sàng liều mạng với kẻ khác, ánh mắt lạnh lẽo tàn nhẫn, "Quý Minh, tôi không nói đùa với chú đâu. Nếu chú dám đến gần Ân Mạc Thù nửa bước, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho chú."

Quý Minh sửng sốt trong giây lát.

Sau nhận thức muộn màng, gã mới phát hiện mình lại bị kinh sợ trước ánh mắt của Cố Cẩm Miên trong khoảnh khắc vừa rồi.

Hôm nay đúng là bị ma ám, đầu tiên là bị một thần tượng nhỏ tuổi nhìn mà căng thẳng đến nỗi nuốt nước miếng, sau đó lại bị Cố Cẩm Miên mắng cho không nói nên lời.

Mọi người ai cũng không ngờ được, chưa kịp ra khỏi cửa đã bị nhét thêm một đống cơm chó vào mồm.

Cậu ấy có giống ngài không? Tất nhiên là không rồi!

Cậu ấy là bạn trai nhỏ của người ta, đừng nói nuốt nước miếng trước mặt Ân Mạc Thù, kể cả cậu ấy có nuốt nước bọt của Ân Mạc Thù cũng được ấy chứ.

Nhưng Quý Minh lại tỏ ra thèm muốn với báu vật của cậu.

Lúc trước Cố Cẩm Miên mắng Quý Minh như thế nào.

Ân Mạc Thù quý giá như vậy, nếu làm hắn bị thương liệu kham nổi không hả?

Nếu đã coi người kia trở thành báu vật của mình, làm sao rồng nhỏ hung hãn có thể để cho người khác ngấp nghé báu vật của mình được chứ.

Quý Minh bị Quý Nam kéo ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người, Cố Cẩm Miên gạt đi vẻ mặt căng thẳng, quay sang nói với Ân Mạc Thù: "Ân Mạc Thù, anh đừng lo, em sẽ giải quyết ổn thỏa vấn đề về chú ta."

Ân Mạc Thù thờ ơ nói: "Quên những gì tôi đã nói với cậu trong thang máy ngày hôm đó rồi à?"

Cố Cẩm Miên chớp mắt vài cái.

Sau đó miễn cưỡng nói lảng sang chuyện khác, "À... Ân Mạc Thù, vừa rồi anh diễn giống thật đó!"

Tuy đánh trống lảng hơi vụng về, nhưng đó lại là sự thật.

Ân Mạc Thù không diễn thì thôi, một khi ra trận thì đúng là gϊếŧ đối thủ chết không kịp ngáp.

Nhìn những gương mặt phấn khích mơ hồ kia, Cố Cẩm Miên tin chắc không còn ai nghi ngờ chuyện bọn họ thích nhau nữa.

Dứt lời, Cố Cẩm Miên vờ liếc sang Ân Mạc Thù.

Sau khi đảm bảo rằng chân của cậu vẫn ổn, Ân Mạc Thù đã đứng dậy ngay khi mọi người vừa ra ngoài. Hắn đứng trước mặt Cố Cẩm Miên, thu hết vẻ căng thẳng của cậu vào trong mắt.

Hoàn toàn không còn dáng vẻ hung hãn đe dọa Quý Minh ban nãy.

Ân Mạc Thù cười với cậu, "Không phải từ đầu đã nói với cậu rồi à, chỉ cần tôi ra sức một chút là sẽ có người tin ngay."

"Đúng thật!"

Đúng là đã nói thế và đúng là ai cũng tin thật.

Hai mắt Cố Cẩm Miên sáng ngời, cậu đứng dậy thu hẹp khoảng cách giữa hai người, ngày càng gần với ánh mắt của Ân Mạc Thù hơn, "Ân Mạc Thù, có phải vừa rồi anh nổi giận là vì lo cho em không vậy?"

Ân Mạc Thù rũ mi nhìn cậu, hình ảnh hai người phản chiếu trong mắt đối phương, chiếm cứ toàn bộ trong ánh mắt của nhau.

Môi hắn hơi hé ra.

"Đừng lo, Quý Minh không dám đánh em đâu. Anh nhìn em giải quyết chú ta này."

Ân Mạc Thù đang định mở miệng thì bị Cố Cẩm Miên cầm tay, kéo xuống sofa ngồi cạnh cậu.

Cố Cẩm Miên lôi điện thoại ra, mở một nhóm có tên "Bốn chàng độc thân nhà họ Cố" lên.

Cố Cẩm Miên: "Các anh ơi, em bị người ta mắng."

Cậu cầm điện thoại, đưa cho Ân Mạc Thù xem, giọng điệu cực kỳ đắc ý, "Em không cần phải ra tay luôn nhé."

Nhưng không ai để ý đến cậu cả.

Cố Cẩm Miên: "...?"

Cố Cẩm Miên lại gửi một lần nữa.

Cố Cẩm Miên: "Em bị mắng [Teletubbies khóc to.jpg]"

Cố Cẩm Miên: "[Em bé Teletubbies tủi thân.jpg]"

......

Sau khi Cố Cẩm Miên gửi mười biểu tượng cảm xúc liên tục, anh ba mới thong thả xuất hiện.

Cố Thanh Dương: "Ồ? Có cả chuyện vui như vậy nữa hả?"

Cố Cẩm Miên: "???"

May mắn anh hai vẫn là một người anh tốt.

Cố Lịch Phàm: "Ai mắng em, mắng thế nào?"

Cố Cẩm Miên: "Quý Minh!"

Cố Cẩm Miên nheo mắt, nghiến răng gõ ra câu chửi mà mình ghét nhất trên đời này.

Cố Cẩm Miên: "Chú ta mắng đm em."

Ngay cả cách màn hình điện thoại di động, Cố Cẩm Miên cũng cảm nhận được hơi thở nguy hiểm.

Cậu biết Quý Minh xong đời rồi.

Cố Cẩm Miên đang định nói tin này cho Ân Mạc Thù, lại phát hiện Ân Mạc Thù đang suy nghĩ gì đó.

"Ân Mạc Thù, anh xem, chú ta còn có thể đen tối hơn anh ba của em được à, có thể đánh thắng được vệ sĩ của anh hai em chắc, anh cả em lại càng không phải nói, chỉ cần búng ngón tay một cái là chú ta sẽ bị nhét vào bao tải ném thẳng đến Châu Phi liền."

Ân Mạc Thù giương mắt nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm lại hơi mơ hồ.

...

Trên ghế dài trong công viên cạnh trường học, đứa nhỏ kia lại trèo lên, động tác tuy vẫn vụng về nhưng có vẻ thành thạo hơn một chút.

Vết thương lần này còn nghiêm trọng hơn trước, mặt mũi bầm dập sưng vù hết cả.

Nó ngồi đơ ra một lúc rồi lại giống lần trước, cầm bình nước Teletubbies đeo trước ngực lên uống bằng ống hút.

Uống nước xong, đứa nhỏ cúi đầu vỗ nhẹ lên bụng mình, bụi trên áo bay tứ tung làm nó bị sặc sụa mấy tiếng.

Người bên cạnh vẫn không có động tĩnh gì.

Đứa nhỏ lặng lẽ quay đầu sang, lúc đầu nhìn vết thương bầm dập còn đang chảy máu trên khớp ngón tay của thiếu niên, sau đó chuyển sang nụ cười nhạt u ám trên khóe miệng xanh tím của người nọ.

"Vết thương hôm nay tương đối nghiêm trọng." Đứa nhỏ lên tiếng, không biết đang nói mình hay nói thiếu niên bên cạnh.

"Bọn họ đáng ghét thật đấy, đánh không lại thì dẫn cả anh trai tới." Đứa nhỏ thì thầm, "Bộ có anh trai thì ghê gớm lắm chắc?"

Nó ôm bình nước Teletubbies, hàng lông mi như cánh quạt rũ xuống, giọng nhỏ nhẹ, "Có gì ghê gớm chứ, sau này em cũng sẽ có anh trai, còn nhiều hơn bọn họ nữa rồi các anh ấy sẽ đánh trả giúp em."

Quản gia nói: "Ba thiếu gia cũng giống như phu nhân, rất thích trêu chọc tiểu thiếu gia, có lúc sẽ cài hoa lên tai cậu ấy, mặc quần áo hoạt hình màu hồng cho cậu ấy, thỉnh thoảng cũng sẽ trêu cậu ấy đến mức phát khóc, nhưng sâu trong trái tim bọn họ lại vô cùng yêu thương tiểu thiếu gia, hơn nữa còn bảo vệ cậu ấy rất cẩn thận."

...

"Vì thế, anh không phải lo cho em đâu, hơn nữa lúc đối mặt với Quý Minh cũng không cần phải kiêng kị gì hết." Cố Cẩm Miên nói.

"Ân Mạc Thù?" Cố Cẩm Miên vẫy tay, "Anh đang nghĩ gì vậy?"

"Ơi?" Ân Mạc Thù nhắm mắt lại, "Tôi đang nghĩ... trước mắt chúng ta đang gặp phải một vấn đề."

"Vấn đề gì?"

"Vết đỏ trên cổ là do tôi tự véo ra, chỉ có thể lừa mắt người khác từ xa thôi."

"Ừm." Cố Cẩm Miên hiểu.

"Không ngờ đạo diễn Lâm lại muốn quay phim."

Cố Cẩm Miên sửng sốt, vẻ mặt cứng đờ ngay tức khắc.

Ân Mạc Thù bình tĩnh nói: "Cảnh quay trên ống kính luôn coi trọng yếu tố tỉ mỉ chân thực, hơn nữa vết cắn giả cũng không thể che giấu được dưới máy ảnh có độ phân giải cao."

Cố Cẩm Miên: "..."

》❆《

Tác giả có điều muốn nói:

Cố Cẩm Miên: Tôi không phải là người cầm thú thật mà. (nằm ngay đơ)*

(*)

......

Tui: Áu áu áu... Các cô đọc đến đây chưa, hiểu gì không???? Chính nó đó :))))))))