Sáng sớm 6 giờ 30 phút, phòng Queen khách sạn Westin.
Di động vang lên, chuông báo là bài《 Ông đây hôm nay không đi làm 》.
Sau khi giọng rap dõng dạc hùng hồn kết thúc, người đàn ông vẫn nhắm mắt không chịu tỉnh.
Chịu đựng cơn buồn ngủ, vươn tay nắm lấy gối, vùi đầu vào đó mà xoa xoa.
Lại ném sang một bên, lười nhác vươn vai.
Hmm……
Anh ấy thật đáng yêu.
Cô gái nhỏ ngồi xếp bằng một bên, hai tay chống cằm, yên lặng mà thưởng thức.
Dung mạo thật ôn nhu, đôi mắt hai mí nội liễm.
Dưới hàng lông mi dày, có sống mũi cao thẳng, đôi môi của anh cũng rất đẹp.
Thật thích hợp để hôn.
Giây tiếp theo, anh mở to mắt ——
Hắc bạch phân minh, trong suốt rõ ràng như một thiếu niên.
Tuy rằng hiện giờ anh đã 27 tuổi.
Đinh Đông mềm mềm mại mại mà kêu: “Anh Tiểu Thiều, buổi sáng tốt lành nha.”
Cố Đức Thiều bật dậy như nghe thấy sấm sét, chăn bông trượt xuống, lộ ra bộ ngực cường tráng, cơ bụng tám múi cuồn cuộn chảy xuống, không còn một tấc.
Cô gái nhỏ ngồi xếp bằng ở đầu giường, đôi mắt Đan Phượng thon dài sáng ngời nhìn chằm chằm anh đầy ranh mãnh, tóc dài hỗn độn, cổ áo hơi mở, lộ ra xương quai xanh trắng nõn và một mảnh ướŧ áŧ ——
Tiểu dâu tây.
*Mắt Đan Phượng: Mắt đan phượng (phượng đỏ) có đặc điểm là cặp lông mi thường cong dài, mí mắt 2 mí rõ nét, thần thái đôi mắt như đang cười mặc dù ánh mắt có phần cảm thấy trơn ướt, tĩnh lặng.
Đinh Đông giấu đầu lòi đuôi mà khép cổ áo, mông nhỏ xê dịch, ngồi bên cạnh Cố Đức Thiều, nhìn anh từ góc độ trực diện, “Anh tiểu Thiều, sự việc tối hôm qua, anh còn nhớ rõ không?”
Cố Đức Thiều: “……”
Đương nhiên nhớ rõ.
Hôm qua là sinh nhật anh.
Ngày thường công việc quá bận rộn, ngoại trừ công việc chính là học tập, không có thời gian tụ tập.
Cũng may là anh em bạn bè có tâm, ở quán bar tổ chức một buổi sinh nhật đặc biệt cho anh, mời không ít bạn bè mới, cũ.
Nhất thời cao hứng, nên uống thêm vài ly.
Không nghĩ tới giữa chừng có người nhắc đến Đinh Đông.
Người nọ làm bên sản xuất thiết bị y tế, tình cờ gặp Đinh Đông.
Nghe nói cô gái nhỏ vừa trở về từ nước Mỹ sau khi hoàn thành việc học, trở thành nhân viên kỹ thuật nòng cốt ở xí nghiệp gia tộc, cô cũng chỉ mới 18 tuổi.
Nghĩ đến cháu ngoại của cố nhân có tiền đồ tốt như vậy, Cố Đức Thiều trong lòng nổi lên một trận vui mừng.
Trùng hợp lúc một người bạn đăng ảnh bữa tiệc sinh nhật lên vòng bạn bè, bị Đinh Đông nhìn thấy, nói rất muốn tổ chức sinh nhật cho thọ tinh.
Cố Đức Thiều vừa nghe, lập tức bảo người bạn mời cô lại đây.
Đáng tiếc lúc cô tới đã muộn.
Anh đã uống say, nghe được cô mười phần ngoan ngoãn mà kêu một tiếng “Anh tiểu Thiều”, cảm thấy thật hiếm hoi.
Cô gái nhỏ rốt cuộc nguyện ý kêu một tiếng anh.
Không khí vui vẻ, mọi người liên tục rót thêm rượu.
Sau khi kết thúc trở về khách sạn, anh em thuê phòng, vừa lên giường anh đã ngủ thϊếp đi, trong phòng chỉ có một mình anh——
Cô tiến vào khi nào?
Đinh Đông phảng phất thấy rõ tâm tư của anh, rụt rè nói: “Tối hôm qua nhóm các anh đều uống quá nhiều, một mình em không uống rượu, cho nên anh trai thu xếp phòng bảo em dìu anh vào …… Không nghĩ tới vừa vào cửa anh liền……”
Nói xong, cô mím môi, lã chã chực khóc.
Cố Đức Thiều ngưỡng mộ mà thưởng thức kỹ thuật diễn đỉnh cao của cô.
Đã lâu không gặp, vừa gặp mặt đã tặng cho anh trai phần đại lễ này, tấm lòng em gái quả thật lay động trời xanh.
Tửu lượng của anh tốt, rượu ngon, lại không uống say.
Tối hôm qua đã làm cái gì chính mình có thể không biết?
Được rồi.
Bờ liễu biếc chim chuyền ríu rít, Trời xanh cao chênh chếch cò bay.*
* Bản dịch của dịch giả Thu Tứ @source: Chim Việt Cành Nam
*兩個黃鸝鳴翠柳, 一行白鷺上青天: Hai câu thơ trích trong bài thơ Tuyệt Cú của Đỗ Phủ nói về cuộc sống thoải mái không thiếu thốn, xem chim chóc bay nhảy. Ý anh chắc là oke em thích thì anh chiều. =)))))
Anh cố ý tới gần cô một chút, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, “Đừng nóng vội, chậm rãi nói.”
Nửa thân trần nam tính nóng hôi hổi đột ngột dán lại gần, Đinh Đông đột nhiên mất cảnh giác mà hoảng sợ.
Anh tiến lại càng gần, gần như dán bên tai cô: “Nói, chi, tiết, cụ, thể.”
Đinh Đông không ngờ được Cố Đức Thiều có thể bình tĩnh như vậy, còn có tâm trạng hỏi chi tiết, không khỏi khẩn trương, “Kỹ càng tỷ mỉ… như thế nào?”
Anh nghiêm túc: “Thí dụ như…… Chúng ta tối hôm qua làm như thế nào, làm bao lâu, đã làm bao nhiêu lần?”
Đinh Đông theo bản năng ngả người về phía sau, kháng cự anh tới gần, hai tay chống đỡ chính mình.
Anh lại giống như một con báo ngửi được mùi máu tươi, từng bước ép sát ——
“Anh uống say xuống tay không nặng không nhẹ, lại làm em bị thương?”
Đinh Đông nhìn Cố Đức Thiều dán lại gần trong gang tấc, chịu không được mà đỏ mặt.
Mặt Cố Đức Thiều nghiêm túc: “Chắc em biết anh là bác sĩ, tới đây anh giúp em kiểm tra một chút, đến tột cùng là bị thương như thế nào.”
Nói xong thì ngay lập tức động thủ.
Đinh Đông mặt đỏ tai hồng: “Không cần, không cần!”
Chật vật lăn từ trên giường lăn xuống, thất tha thất thểu mà cách xa một thước.
Anh hình như…… Thay đổi?
Khi còn thiếu niên, rõ ràng là một đóa sen trắng không nhiễm khói bụi trần gian, thuần khiết đến mức không biết tán tỉnh là gì, như thế nào hiện tại ——
Cố Đức Thiều: “Báo nguy đi.”
Đinh Đông: Chết tiệt.
Anh tại sao lại không tuân theo kịch bản?
Cũng không hỏi cô có quay video hay không, có lưu chứng cứ hay không.
Cũng không mắng cô bụng dạ khó lường.
Thực sự chủ động báo nguy.
Hành động kiểu gì vậy?
Cô còn chưa có nhập chủ đề chính đâu.
“Anh tiểu Thiều, hà tất phải làm sự tình trở nên tồi tệ hơn?” Đinh Đông lại ngồi lại trên giường: “Nếu anh muốn chịu trách nhiệm, có rất nhiều cách.”
Cố Đức Thiều kiên nhẫn hỏi cô: “Thế em vừa ý loại nào?”
Đinh Đông không biết xấu hổ nói: “Cưới em.”
Cố Đức Thiều thiếu chút nữa không tiếp lời, cũng may giáo dục những năm qua vẫn còn đó, mới có thể nhịn xuống ý nghĩ kéo nha đầu kia qua mà đánh vài cái vào mông, “Thực xin lỗi, anh thấy thoải mái hơn khi gọi cảnh sát, sử dụng các biện pháp pháp lý.”
Thật sự cầm lấy di động, làm bộ muốn gọi 110.
Gọi cảnh sát có nghĩa là phải lấy bằng chứng.
Anh ngay cả đầu ngón tay cũng chưa có chạm vào cô.
Ngược lại là cô nhân lúc anh uống say mà lột sạch quần áo của anh.
Nếu thật sự muốn tính chuyện, anh có thể tố cáo cô ——
Nghi ngờ có liên quan đến việc dâʍ ɭσạи.
Đinh Đông có chút mất hứng.
Nghiêm túc như thế, thì còn gì vui nữa.
“Ohhh, quên đi, chán quá.” Đinh Đông ủ rũ cụp đuôi mà ngồi trở lại giường, bày ra sắc mặt khinh thường, “Tối hôm qua thời điểm em tiến vào anh đã ngủ rồi, lo lắng anh nôn mửa đến nghẹn chết, em một đêm không ngủ, thức đến rạng sáng, được chưa?”
Cố Đức Thiều nhìn vào quầng thâm nhợt nhạt dưới mắt cô gái nhỏ, sự tức giận tức khắc vơi đi phân nửa: “Em gái thật sự đã trưởng thành, hiểu chuyện như vậy, bà ngoại dưới suối vàng biết được, nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Nhắc tới bà ngoại, Đinh Đông không khỏi chột dạ.
Sau khi cô đi vào phòng tắm rửa mặt chải đầu, thấy Cố Đức Thiều đang đứng trước gương sát đất cài cúc áo sơ mi.
Dáng người đẹp, mặc quần áo nhăn nhúm dúm dó cũng mang lại cảm giác ngọc thụ lâm phong.
*Ngọc thụ lâm phong: dáng dấp thanh cao, tao nhã nhẹ nhàng, nhưng ý chí sắt đá không gì lay chuyển.
Anh nhìn chính mình trong gương, trầm ngâm: “Em đem toàn bộ quần áo của anh cởi ra như thế nào?”
Đinh Đông: “……”
Cố Đức Thiều: “Ngay cả qυầи ɭóŧ cũng không để lại.”
Đinh Đông nói dối không chớp mắt: “Tự anh cởi, em ngăn cũng ngăn không được.”
Cố Đức Thiều cười lạnh: “Phải không?”
Đinh Đông vô cùng đáng thương mà nhìn anh: “Anh tiểu Thiều, em mới 18 tuổi, tay bạn nam còn chưa có cầm, da mặt lại mỏng, lá gan làm sao đủ lớn mà dám cởϊ qυầи áo anh?”
Cố Đức Thiều: “Vậy dâu tây trên cổ em là ai làm?”
Đinh Đông lấy ra một cây ống hút cao su y tế, thì thầm: “Em, tự, mình.”
Cố Đức Thiều vốn định đánh cô một trận, nhưng sự thật là chính bản thân anh uống quá nhiều, bị người ta lột sạch quần áo cũng không biết phản kháng, đúng là mất mặt. Vẫn là nên rộng lượng, bỏ qua thôi.
“Không nghĩ tới anh uống quá nhiều, trở nên thất thố như vậy. Rượu này, về sau không thể uống nữa.”
Thật đáng tiếc.
Đinh Đông thở dài.
Tối hôm qua cô lột quần áo anh, lột đến vui vẻ.
Hai người rời khỏi khách sạn.
Cố Đức Thiều tối hôm qua không lái xe, vì thế đã kêu một chiếc xe, nói muốn đưa Đinh Đông trở về.
Đinh Đông nói: “Nơi này có tàu điện ngầm chạy thẳng tới trường học của bọn em, không cần phiền anh.”
Cố Đức Thiều có chút ngoài ý muốn: “Em còn đi học à?”
Đinh Đông: “Vâng, ở đại đọc S. Công ty bọn em sản xuất thiết bị in 3D, em phụ trách công tác chữa bệnh. Công tác càng lâu, càng cảm thấy những gì mình học được quá ít, cho nên hiện tại muốn học thêm nhiều kiến thức về y khoa.”
Cố Đức Thiều: “Thật không tồi. Phương diện y học anh hiểu biết khá nhiều, em có thể hỏi anh bất cứ khi nào em cần.”
Đinh Đông không bỏ lỡ thời cơ mà lấy di động ra, cô cố tình mua nó từ một cửa hàng di động second-hand, “Có thể thêm WeChat không?”
“Đương nhiên.”
Hai người thêm WeChat.
Đinh Đông lưu luyến không rời mà vẫy vẫy tay chào Cố Đức Thiều: “Anh tiểu Thiều hẹn gặp lại.”
Cố Đức Thiều: “Anh ngày thường bận bịu nɠɵạı ŧìиɧ, yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, hầu hạ phú bà, không có việc gì cố gắng đừng quấy rầy anh.”
Đinh Đông trong lòng đem anh mắng đến chết không toàn thây.
Ngoài mặt vẫn là ngoan ngoãn mà nói: “Tốt.”
Sau khi tạm biệt.
Đinh Đông từ trong ba lô lấy ra một con iPhone XS Max, đăng nhập WeChat.
Bạn thân Viên Hạ gửi tin nhắn tới hỏi thăm: “Thành công?”
Đinh Đông: “Đánh rắm.”
Viên Hạ: “Uống say như vậy cũng không thành, Đại Đinh Đinh cậu có làm được không?”
Đinh Đông: “Câm miệng, không có gì mà Đinh lão đại của cậu không làm được. Thời cơ chưa tới mà thôi, cậu gấp cái gì hả?”
Viên Hạ: “Bác sĩ Cố kia như thế nào, có tiên khí bay bay như trong lời đồn?”
Đinh Đông: “A, quả thực thanh nhã ngút trời.”
Hai người hẹn nhau tại quán ăn sáng ở cổng đại học S, gặp mặt nói chuyện.
Bạn thân của cô gọi riêng hai tô bún ốc.
Viên Hạ một bên ăn bún một bên mắng cô: “Về sau không thể bất cẩn đánh giá thấp đối phương như vậy, tớ nghe nói đàn ông tao hoá cũng phân thành nhiều loại, chơi khiêu da^ʍ, đùa giỡn các cô gái nhỏ, tán tỉnh khắp mọi nơi, với ai cũng đều có thể ngủ cùng, cái kia gọi là tao hoá cấp thấp, bác sĩ Cố là loại mặt người dạ thú, văn nhã bại hoại, bề ngoài lạnh lùng bên trong thì dâʍ đãиɠ, gọi là tao hoá cấp cao, cô gái nhỏ đã hiểu chưa?”
*Văn nhã bại hoại: Sói đội lốt cừu, là lưu manh lại đi giả danh tri thức, là bộ dáng nhìn giống như vô cùng đứng đắn nhưng thực chất lại trái ngược, trong đầu không biết có bao nhiêu suy nghĩ đen tối xấu xa. (Nguồn: Nhân sinh như mộng – Năm tháng vô tình)
“Anh ấy đúng là đạo hạnh không thấp.” Đinh Đông gắp viên một viên đậu phộng ném vào trong miệng: “Ông đây đùa giỡn không thành ngược lại còn bị đùa giỡn, thiếu chút nữa bị anh ấy chiếm tiện nghi.”
Thế nhưng.
Nếu lúc ấy cô không né tránh, để anh kiểm tra ……
Không biết sẽ có bao nhiêu kí©ɧ ŧɧí©ɧ?
Đinh Đông hưng phấn mà sờ sờ cằm.
Trái tim Viên Hạ chùng xuống: “Xong rồi, cậu đã bị rơi vào bẫy của anh ta rồi!”
Đinh Đông một chút cũng không giận, ngược lại thở dài, “Đáng tiếc, anh ấy không chịu rơi vào bẫy của tớ.”
“Cưới cậu, cậu cho rằng anh ta ngốc à?” Viên Hạ nói, ánh mắt rơi vào bộ ngực không được đồ sộ của bạn thân, “Hơn nữa cái kia của cậu nhỏ như vậy, thật sự không đủ để nhìn.”
Đinh Đông trát đầy sa tế vào miệng cô ấy: “Cậu mẹ nó nói ai nhỏ! Ai nhỏ hả!”
Viên Hạ né trái né phải: “Thật muốn cho bác sĩ Cố nhìn thấy bộ mặt dối trá này của cậu!”
Đinh Đông dịu dàng cười: “Chờ tớ cùng anh ấy lãnh chứng, lấy được đồ vật tớ muốn, tớ nhất định sẽ không hề giữ lại mà cho anh ấy thấy bản chất thật nhất.”
Viên Hạ: “Nói không phải chứ, bà ngoại của cậu, khuỷu tay tại sao lại hướng ra ngoài như vậy? Tứ hợp viện nha! Lại đưa cho một người ngoài không có quan hệ huyết thống! Cũng không biết cái tên hồ ly tinh Cố Đức Thiều kia, dùng cái yêu thuật gì mê hoặc bà ngoại ……”
Đinh Đông cười đến đặc biệt không đứng đắn, bênh vực người mình nói: “Nói ai là hồ ly tinh hả, anh tiểu Thiều, chính là đứa trẻ đơn thuần nhất mà bà ngoại tớ từng gặp qua.”
Trước khi bà ngoại qua đời, bà đã nhờ luật sư lập di chúc.
Tuyên bố, Cố Đức Thiều không được sử dụng bất kỳ hình thức nào, để chuyển nhượng tứ hợp viện cho bất kỳ ai trong gia đình cô.
Trừ bỏ Đinh Đông.
Nhưng có một điều kiện ——
Đinh Đông phải gả cho Cố Đức Thiều.
Bà ngoại còn tìm vài vị bác sĩ tâm lý để chứng minh, bà không chỉ không mắc bệnh Alzheimer* mà còn không có bất cứ vấn đề gì về tâm lý.
*Bệnh Alzheimer là một trong các nguyên nhân dẫn đến chứng giảm trí nhớ, ảnh hưởng nghiêm trọng đến não bộ, khiến người bệnh gặp trở ngại trong sinh hoạt hàng ngày. Bên cạnh đó, bệnh còn gây tác động tiêu cực đến khả năng ngôn ngữ và tư duy.
Tứ hợp viện rộng hàng trăm mét vuông.
Giá trị thị trường hiện nay thấp nhất cũng hơn một tỷ!