Thập Niên 70: Đại Vương Ăn Uống

Chương 18: Chợ Đen

Du Hướng An mừng đến mức muốn chảy nước mắt, cô còn cho là bản thân đang nằm mơ nên cô đã nhéo bản thân một cái thật mạnh, đau! Mùi thơm của trái cây thoang thoảng giữa lỗ mũi cô, đúng là không có gì bằng, quả thật là có tồn tại thứ phi khoa học!

Nhưng đúng là vậy thật, việc chuyển kiếp cũng đã xảy ra, nên việc cô có tùy thân nông trường cũng không hẳn không thể nào.

“Bảng điều khiển.” Cô nhỏ giọng nói một câu, ở trước mặt cô bất giác hiện lên một cái bảng, trên bảng có nút có tưới nước, bắt côn trùng, gieo giống, và nút thu hoạch, góc trên bên phải còn có một cái bảng đăng nhập tài khoản.

Du Hướng An nhấp vào chỗ đăng nhập, nó hiện ra một cái tưới bình nước, hiển thị tăng tốc độ có giọt nước +5.

Cô thấy phần giao diện khá quen, sau đó thì cô xác định, chỗ này chính là nông trường Tây Tây.

Từ một trò chơi, mà bây giờ nông trường Tây Tây đã biến thành một thực tế hư ảo rồi sao?

Có thể mang nó ra ngoài không nhỉ?

Ý tưởng vừa lóe lên, Du Hướng An đã xuất hiện ở trên giường, trong tay cô thì đang cầm mấy cọng cỏ xanh. Sau đó Du Hướng An nhìn xuống dưới lòng bàn chân cô, phía trên vẫn còn có một ít cỏ xanh.

Vừa lóe lên ý niệm, Du Hướng An ôm lấy chăn, sau đó cô lại xuất hiện ở trong nông trường, ngửi thấy mùi thơm từ trái táo, bụng của cô lại réo lên một tiếng, tiếng của nó còn to hơn so với trước đó.

Nhưng bây giờ cô không những không buồn, mà cô còn nở một nụ cười vô cùng rực rỡ.

Cô liếc mắt nhìn nông trường này, ở đây có mấy mẫu đất, có cái này làm hậu thuẫn thì sau này cô sẽ không cần phải lo bị đói nữa, ngày hôm sau thì cô trồng lúa nước, cải xanh, sau đó nữa thì cô bắt mấy con gà con, vậy là có thể giải quyết vấn đề no bụng của cô rồi.

Chờ một chút!

Những thứ kia có thể ăn không?

Nghĩ đến đây, Du Hướng An đi hái một cây đậu này và chạy tới đút con vịt con, con vịt không ăn, nhưng con cá lớn ở trong dòng suối nhỏ thì lại ăn.

Ngày mai cô sẽ hái một số loại ra ngoài để đút cho những loài động vật khác ăn, sau đó cô sẽ xem phản ứng của bọn chúng, nếu như không có bất kỳ phản ứng nào xấu, việc cô thiếu cái ăn cái mặc ở cái thập niên bảy mươi thì có chúng để bảo đảm rồi.

Bởi vì sự xuất hiện đột ngột của cái nông trường này nên ngày hôm sau đi làm, tinh thần của Du Hướng An không được tốt lắm, nhưng bọn họ lại nghĩ nguyên nhân là do buổi phát lương ngày hôm nay.

Nhà máy bọn họ trả lương theo ngày cố định nên mọi người thường sẽ được nhận lương vào ngày hai mươi hàng tháng, hôm nay bầu không khí của cả nhà máy thực phẩm sôi nổi hơn so với thường ngày.

Mỗi nhân viên sẽ đến trước kế toán viên để ký tên xác nhận, sau đó họ sẽ cầm giấy nhận lương đi tới chỗ tài vụ để nhận tiền.

Ngoài tiền ra thì còn có các loại phiếu.

Còn Du Hướng An thì phải đợi đến tháng sau mới có thể nhận tiền lương, bây giờ cô cũng chỉ có thể đứng nhìn, nhưng qua lúc này, cô cũng có thể biết được là tháng sau cô sẽ nhận được cái gì.

Lương cơ bản là hai mươi bảy đồng rưỡi, ngoài ra còn có phiếu đường, phiếu vải và một số thứ khác.

Vào thời gian nghỉ trưa, sau khi Nghiêm Dư Trân và cô đã ăn cơm trưa xong thì họ lập tức đi tới chợ.

Chị của Du Hướng An - Diệp Thất Giai cũng đang làm ở chỗ này, cũng vì nhờ có chị ấy nên thỉnh thoảng nhà cô có thể mua được một số sản phẩm bị lỗi nhỏ mà không cần phiếu.

Khi Nghiêm Dư Trân biết được mối quan hệ này thì cô ấy càng trở nên thân thiết với Du Hướng An hơn.

Bây giờ vẫn chưa phải là thân thiết lắm, đợi đến khi thân quen rồi, cô ấy sẽ nhờ được điều này, mua được một số món đồ tốt mà không cần phiếu, bây giờ cô ấy tới đó để mua đồ, những người nhân viên bán hàng này bình thường đều để mắt ở trên trời, còn để lộ ra vẻ mặt không mấy thân thiện.

Du Hướng An không mua đồ, nhưng cô có mượn Nghiêm Dư Trân hai đồng, và hẹn vào tháng sau, khi cô nhận được tiền lương rồi thì cô sẽ trả lại cho cô ấy.

Đợi đến khi tan làm, lấy đồ ăn xong, Du Hướng An lập tức đi đến chợ đen, cô đã lần mò khắp cái thị trấn này một lần.

Chợ đen rất nhỏ, người đến người đi vội vã, cơ bản là sẽ không dừng lại, Du Hướng An cũng khá may mắn, vừa hay ở đây có người bán đàn gia cầm mới nở.

Cô mua ba con gà con, ba con vịt con, nhưng lúc mua được rồi, ngay khi cô vừa định bỏ vào thì Du Hướng An lại trợn tròn mắt.

Đám vịt con thì vào rất thuận lợi, nhưng đến ba con gà con thì lại không được.

Bất kể cô có nghĩ như thế nào, truyền đạt mệnh lệnh xuống thế nào thì ba con gà con vẫn nằm ở trong lòng bàn tay cô.

Du Hướng An: “...”