Thập Niên 70: Đại Vương Ăn Uống

Chương 10: Ăn Trộm Gà Không Được Còn Mất Nắm Gạo

Diêu Thúy Phân nhìn mặt nặng trĩu của Du Thanh Sơn, tiếp tục hỏi: "Nếu như cô ta biết thì sao?"

Du Thanh Sơn co rút mặt: “Nếu như chuyện này có sự tham gia của cô ấy, vậy không có cách nào cùng nhau trải qua cuộc sống sau này nữa.”

Trong lòng ông vẫn nghiêng về phía bà ấy không biết chuyện này, lá gan của bà ấy không lớn như vậy, sống cùng nhau lâu như vậy, ông tự nhận có mấy phần bản lĩnh nhìn người, bà ấy không giống là người tâm cơ, nếu bà ấy nhúng tay vào, ông không tin mình không nhìn ra được chút gì.

Diêu Thúy Phân không tiếp tục đề tài này nữa: “Chuyện này không thể nói suông mà không có chứng cứ được, ngày mai mẹ sẽ tìm thời gian đến nhà con thăm dò một chút."

Tần Phong Mậu gật đầu một cái nói: “Con đi dạo nhà máy thực phẩm kia một vòng." Ông là đầu bếp của tiệm cơm Quốc Doanh, vị trợ lý kia thật sự rất thích đồ ăn ông làm, có thể nói chuyện được.

Tần Mạnh cũng tự phân công cho mình: “Tôi đi nhà họ Du thám thính một chút."

Du Hướng Hải nhìn xung quanh: "Con có thể làm gì?"

Du Thanh Sơn: "Con cứ giả bộ không biết đi, trước đừng quan tâm, cũng đừng để lộ ra, trước đó con cũng đừng nói với con dâu." Trình độ của con trai vẫn chưa đạt đến nơi đến chốn, nếu xúc động lên, vạch trần ra sẽ không tốt.

Du Hướng Hải cười khổ: "Cha, con không ngốc." Có thể có chút lòng tin với anh ta hay không.

Đánh bị thương con chuột con sợ làm vỡ bình ngọc, sớm muộn gì cũng dạy dỗ hai người kia, bây giờ anh ta nhịn xuống cục tức này.

Thời gian không còn sớm nữa, mỗi người đều trở về chỗ của mình.

Đám người Triệu Xảo Nương đã ngủ rồi, thấy Du Thanh Sơn trở về, Triệu Xảo Nương bò dậy chuẩn bị nước tắm cho ông, để cho ông đi tắm.

Du Thanh Sơn tắm xong thì đi một chuyến đến trước cửa phòng của Du Hướng An, nghe được bên trong có chút động tĩnh, ông ho nhẹ một tiếng : “Cha đã về, con ngủ sớm một chút đi, chuyện khác đã có cha lo."

Đây là muốn để cô yên tâm.

Quả thật Du Hướng An yên tâm không ít.

Cô muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, không chừng đến lúc nào đó cần cô xuất hiện.

Sáng sớm ngày hôm sau, Diêu Thúy Phân mang theo bánh táo loại ngon đến, bà cho một chén bánh táo để Du Hướng Cư chia nhau với cháu trai cả Du Minh Kiệt, sau đó đuổi cậu ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại bà và Du Hướng An.

Bà ngồi ở mép giường, sờ đầu Du Hướng An, vẻ mặt tràn đầy yêu thương: "Tiểu An à, cháu yên tâm, chúng ta nhất định sẽ làm chủ cho cháu, bây giờ cháu không cần phải để ý đến chuyện khác, khôi phục lại sức khỏe, thân thể là tiền vốn của cách mạng, những chuyện khác, có đám trưởng bối chúng ta lo!"

Cho dù Du Hướng An không phải nguyên chủ, nhưng nghe được những lời này trong lòng cũng rất ấm áp, xuyên tới thời đại này, nếu nói không lo lắng chính là nói dối, nhưng cũng không phải không có lợi, người nhà của cô rất giống với ở hiện đại, đều rất hòa thuận.

Diêu Thúy Phân hỏi cụ thể chuyện cô đã trải qua một chút, sau đó để lại bánh táo vào một túi kẹo sữa Đại Bạch Thỏ sau đó thì đi ra ngoài, lặng lẽ dặn dò: "Bọn họ đều không biết kẹo này, cháu tự cầm ăn đi."

Du Hướng An cười, lời này thật quen thuộc làm cho cô thiếu chút nữa khóc rồi.

Trước kia cô luôn đi theo bên cạnh ông nội, ông nội có cái gì ngon, cũng sẽ len lén để cho cô thử một chút, bên miệng thường nói: "Lại đây, con nhanh nếm thử đi, đừng nói cho anh con chị con biết ông nội cho con ăn đồ ngon gì nha."

Diêu Thúy Phân rời khỏi phòng Du Hướng An, đi đến phòng Đinh Mẫn Tú ở bên cạnh lục soát tỉ mỉ một trận, cuối cùng dưới chân giường của cô ta, ở trong khe hở được đậy bởi khối gỗ của chân giường tìm được hai lá thư.

Kiểm tra một chút, đây chính là chữ của Chu Bác Dương, trên thư nói cũng rất rõ ràng.

Không trách Đinh Mẫn Tú tình nguyện mạo hiểm cũng muốn giữ lại loại đồ như thư này, đây là thư tình, hơn nữa nhìn ngày tháng phía dưới, đã sắp nửa năm rồi.

Diêu Thúy Phân tức giận đến thân thể phát run, lúc trước bà còn cảm thấy thằng nhóc nhà họ Chu là một người tốt, thì ra bên trong lại là loại  người này, thật may cháu gái ngoại của bà đã sớm phát hiện ra, nếu không phải phải bị thua thiệt sao.

Nhất định phải để cho bọn họ ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo!

Nghĩ tới đây, bà bỏ thư vào túi, lại nhét khối gỗ trở lại vị trí cũ.